Lý Thiên Hoa lo lắng Châu Dương có phải say rồi không, sao lại nói ra những lời như vậy.
Châu Dương thở ra một hơi: "Cậu thành danh quá sớm, quá cao rồi, giới diễn xuất bây giờ lại phù hoa như vậy, tôi sợ cậu chưa được củng cố để trưởng thành đã bị gió lớn quật ngã. Cậu là một diễn viên rất có tiềm năng, tôi hy vọng cái cúp này chỉ là một phần trong sự nghiệp của cậu, chứ không phải là đỉnh cao trong sự nghiệp của câu."
Thì ra là nói chuyện này, Lý Thiên Hoa cũng lên tiếng: "Đây là kỳ vọng mà đạo diễn Châu gửi gắm vào cậu, cũng là kỳ vọng của tôi, đường đi phải thật chắc chắn, đừng đi bước sâu một bước nông, cũng đừng vì phù hoa mà quên mất ý niệm ban đầu. Minh tinh chỉ là nhất thời thôi, diễn viên mới là trường cửu."
Nghe được lời chỉ bảo của 2 vị tiền bối, trong lòng Trương Bắc Trạch rất cảm động, hai tay anh đặt trên đầu gối, cúi đầu cảm kích nói: "Lời của hai thầy, em nhất định sẽ ghi tạc trong lòng. Em đã từng lúc nổi lúc chìm, xem như đã có sự hiểu biết về giới này, em nhất định sẽ duy trì tâm thái của mình, tiếp tục trau dồi diễn xuất."
"Cậu là một cậu bé tốt, tôi tin cậu sẽ tìm đúng phương hướng. Tôi cùng cậu diễn bộ phim đã một năm, thật sự coi cậu như con vậy, lúc nãy có những lời nói ra hơi nặng, cậu đừng để ý nhé."
"Không không, thầy Lý, trong tim em đã xem thầy như một người cha rồi, chỉ là sợ nói ra thì mặt dày nên không dám nói, hôm nay nghe thầy xem em là con trai, em... em thật sự rất vui."
"Vậy chi bằng chúng ta tìm thời gian nhận cha con cho rồi nhỉ?"
Trương Bắc Trạch nói: "Em cầu còn không được nữa ấy chứ, chỉ sợ thầy Lý không muốn thôi."
"Con trai tôi là ảnh đế, nói ra nở mày nở mặt biết bao chứ, còn có thể không muốn sao?"
Ba người cười vang.
Vì thế, sau khi bọn họ lại bàn xong chuyện nhận cha nuôi, Châu Dương nhìn Kỷ Uyển cách đó không xa đang cùng mọi người trò chuyện, híp mắt hỏi: "Sau này cậu muốn ký hợp đồng với VK sao?"
“Dạ?”
Châu Dương hất cằm: "Người quản lý của cậu không phải là đại tiểu thư của VK sao?"
Trương Bắc Trạch thuận theo ánh mắt của anh ta, thấy Kỷ Uyển cười tươi như hoa, ánh mắt vô thức mà nhu hòa hơn: "Đúng vậy."
"Vậy cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ để cậu ký hợp đồng với VK đi?"
"Ký với VK thì tốt quá, cây to không sợ ngã." Lý Thiên Hoa nói.
Châu Dương lại không cho là đúng: "Điểm này mặc dù không sai, nhưng VK bây giờ cũng có chút cậy lớn mà khinh người, lần trước tôi tìm diễn viên dưới trướng bọn họ quay phim, bọn họ lại bắt tôi thêm một người mới vào, hơn nữa bọn họ bây giờ chỉ chú trọng vào lợi nhuận, phim gì cũng nhận hết, hoàn toàn không quan tâm sự phát triển lâu dài của diễn viên."
"Còn có chuyện này sao?" Lý Thiên Hoa vừa nghe liền có chút lo lắng.
Lúc này Trương Bắc Trạch cũng vị câu hỏi của Châu Dương làm ngớ người. Kỷ Uyển có ý nghĩ này không? Cho dù không có, nếu nhà cô ấy đưa ra yêu cầu, cô sẽ đồng ý chứ? Anh không thể từ chối đề nghị của cô được, nhưng nếu vào VK, cô sẽ không còn làm người quản lý cho anh nữa? Cô sẽ quay về đi học sao? Liên hệ giữa bọn họ sẽ vì vậy mà chấm dứt sao?
Lý Thiên Hoa suy nghĩ một lát rồi nói với Trương Bắc Trạch: "Bắc Trạch, tôi biết Kỷ Uyển là một cô gái tốt, đã giúp đỡ cậu rất nhiều, giao tình của 2 người cũng rất sâu, nhưng đây là chuyện lớn liên quan đến sự phát triển sau này của cậu, nhất định không thể dựa vào nghĩa khí và tình cảm, nói ký là ký được. Tôi có 2,3 người học trò, bởi vì mang ơn người ban đầu đã đào tạo họ mà từ chối công ty lớn, đến bây giờ cũng không thể nổi tiếng, chưa diễn được mấy bộ phim. Cho nên sau này người quản lý của cậu rất quan trọng, họ nhất định phải thay cậu suy xét toàn bộ mới được, nếu không thì giống như bây giờ, tự tạo riêng cho mình một khoảng trời cũng được. Dù sao anh bây giờ có phong hiệu Ảnh đế, lại ra album, nên nhân thời cơ giới giải trí đang tung hô anh mà làm.
Những lời này bóc trần hiện thực, Trương Bắc Trạch chỉ đành lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng anh cũng tự hỏi, nếu là yêu cầu của Kỷ Uyển, anh sẽ từ chối sao?
Có vài diễn viên diễn vai phụ đến mời rượu Trương Bắc Trạch, Châu Dương và Lý Thiên Hoa biết ý nên không làm phiền đám thanh niên nữa, cười đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Châu Dương đột nhiên nhớ đến một việc, anh ta nói với Trương Bắc Trạch và những diễn viên khác: "Phim đổi thành tháng 8 mới phát sóng, buổi gặp mặt sẽ lùi lại nửa tháng mới bắt đầu, e rằng sẽ phải đi vài nơi, mọi người nói với nhau nhé!"
“Hả?” Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Bởi vì mở cửa thị trường, một lượng lớn phim nước ngoài tràn vào trong nước, để bảo vệ phim của quốc gia nên kỳ nghỉ hè trở thành tháng bảo vệ phim, không cổ vũ những phim nhập khẩu phát sóng. Nhiều phim Mỹ dành cho kỳ nghỉ như,, đều phải nhường ngôi, đến sau tháng 8 mới có thể phát sóng trong nước. Mà tháng 8 đến tháng 9, quốc gia sẽ chọn phim Hoa tốt nhất để phân cao thấp với phim nước ngoài. ẻ>ệm>
đổi thành tháng 8 lên sóng, đúng là sự khen ngợi đối với bọn họ, nhưng là phim văn nghệ đó, vừa không có tiểu thịt tươi vừa không có nữ thần tụ tập, cũng không mang hương vị hài hước, điểm duy nhất là hấp dẫn khách mua vé xem…...
"Bắc Trạch, nhờ anh cả đấy!"
“Hả?”
Kỷ Uyển cũng từ miệng của Cốc Kiến biết được việc này, lúc trên xe quay về, cô cùng Trương Bắc Trạch có thảo luận một chút, trong sự im lặng ngắn ngủi, Kỷ Uyển nghe được tiếng thở dài của anh.
"Anh không sao chứ?" Cô hỏi.
Trương Bắc Trạch ngồi ở ghế phụ hơi cựa quậy người: "Mệt quá."
"Đợi qua khoảng thời gian này thì sẽ đỡ hơn." Kỷ Uyển an ủi, "Anh kiên trì một chút nhé."
"Tôi biết mà, tôi chỉ than thở chút với cô thôi", Trương Bắc Trạch quay lại nhìn cô, "Tôi thấy cô khoảng thời gian này cũng rất mệt rồi, chi bằng chúng ta thuê một lái xe đi, lái xe quá phí sức rồi."
Kỷ Uyển nói: "Được."
"Chúng ta bây giờ có tiền, hay là cô mời thêm hai trợ lý, để bọn họ thay cô làm chân chạy việc, cô ngồi một bên thoải mái ra mệnh lệnh là được rồi."
Kỷ Uyển ho một tiếng: "Tôi thì có việc gì chứ, muốn mời cũng là mời giúp anh đó."
"Tôi không cần mà." Trương Bắc Trạch hiểu nếu như bản thân có trợ lý thì thời gian anh và Kỷ Uyển gặp nhau sẽ càng ít. Anh không thể việc này phát sinh.
Thật ra Kỷ Uyển cũng có cùng suy nghĩ với anh, nghe được câu trả lời của anh thì thở phào nhẹ nhõm.
Trong xe yên tĩnh, Kỷ Uyển dừng lại trước đèn tín hiệu, do dự một lát sau đó quay đầu nói: "Vậy…… Anh có ổn không?"
"Cái gì?"
"Tôi nói, hiện tại anh cảm thấy thế nào, tôi phát hiện từ khi anh biết được mình đoạt được giải Ảnh đế vẫn chưa từng thoải mái cười lớn." Cho dù khoảnh khắc anh biết bản thân nhận được giải, cũng chỉ ngơ ngác nở nụ cười gượng gạo, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.
"Có sao?" Trương Bắc Trạch hỏi ngược lại.
"Bản thân anh không biết sao?"
Trương Bắc Trạch lắc đầu, yên lặng một lát sau đó mới nói: "Nói thật thì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có cảm giác chân thực nữa." Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm anh cảm thấy bất an.
“Tại sao?”
"Chuyện dùng chất cấm như vừa xảy ra không lâu trước, việc tôi bị đuổi khỏi giới giải trí vẫn ở đó, nhưng chớp mắt tôi lại trở thành Ảnh đế được truyền thông tung hô. Cô nói có giống 1 giấc mơ không……"
Kỷ Uyển đưa tay ra nhéo vào má anh.
“Đau, đau!” Trương Bắc Trạch kêu to.
“Bây giờ thì sao, có giống nằm mơ không?”
Trương Bắc Trạch ôm gương mặt ửng đỏ của mình, nói: "Kỷ Uyển Uyển, tôi đang giả vờ thâm trầm, có thể để tôi làm một mỹ nam thâm trầm một chút được không?"
Kỷ Uyển cười haha khởi động xe: "Thâm trầm có gì vui chứ? Còn có ai nói anh chớp mắt đã thành Ảnh đế không? Bọn họ không nhìn thấy sự cố gắng của anh, tôi còn không nhìn thấy sao? Từng chút một, từ khi anh bắt đầu đi diễn đến bây giờ tôi đều nhìn thấy, sự khổ cực anh gánh chịu tôi đều biết, đây là những điều anh nên có được."
Trương Bắc Trạch chăm chú nhìn cô, muốn cười lại muốn thở dài.
Trầm mặc một lát Trương Bắc Trạch mới nói: "Tấp xe vào lề đi."
Kỷ Uyển khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lời anh. Cô kéo phanh xe, quay đầu hỏi: "Làm gì vậy……"
Trương Bắc Trạch đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, dùng tay làm mặt xấu cho cô xem.
Kỷ Uyển sửng sốt rồi cười to: "Anh đang làm gì vậy?"
"Không phải cô nói tôi không hợp giả vờ thâm trầm sao, chỉ đành làm trò cười thôi!" Anh còn dùng mặt quỷ nói chuyện nữa.
Kỷ Uyển cười đến đau bụng: "Được rồi được rồi, xấu quá đi, anh có thể, haha, không cực đoan như vậy được không!"
Trương Bắc Trạch lúc này mới xoa mặt, phục hồi lại dáng vẻ đẹp trai, anh chăm chú nhìn gương mặt đang cười của Kỷ Uyển, dần dần lộ ra nụ cười mê người: "Kỷ Uyển, có em ở đây thật tốt."
Nụ cười vui vẻ của Kỷ Uyển dần dần trở nên dịu dàng, cô nghiêng người hôn lên mặt anh, "Trương Bắc Trạch, chúc mừng anh trở thành ảnh đế."
Hôn xong cô muốn lùi lại nhưng bị Trương Bắc Trạch bắt được, anh hôn lên mặt cô một cái, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc: "Cảm ơn."
Lúc Kỷ Uyển ở nước Anh, đã từng có rất nhiều người lịch sự hôn vào má cô, nhưng chưa bao giờ có cảm giác mặt vừa ngứa vừa tê dại như này, sau đó…… cả gương mặt đều giống như bị đốt cháy vậy.
Trương Bắc Trạch to gan hôn xong cũng ngại ngùng tự sờ gương mặt của mình.
Hai người xấu hổ một hồi, Kỷ Uyển mới nói, "Đừng khách sáo."
Gương mặt Trương Bắc Trạch đỏ lên, anh né tránh, chỉ tay lái: "Lái xe đi."
"À, à." Kỷ Uyển nhận lệnh bắt đầu khởi động xe.
Xe chạy với tốc độ chậm như ốc sên, lăn bánh trên đường, hai người trong xe rõ ràng có nhiều chuyện để nói nhưng không ai mở miệng. Trong xe dường như yên tĩnh nhưng lại như có sóng ngầm.
Bởi vì động tâm mà tình yêu chảy khắp người.
Thích đến mức chỉ cần nói thêm một câu, trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.