Bởi vì treo người trên dây đối với người mới đích thực là không dễ dàng gì.
Cho nên Trương Bắc Trạch có thể không cần mang theo gánh nặng mà ra trận, theo lý mà nói anh có thể thả lỏng một chút nhưng khi anh đứng trên cao rồi mới cảm thấy tim đập nhanh, âm thanh xung quanh cũng trở nên nhỏ hơn.
Ta là Công Dã Nhàn, ta là Công Dã Nhàn.
Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, anh nhắm chặt mắt tự thôi miên bản thân.
"Chuẩn bị xong chưa? Màn hai cảnh ba, bắt đầu!"
Tiếng hô vừa dứt, trong mắt Trương Bắc Trạch mở mắt, trong mắt đã không còn nỗi sợ hãi, anh uyển chuyển, nhẹ nhàng lại thanh nhã phiêu dật mà "bay" xuống dưới.
Trái tim của Kỷ Uyển dường như cũng trượt xuống theo.
Tạo hình trong không trung rất tốt, chỉ tiếc lúc tiếp đất có chút không ổn định, té ngã trên đệm an toàn.
Đối với người mới mà nói thì biểu hiện của anh cũng rất được rồi.
Nhân viên xung quanh đi đến xác nhận anh có bị thương hay không.
"Được, rất tốt, tiếp tục duy trì." Đạo diễn Châu khích lệ nói.
Trương Bắc Trạch dường như không nghe thấy, lạnh nhạt đến một chút biểu cảm cũng không có. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên quay, anh trở lại nơi cao đó, nhanh chóng tiến hành quay lần 2.
Lần thứ hai biểu hiện rất tốt, cho dù là động tác hay là biểu cảm đều rất đạt, đạo diễn Châu hài lòng cho qua.
Vừa nghe “OK” Trương Bắc Trạch đứng trên đệm an toàn lập tức hoàn hồn lại, sự tập trung cao độ mới dần thả lỏng ra. Đột nhiên “ong" một tiếng, trong đầu vốn đã hoàn toàn trống rỗng, lại vô thức lập lại hai lần nhảy xuống, thị giác đột nhiên có sự thay đổi, chân không có chỗ dựa làm cho đồng tử anh co thắt lại, hô hấp dồn dập. Anh tức khắc nhìn về Kỷ Uyển.
Kỷ Uyển đang yên tâm bởi vì anh không có chuyện gì, đột nhiên thấy anh nhìn qua thì lập tức xông lên, nói: "Trương Bắc Trạch, ông chủ bảo anh lập tức nghe điện thoại kìa."
Biểu cảm của cô khẩn cấp, gấp rút gọi nhân viên tháo dây an toàn ra, cô nghiêng người nhìn qua chỉ thấy sắc mặt của Trương Bắc Trạch trắng bệch, cô vội vàng đỡ anh đi ra ngoài, phát hiện cánh tay anh đang gồng lên cứng như sắt vậy.
Hai người nhanh chân đi đến một góc không có người, Trương Bắc Trạch đột nhiên ôm lấy cô, Kỷ Uyển hoảng sợ, nhưng anh như người chết đuối vừa được cứu lên vậy, nằm liệt trên vai cô, khó khăn hít thở, cô cảm nhận được toàn thân anh đang run rẩy.
Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, Kỷ Uyển dùng sức ôm chặt lấy cơ thể anh, nói thầm bên tai anh: "Không sao rồi, không sao rồi."
Một lúc lâu sau Trương Bắc Trạch mới từ từ thả Kỷ Uyển ra, mặt của anh bởi vì hóa trang mà trắng nõn, bây giờ lại càng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống đã làm ướt hết lớp hóa trang.
"Đỡ chút nào chưa?" Kỷ Uyển lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh.
Trương Bắc Trạch nhận lấy miếng khăn giấy, ngón tay vẫn còn hơi run rẩy. Anh lau qua loa vài cái, lấy lại tinh thần nói: "Đỡ rồi, tôi không sao rồi."
Kỷ Uyển không tin lời của kẻ có chết cũng không muốn mất thể diện như anh, lo lắng hỏi: "Chúng vẫn vẫn nên nói sự thật cho đạo diễn biết đi, để ông ấy điều chỉnh cho anh."
Trương Bắc Trạch lắc đầu: "Cảnh đánh nhau của Công Dã Nhàn không nhiều, cảnh bay càng ít, mấy cảnh này đều rất quan trọng, không thể bỏ được."
"Vậy ít nhất mời một người đóng thế đến…"
"Tôi nghe nói cảnh bay của anh Hướng đều là tự diễn cả, ngay cả thầy Lý cũng đồng ý tự diễn, những cảnh quay này của chúng ta còn cần đóng thế thì sẽ bị mọi người cười đó." Người mới ra nghề chưa bao lâu mà lại làm giá hơn tiền bối thì người khác sẽ nghĩ thế nào chứ?
"Tình hình của anh không giống với bọn họ mà, anh sợ độ cao, bọn họ không có." Kỷ Uyển chỉ cảm thấy anh quá cố chấp, "Thể diện quan trọng hơn sức khỏe sao? Sợ độ cao là một chứng bệnh, anh xem lúc nãy anh sợ đến thế nào."
Trương Bắc Trạch biểu tình phức tạp cười cười: "Không chỉ là vấn đề thể diện… Làm việc trong một đội lớn như thế này, trừ khi là bạn bè thân thiết, nếu không chẳng ai quan tâm đến loại bệnh sợ độ cao này, họ chỉ quan tâm mình có hoàn thành công việc một cách có hiệu quả hay không". Anh dừng một lát: "Nói khó nghe một chút, có bệnh sợ độ cao cũng giống như bị ung thư vậy, bọn họ hoặc là sẽ đồng cảm với cô, nhưng sẽ không vì đồng cảm mà thay đổi điều gì, điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là công việc có thể thuận lợi hoàn thành hay không. Sau đó bị ung thư thì sẽ không có tương lai, tôi còn muốn tồn tại trong vòng giải trí này thì đến thể diện cũng không cần, còn cần gì một câu hỏi thăm cho có chuyện của bọn họ sao?"
"Sao lại như vậy…" Kỷ Uyển nhăn mày đẹp, "Anh nghĩ thật tiêu cực quá." Cô không biết sao anh lại nghĩ như vậy.
Trương Bắc Trạch chăm chú nhìn cô rồi thở dài một hơi, cười nói: "Haizz, tôi chính là người như vậy, cô cứ kệ tôi đi."
"Anh nói gì vậy chứ." Kỷ Uyển cũng hết cách với anh, lời anh nói sao càng ngày càng kì lạ rồi.
Sắc mặt Trương Bắc Trạch vẫn chưa khôi phục, nhìn có chút yếu ớt, anh đứng thẳng lên, sờ sờ đầu cô: "Kỷ Uyển, cô là trợ lý của tôi thì nghe lời tôi đi", tinh thần của anh có chút thay đổi, trong mắt lóe lên một tia ương ngạnh cố chấp, là sự ương ngạnh làm cho người khác hiểu rằng có nói thêm nữa cũng vô dụng, "Tôi sẽ ổn mà."
Kỷ Uyển không thể thuyết phục anh. Nhìn bóng lưng Trương Bắc Trạch rời đi cô mới đột nhiên phát hiện ra, vốn cho rằng bản thân đã rất hiểu một người, nhưng thực ra cái gì cũng không hiểu.
Kết quả Trương Bắc Trạch dựa vào sự tự thôi miên bản thân và ý chí hơn người đã hoàn thành hai cảnh quay trên cao, mặc dù mỗi cảnh đều làm anh sợ hãi nhưng chỉ có Kỷ Uyển nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của anh, sau khi nghỉ ngơi điều chỉnh, anh lại xuất hiện trong phòng hóa trang với sắc mặt như thường, Kitty chỉ cảm thấy kỳ lạ là mỗi lần trên trán anh đều xuất hiện rất nhiều mồ hôi, làm ướt lớp hóa trang.
Kỷ Uyển không thể không bội phục ý chí của anh. Rõ ràng toàn thân anh đều đang kháng cự, ngay cả tóc cũng dường như lạnh đi, nhưng vẫn đi đến studio.
Nhưng điều khiến cô càng tức giận hơn sự ngoan cố của anh, là việc bản thân bất lực không thể làm gì.
Trương Bắc Trạch biết cô giận rồi, vừa tẩy trang vừa nghĩ cách lát nữa chọc cho cô vui, ai ngờ Cố Ngưng sớm đã quay xong phim mặc một bộ đồ xinh đẹp đi đến.
"Bắc Trạch, tôi nghe nói cậu quay xong cảnh bay rồi, thế nào, có bị thương không?" Cô ta quan tâm hỏi han.
Trương Bắc Trạch muốn đứng lên thì bị cô ta ngăn lại, anh chỉ đành ngồi tại chỗ trả lời: "Cảm ơn Cố...Cố Ngưng, tôi rất khỏe, không sao hết."
Nét diễn không hề giả trân, bây giờ không phải cái kẻ run cầm cập lúc nãy rồi. Kỷ Uyển ôm lấy ba lô ngồi bên cạnh, trong lòng mắng thầm.
"Thật sao? Vậy thần kinh vận động của cậu tốt hơn tôi nhiều rồi, nào, để tôi xem nơi cậu đeo dây treo có bị tróc da không?" Cố Ngưng đi đến trước mặt anh, muốn anh xoắn tay áo lên xem.
Trương Bắc Trạch hơi sửng sốt, sau đó mới thận trọng gật đầu, kéo tay áo lên lộ ra cánh tay cường tráng.
"Xem cậu gầy thì gầy, còn có cơ bắp cơ đấy." Cố Ngưng có chút bất ngờ.
Trương Bắc Trạch ngại ngùng cười cười, "Bình thường chăm luyện tập nên có."
Cố Ngưng ra vẻ đã hiểu gật đầu, sau đó chăm chú nhìn cánh tay anh.
Trương Bắc Trạch nhất thời có chút quẫn bách, bởi vì vòng ngực cỡ 36D của Cố Ngưng gần ngay trước mắt, làm cho anh nhìn không được mà không nhìn cũng không được.
Kỷ Uyển nghe thấy lời Cố Ngưng nói mới biết biết cảnh quay đó có thể làm tróc da. Cô cũng đi lên trước xem anh có bị thương không.
Trương Bắc Trạch nhìn lên, thấy Kỷ Uyển đang đi qua, mới thu lại tâm tình nhộn nhạo của mình, ho lên vài tiếng.
"Ai da, đỏ lên rồi này!" Cố Ngưng kêu lên.
Kỷ Uyển nghe cô ta kêu lên mà lòng cũng thấp thỏm, nhìn theo ánh mắt Cố Ngưng thì thấy một lằn đỏ đậm, không nhịn được cũng kêu lên một tiếng.
"Không sao, chị không nói tôi cũng không biết." Trương Bắc Trạch nhìn thấy bọn họ lo lắng thì nói giống như không bị sao hết.
Kitty dùng móng tay chọc anh một cái: "Đau không?"
"Không đau."
Kitty nghe vậy thì chọc thêm cái nữa, trêu chọc nói: "Ai ya, cũng có đàn hồi đấy chứ."
Trương Bắc Trạch lại ho lên một tiếng.
Cố Ngưng vừa cười vừa nói: "haizz, người ta bị thương vinh quang như thế chị còn cười nhạo người ta à."
Kitty nói: "Tôi nào có cười nhạo cậu ta, tôi là thương cậu ấy, cậu nói có đúng không, em trai Bắc Trạch?"
Trương Bắc Trạch chỉ có thể cười khổ, buông tay áo xuống.
Kitty lại nói: "Tôi chỉ có thể nhân cơ hội này thương xót cậu một chút, đợi cậu trở thành đại minh tinh rồi thì không còn nhớ đến người chị như tôi rồi."
"Chị kitty nói gì vậy chứ, chị chăm sóc em như vậy, sao em có thể quên được?"
Cố Ngưng lại nói: "Ôi cha, đừng để kéo áo xuống, chỗ tôi có thuốc, tôi giúp cậu bôi." Nói xong liền bảo trợ lý lấy một tuýp thuốc từ túi ra, vừa nhận lấy vừa nói: "Loại thuốc này tôi hay dùng, thuốc đem về từ nước ngoài, hiệu quả rất tốt, tôi giúp cậu bôi nha."
Trương Bắc Trạch có chút thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn Cố... Cố Ngưng, để tôi tự làm."
Kỷ Uyển thầm mắng sự không chu đáo của mình.
Cố Ngưng rất nhiệt tình, nói anh đang tẩy trang không tiện bôi thuốc, kiên trì muốn bôi cho anh, Trương Bắc Trạch tất nhiên không muốn làm phiền cô ta, kêu Kỷ Uyển tới bôi thuốc cho anh mới giải quyết được tranh cãi, cũng giải quyết được tâm tình nhộn nhạo mỗi khi bộ ngực lớn kia lắc lư trước mắt.
Kỷ Uyển cảm ơn Cố Ngưng, nhận lấy tuýp thuốc, bóp ra một chút bôi cho anh. Cô nhìn thấy vết thương đỏ thẫm đang chuyển tím của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một bên thổi một bên bôi thuốc cho anh, Trương Bắc Trạch buồn cười nhìn mặt cô, nhẹ giọng nói một câu: "không đau."
Cố Ngưng đứng bên cạnh, nhìn bộ dáng quen thuộc của hai người thì nhíu mày lại.
Đợi Kỷ Uyển giúp anh bôi thuốc trên hai cánh tay xong, Kitty mới dí dỏm nói: "Búp bê sữa, em còn chưa giúp người ta bôi thuốc xong kìa."