“Đừng quậy nữa Joe” Nhưng Phương Cẩn còn chưa kịp mở miệng khẳng định chủ quyền thì Nghiêm Khải Hoa đã lên tiếng: “Đùa giỡn cũng nên có chừng mực, biết không Joe.”
“Keo kiệt, chẳng qua một nụ hôn thôi, anh cần gì khẩn trương dữ vậy?”
Phương Cẩn lập tức dang tay ôm lấy cổ Nghiêm Khải Hoa, khẳng định ‘quyền sở hữu’, dõng dạt tuyên bố: “không cho phép bất cứ ai xâm phạm sở hữu cuả tôi.”
Bụng hắn lập tức bị đấm một đấm, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
“Câm miệng, Phương Cẩn” Giờ này, khắc này, Nghiêm Khải Hoa chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn. Vì vừa rồi hai người này chỉ dùng tiếng Trung nói chuyện.
“Còn cô nữa, Joe, đừng gây thêm chuyện cho tôi.”
“Biết rồi.” Hai người cực kỳ ăn ý mở miệng vâng lời.
Trải qua khúc nhạc đệm này, cả ba người bọn họ đứng giữa hội trường càng trở nên bắt mắt hơn nữa. Nghiêm Khải Hoa chẳng cần phí tí công sức nào tự giới thiệu bản thân liền có thể hoà nhập vào đám đông các nhà thiết nổi tiếng đang nói chuyện với các ông chủ thời trang cao cấp.
Mà Joe Helen thì không biết từ khi nào đã tự đi tìm việc vui.
Chỉ có Phương Cẩn, từ đầu đến cuối đều đứng bên người Nghiêm Khải Hoa, chú ý đến từng tên người Tây dang tò mò về vị Nghiêm Khải Hoa – Đại diện cấp cao của tập đoàn thiết kế Sang Thảo.
Trong đó cũng có rất nhiều nhà thiết kế rất vừa ý Phương Cẩn, liên tiếp liên tục hỏi hắn muốn gia nhập giới người mẫu hay không; ngooài ra cũng không ít người mẫu cả nam lẫn nữ gợi ý cùng hắn hưởng một đêm tình.
Đáng tiếc ‘hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình’, thấy hắn hờ hững tuyệt đối, bọn người đó cũng hiểu ý mà lui bước.
Dọc theo đường đi cùng Nghiêm Khải Hoa, trừ bỏ Phương Cẩn, còn có chủ nhà Gavin ShibinSen, có hắn tiến cử, cùng với tiếng Ý lưu loát, Nghiêm Khải Hoa rất nhanh hoà mình cùng hội quý tộc này.
Đối với việc Nghiêm Khải Hoa có thể cùng giới thượng lưu hoà nhập nhanh như vậy, khiến Gavin ShibinSen muốn không kinh ngạc cũng khó, hắn đã từng tiếp xúc không ít người phương Đông, nhưng người có thể ngay lập tức hoà hợp với giới nghệ thuật cấp cao phương Tây như vậy không nhiều, biểu hiện của Nghiêm Khải Hoa khiến hắn ngoài kinh ngạc thì càng tán thưởng.
Vì vậy, nhịn không được mà ngắm hắn thêm vài lần, lại phát hiện giữa Nghiêm Khải Hoa và Phương Cẩn dường như có chút kỳ lạ.
Tầm mắt lướt qua Nghiêm Khải Hoa, dừng trên người Phương Cẩn, Gavin lần đầu tiên nhìn thẳng vào người thanh niên ngay từ đầu được giới thiệu là nhân viên thực tập kia.
Nên nói như thế nào đây? Là ảo giác của bản thân sao, hay đó là sự thật?
Hắn cảm thấy người này và Nghiêm Khải Hoa dường như có điểm nào đó không tầm thường?!
Bằng không, thanh niên sao lại thân mật với Nghiêm Khải Hoa như vậy, lại còn trưng ra bộ dáng phòng bị, ánh mắt thì trừng ra ‘chớ lại gần’ khi có ai đó muốn tiếp cận Nghiêm Khải Hoa?!
Chẳng lẽ…… Gavin đoán rồi sau đó mỉm cười đưa ra quyết định vừa ý trong lòng.
“Khải Hoa, tôi có thể cùng anh nói chuyện riêng không?” Gavin hỏi.
Nghiêm Khải Hoa không hề suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.
Cùng nhau đi ra khỏi hội trường, Gavin mới mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề.
“Anh cùng cậu ta là Lovers?”
“Cái gì?”
“Tôi vô tình biết được…à, ừm… chuyện riêng tư của anh, bất quá nếu anh cũng là như vậy, xin hãy cho tôi cơ hội theo đuổi anh.”
Nghiêm Khải Hoa nghe vậy, sững người nhìn Gavin đang sáng lạn tỏ tình với mình.
“Khải Hoa?”
Tôi dám khẳng định tên đó là đồng tính luyến ái!
Ách, không ngờ bị Phương Cẩn đoán đúng rồi. Phục hồi tinh thần, Nghiêm Khải Hoa bực bội nghĩ thầm.
Từ khi biết Gavin là đồng tính, Phương Cẩn quan sát không lầm, chuyện này tựa hồ làm Nghiêm Khải Hoa để ý hơn một chút. Aizzz, cho đến bây giờ mới phát hiện ra.
“Khải Hoa, anh thấy sao?”
-0-
Show diễn kế:
“Ba mươi bảy tuổi”
“ba…ba mươi bảy tuổi, chúa ơi, tôi cứ nghĩ anh hai mươi tám.”