• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày quay phim hôm nay kết thúc, Diệp Thành Nhân cùng 2 người quay về công ty, ở trong văn phòng dạy dỗ Kỷ Uyển một trận, trong lúc đó còn mắng những câu thô t.ục vô cùng khó nghe, nhưng ông ta không hề giận dữ với Trương Bắc Trạch, ngược lại sau khi dạy dỗ cô xong lại đưa Trương Bắc Trạch đi uống rượu.

Kỷ Uyển một mình lặng lẽ về phòng, cúi đầu ngồi bên mép giường nghĩ ngợi, nghĩ nghĩ không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống.

Càng khóc lại càng cảm thấy vô cùng ấm ức, thậm chí còn có cảm giác bất lực cô độc không ai giúp đỡ.

Khóc được một lúc thì cô bạn thân Khiết Ni gọi điện thoại tới, hỏi đồ mà cô ấy gửi cô đã nhận được chưa. Kỷ Uyên nói đã nhận được rồi, khó khăn lắm mới tìm được đối tượng để phát tiết, một bên lau nước mắt một bên kể chuyện cho bạn mình nghe.

Khiết Ni nhất thời tức giận đùng đùng, cho rằng ông chủ của cô thật quá quắt, đồng thời cũng lo lắng cho hoàn cảnh của cô bạn thân: "Ông chủ của cậu thật không có chút văn hóa gì cả, sao cậu có thể làm việc trong hoàn cảnh như vậy chứ? Hay là đừng làm nữa, tớ đi du lịch với cậu nhé."

Kỷ Uyển yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng cô đã nổi trống, cô làm công việc này là để tiếp xúc với xã hội, công việc cô muốn là một công việc đầy thiện ý và tốt đẹp, giữa đồng nghiệp với nhau hòa thuận giống như bạn bè, ông chủ cũng nhẹ nhàng chỉ dạy như thầy giáo... Nhưng hiện thực lại là hoàn cảnh làm người khác khó chịu như thế này, lúc trước cô thật sự cô chưa từng nghĩ đến... Tại sao cô phải miễn cưỡng bản thân chịu sự ấm ức như này chứ?  Chi bằng không làm nữa, đi du lịch cho khuây khỏa còn tốt hơn ở đây…… Nhưng như vậy thì bản thân cô có phải quá yếu đuối rồi không?

Kỷ Uyển ngừng khóc thút thít, tâm tình cũng bắt đầu rối loạn, cô ỉu xìu nói thêm vài câu rồi chúc ngủ ngon Khiết Ni.

Cô suy sụp ôm lấy gối phát ngốc, không biết đã trôi qua bao lâu thì nghe thấy âm thanh mở cửa, là Trương Bắc Trạch trở lại.

"Kỷ Uyển, tôi đem sủi cảo chiên về cho cô này, mau ra ăn đi."

Kỷ Uyển thấy giọng nói của anh bình thường như mọi ngày đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng, lấy gối che gương mặt thảm hại của mình lại, buồn bã nói: "Tôi không ăn, đi ngủ đây." Anh thật lợi hại, sao có thể vượt qua chuyện này nhanh như vậy? Là anh Diệp khuyên anh sao, hay là rượu thật sự phát huy tác dụng rồi? Cô thật muốn đi ra xem cho rõ nhưng lại không muốn anh nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.

Bên ngoài ngừng lại một lát mới nói: "Vậy được, tôi để trong tủ lạnh nhé, cô đói thì ra ăn."

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh." Cô hắng giọng, cố gắng làm cho giọng nói của mình không có gì khác thường.

Trương Bắc Trạch cầm hộp đồ ăn đứng trước cửa phòng Kỷ Uyển một lát, nhẹ nhàng đi vào bếp sau đó bỏ vào tủ lạnh. Một lát sau anh cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Anh mở vòi sen, mặc cho nước lạnh xối khắp người. Ban đêm, nước càng lạnh hơn, nhưng anh dường như không cảm thấy lạnh, đưa tay vuốt mặt, bàn tay to từ đỉnh đầu vuốt tóc ngược về sau. Anh nhìn chính mình trong gương, chỉ thấy sự không cam lòng trên đó.

Anh mặc cho nước lạnh gột rửa thân thể, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương một hồi lâu, cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định.

Từ ngày đó về sau, Diệp Thành Nhân cùng Trương Bắc Trạch đi đến đoàn phim, để Kỷ Uyển ở công ty làm chút việc vặt. Tinh thần của Kỷ Uyển sau sút nhưng vẫn bớt chút thời gian đến bệnh viện thăm cặp song sinh của chú bảy Kỷ Duật Hành. Thím bảy bằng tuổi cô hình như có tâm sự, còn cùng cô nói chuyện một hồi, sau khi được cô an ủi thì tâm tình cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Suy sụp à, qua đi rồi nhìn lại cũng chỉ là gió thoảng mây trôi.

Thím Bảy nói như vậy đó.

Cô lấy lại được một chút dũng khí.

Lúc Kỷ Uyển trở về trong nhà không có ai, cho đến khi màn đêm buông xuống, Trương Bắc Trạch mới từ đoàn phim trở về. Anh thấy cô thì toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đưa cho cô vài nhánh cỏ đuôi chó: "Tặng cô đó, hái được trên đường."

Kỷ Uyển kinh ngạc nhận lấy, do dự cầm lấy nhánh cỏ đuôi chó lắc lư, nhẹ nói tiếng cảm ơn, sau đó lập tức hỏi: "Hôm nay thế nào, anh đã nhập vai chưa vậy, có bị đạo diễn mắng không?"

Trương Bắc Trạch cười nhẹ, "Hôm nay đỡ nhiều rồi, đạo diễn Châu không mắng nhiều."

"Vậy còn Tưởng Lạc Huyên, cô ta có thay đổi kịch bản không?"

Trương Bắc Trạch do dự một chút rồi gật đầu, sau đó nói tiếp: "Không sao, hôm nay thay đổi không nhiều lắm."

Tâm tình Kỷ Uyển vốn dĩ vừa tốt lên một chút lại bắt đầu buồn bã: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, nếu như hôm đó tôi lanh lợi một chút thì sẽ không….."

Trương Bắc Trạch cười cười rồi xoa đầu cô: "Ngốc quá, sao lại là lỗi của cô chứ."

Kỷ Uyển bĩu môi rồi cúi đầu không nói lời nào.

Trương Bắc Trạch nhìn cô một lát, đột nhiên nói: "Cùng tôi đi đến một nơi."

"Đi đâu?"

"Đến thì sẽ biết thôi."

"Anh không mệt sao?"

"Không mệt."

Một lúc sau Trương Bắc Trạch ôm một trái bóng rổ, cùng cô đi bộ đến trường cấp ba gần đó, đi đến sân vận động thì lấy bóng rổ ra, một bên đập bóng một bên hỏi cô: "Cô biết chơi bóng rổ không?"

Kỷ Uyển lắc đầu. Bóng rổ đối với cô quá khó.

"Tôi dạy cô ném bóng vào rổ."

"Tôi không có lực ném."

"Không sao, cô ở đứng khu vực cấm để ném bóng là được, không cần tốn quá nhiều sức đâu."

"Khu vực cấm?"

Trương Bắc Trạch nói đơn giản cho cô biết phạm vi khu vực cấm, lại dùng tay dạy cô làm sao để đỡ bóng, làm thế nào để nhảy lên, Kỷ Uyển nghe theo lời anh làm thử một lần, kèm theo tiếng "Hê" nhỏ, cô đem bóng ném về phía rổ nhưng quả bóng lại chỉ đụng đến phần lưới, ngay cả vành cũng không đụng tới đã rớt xuống đất.

"Dùng sức một chút." Trương Bắc Trạch ném quả bóng cho cô.

Kỷ Uyển nghe lời anh dùng sức một chút nhưng vẫn không ném được.

"Dùng sức thêm chút nữa." Trương Bắc Trạch cầm lấy quả bóng, ném cho cô một lần nữa.

Kết quả Kỷ Uyển thử đến năm sáu lần mới thở hổn hển miễn cưỡng ném được quả bóng vào rổ, Trương Bắc Trạch dùng lời nói dối thiện ý khen cô: "Tốt lắm, rất có thiên phú."

Kỷ Uyển chìm đắm trong niềm vui lần đầu tiên ném được bóng vào rổ, nghe được lời khen thì càng vui mừng hơn.

Tiếp đó hai người cùng nhau ném bóng vào rổ, rõ ràng vận động rất ít nhưng làm cho Kỷ Uyển mồ hôi nhễ nhại, tay chân mềm nhũn chịu thua: "Tôi muốn…..nghỉ một lát." Cô vừa thở dốc vừa nói.

Trương Bắc Trạch không để cô ngồi mà bảo cô đứng một bên điều chỉnh hô hấp, bản thân lại một mình luyện tập. Cách ném bóng của anh lúc này có sự khác biệt rất lớn so với lúc nãy, một bên chạy và di chuyển bóng, một bên dùng những cách thức khác nhau để ném bóng, đều chơi nửa tiếng đồng hồ, nhưng khối lượng vận động không thể dùng để so sánh với lúc nãy được.

"Kỷ Uyển Uyển, cô nhìn xem." Trương Bắc Trạch đứng ở vạch phát bóng hô lên khiến Kỷ Uyển vẫn nhìn anh càng tập trung hơn, chỉ nhìn thấy anh di chuyển bóng thật nhanh về phía trước, lúc sắp đến rổ thì nhảy lên một cái.

Đáng tiếc không có kết quả. Bóng đụng vào thành rổ văng ra ngoài.

"A… đáng ghét!" Trương Bắc Trạch nhảy xuống đất, tiếc nuối kêu lên một tiếng.

Kỷ Uyển ở bên cạnh lúc này đã ngồi xuống nghỉ ngơi lại lộ ra vẻ sùng bái, vỗ tay nói: "Thật lợi hại quá!"

Trương Bắc Trạch nhếch môi cười, lau lau mồ hôi, thở hổn hển ôm bóng đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Sao nào, tâm tình đỡ hơn chút nào chưa?"

"Hả?"

"Sau khi vận động có phải là thoải mái nhiều hơn rồi không?"

Kỷ Uyển lúc này mới có phản ứng lại, anh vì cô mới chơi bóng rổ sao.  Hơn nữa, quả nhiên như lời anh nói, phiền não trong đầu tựa như bị những cú đánh bóng đẩy bay ra ngoài, mặc dù còn tồn tại nhưng không còn nặng nề như lúc trước nữa rồi.

Trương Bắc Trạch khom lưng điều hòa hơi thở, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.

"Những vấn đề có thể giải quyết được thì là việc nhỏ, đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi."

Anh rõ ràng đã điều chỉnh được tâm trạng rồi, quay phim phải tập trung tinh thần, lại phải lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần bị sửa kịch bản, anh nhất định rất mệt, lại còn vì cô mà đến đây chơi bóng rổ.

Kỷ Uyển đột nhiên rất cảm động, cô nhìn anh một lúc lâu sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

Trương Bắc Trạch vì lời cảm ơn của cô mà cảm thấy không tự nhiên: "Có gì mà cảm ơn chứ."

Kỷ Uyển cười khẽ, quay đầu ôm lấy đầu gối, im lặng một lúc, chăm chú nhìn vào trái bóng rổ trước mặt, đột nhiên cười nói: "Tôi lúc nào cũng yếu đuối, để anh chê cười rồi."

Trương Bắc Trạch cảm giác trong lời nói của cô còn ý khác, nhưng không muốn làm cô không vui nên nói: "Mọi người đều như nhau, con người ai cũng yếu đuối, tôi còn có lúc khóc lóc nè."

Kỷ Uyển bật cười một tiếng, cuối cùng cũng mặt mày tươi tỉnh hơn, cô quay đầu nhìn anh, nghiêng người hôn nhẹ lên gương mặt anh tuấn của anh: "Cảm ơn anh, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi."

Sự tiếp xúc nhẹ nhàng trên gương mặt nhanh chóng lan ra toàn thân, Trương Bắc Trạch không ngờ cô sẽ hôn anh, nhất thời đứng hình, mặt đỏ lên.

Đèn đường là bóng đèn dây tóc tiết kiệm năng lượng nên Kỷ Uyển rất dễ nhận ra anh đang đỏ mặt.

"Sao anh lại đỏ mặt rồi?" Cô đột nhiên có chút ngại ngùng.

Trương Bắc Trạch cũng cảm thấy ngại ngùng, dùng tay ôm lấy đầu, cúi đầu quẫn bách nói: "Trước giờ chưa có người con gái nào hôn tôi cả." Môi của con gái mềm mại như vậy sao?Hình như còn có hương thơm nữa.

Kỷ Uyển nhìn thấy anh như vậy cũng bắt đầu đỏ mặt: "Tôi, ôi, chỉ là muốn biểu đạt lời cảm ơn…."

"Tôi biết." Dù sao cũng là anh túng quẫn. Trương Bắc Trạch vùi cả đầu vào cánh tay, không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình.

Chân tay Kỷ Uyển có chút luống cuống, liếc anh một cái, lại ngại ngùng nói chuyện, hai tay ôm lấy gương mặt đang đỏ ửng của mình.

Hai người ở trong trạng thái kỳ quái như vậy ngồi một lúc lâu, đột nhiên Trương Bắc Trạch đếm trong miệng mấy con số, "34, 23, 34."

Anh đang nói gì vậy? Kỷ Uyển khó hiểu nhìn về phía anh, chỉ thấy anh đã ngẩng đầu lên, cằm tựa vào cánh tay, hai mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm.

"34, 23, 34." Anh lại nói thêm một lần.

Kỷ Uyển ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới hiểu ra, khuôn mặt nóng như lửa: "Đồ há/o sắc!" Cô nắm bàn tay hướng về anh.

Trương Bắc Trạch cười hì hì dùng một tay ngăn lại, "Dáng người đẹp như vậy sao không cho người ta nói chứ?"

"Anh còn nói, đồ há.o sắc, háo sắc." Kỷ Uyển vừa thẹn lại vừa giận, rồi dùng hết sức giơ nắm đấm lên, Trương Bắc Trạch đứng lên chạy trốn, cô liền đuổi theo đánh anh.

Hai người nô đùa chạy vòng quanh sân vận động, cho đến khi Trương Bắc Trạch giơ tay đầu hàng, Kỷ Uyển mới tha cho anh.

Bọn họ cầm lấy bóng đi ra khỏi sân vận động, trên đường là bóng một dài một ngắn của hai người.

"Kỷ Uyển Uyển, đây là Trung Quốc, cô không thể hôn nam nhân tùy tiện như vậy, bọn họ sẽ hiểu lầm đó."

".......Tôi biết rồi."

"Có điều cô có thể hôn tôi, tôi sẽ không hiểu lầm đâu."

"Tôi không thèm hôn anh đâu, cái đồ há/o sắc."

"He he, đừng ngại, tôi nghĩ cô sẽ còn phát triển nữa đó….."

"Này!"

"Tôi sai rồi, sai rồi…."

Hai người đùa giỡn về đến nhà, từng người tắm rửa rồi đi ngủ.

Kỷ Uyển quyết tâm ở lại công ty, nằm trên giường nghĩ đến kế hoạch ngày mai, nghĩ ngợi một hồi tinh thần hưng phấn đến nỗi không ngủ được, xuống giường đi vệ sinh, lúc quay về lại nghe thấy trong phòng Trương Bắc Trạch có những âm thanh nhỏ. Cô dán tai nghe ngóng mới biết anh đang học thuộc lời thoại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, lúc này đã là một giờ sáng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK