Biết rõ còn cố hỏi! hai tròng mắt Phương Cẩn híp lại, lạnh lùng trừng mắt. “Có đôi khi phụ nữ giả ngu thật đáng yêu, chỉ chọn sai thời cơ và đối tượng, ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét. Cô đoán xem hiện tại cô thuộc loại nào?”
Nhìn là biết không phải loại thứ nhất.
“còn không mau đứng lên, cô có biết cô rất nặng không?”
“Nặng hơn Khải Hoa sao?”
“Nếu là anh ta, tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận.” Ai da, vị nhi đồng bị người lớn vứt bỏ mỗi khi nhắc tới người yêu thì biểu cảm liền trở nên dịu dàng, “Về phần cô……Đứng lên!”
“Đối xử thiên vị!” Joe Helen trề môi nói: “Phương Cẩn, cậu hẳn là hiểu rõ Khải Hoa không phải đồng tính.”
“Phải hay không phải thì có gì quan trọng sao?” Phương Cẩn hỏi lại, khẩu khí ngả ngớn, hiển nhiên hoàn toàn không đem vấn đề này đặt vào trong mắt. (đúng đúng, thẳng thì bẻ riết cũng cong thoy =))))
“Cậu đừng có nói với tôi mấy câu thiếu dinh dưỡng như: ‘yêu chính là yêu thôi, mặc kệ người kia là nam hay nữ’ gì gì nha.” Joe Helen cười xòa một tiếng rồi nói tiếp, “Mấy câu này đem đi lừa trẻ nít ba tuổi á, trên thế giới này, thật sự không có tình yêu vĩ đại như vậy đâu.”
“Nếu anh ta không phải nam nhân thì dù có xuất sắc như thế nào cũng không thể hấp dẫn được tôi.”
Joe Helen ‘Nga’ (vậy sao) một tiếng thật dài, tỉnh ngộ “Cậu là đồng tính bẩm sinh.”
“Chứ sao nữa? Chứ cô nghĩ tôi là bị thương, bị gì mới biến thành đồng tính sao?” Thần Kinh! “Thì ra, đầu óc phụ nữ phương Tây cũng không đỡ hơn chút nào.”
Joe Helen sờ sờ mũi, may mắn nãy giờ toàn bộ dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau, không lo bị nghe lén.
“Cậu thật sự đối với phụ nữ không hề động tâm?”
“Cô ngồi trên người tôi lâu như vậy, còn không phát hiện tôi là một cái ghế dựa hòan tòan đúng chức trách sao?”
“hòan tòan đúng chức trách?” Joe Helen sửng sốt, qua hai phút mới tiêu hóa xong thì cười đến run rẩy cả người, nửa người trên cuộn lại thành con tôm ngã vào trong ngực Phương Cẩn.
“Chúa ơi! Ha ha a…. Thật sự, cậu thật sự là một cái ghế dựa hòan tòan đúng chức trách, nếu là đàn ông bình thường, có một cô gái ngồi trên đùi chàtới chà lui, thì dù có cố nhịn thế nào cũng khó mà không nổi lên phản ứng sinh lý.”.
Mà cậu ta quả nhiên đúng là cái ghế, hoàn toàn thờ ơ! Ha ha ha……
“Phương Cẩn, cậu thật thú vị.”
“Cám ơn.” Phương Cẩn mím môi, miễn cưỡng trả lời. Cho dù cùng Joe Helen nói chuyện với nhau, ánh mắt của hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm cửa khách sạn, không buông tha bất cứ người nào bước vào.
“Uy, tiểu tử nè.” Joe Helen luôn thích chỉnh người ta, cố tình xoay mặt Phương Cẩn qua, bắt hắn mặt đối mặt với mình. “Nếu một ngày nào đó cậu thay đổi tính hướng, muốn tìm một người khác giới làm người yêu, hoan nghênh cậu đến tìm tôi.”
Chờ tới cuối đời đi! Phương Cẩn thầm nghĩ, lui về phía sau, né khỏi đôi tay đang đặt trên mặt mình, chuyển sang hướng cửa khách sạn, tiếp tục giám sát.
Nhìn thần sắc Phương Cẩn, Joe Helen cũng đóan được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiểu tử này thực cuồng, thực ngạo, cũng rất thật.
So với bọn hắn quanh năm lăn lộn trong cái thế giới lật lọng này, đã sớm lây dính cả một thân lõi đời, luôn tự cho là cao thượng, thì người này quả là thẳng thắn một cách đặc biệt.
“hắc, không ngại tôi tặng cậu một nụ hôn chứ?”
“Tôi chả….ưm!”
Còn chưa kịp nói hết, Joe Helen đã đưa lên đôi môi thơm, đặt lên miệng Phương Cẩn.
Bà cô này! Phương Cẩn hung tợn trừng mắt nữ nhân tặng nụ hôn trước mắt mình, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Joe Helen đã bị giết trên một trăm lần.
Khải Hoa! khóe mắt Phương Cẩn chợt thoáng nhìn thấy bóng người vừa mới bước vào khách sạn.
-0-
Show diễn kế:
Không kịp phản ứng, ngã vào giường, Phương Cẩn lập tức khóa ngồi trên người áp chế, khiến hắn không thể động đậy.
Mà đang khóa trên người hắn, vẻ mặt Phương Cẩn rất âm trầm, không khí trần lặng như tử thần