—
“Không sợ?” Nghiêm Khải Hoa nhíu mày. “không sợ sao cứ vặn ngón tay?”
“ai vặn…” ý thự́c được động tác của mình, Phương Cẩn hừ một tiếng, đưa mấy ngón tay lên chải chải vào tóc.
Đáng tiếc, hai lỗ tai đỏ lên đã bán đứng ‘bạn ấy’.
Cẩn thận như Nghiêm Khải Hoa sao có thể kgông phát hiện ra.
“hah!”
“cười cái gì?” Phương Cẩn hỏi, trong giọng nói mang theo nửa phần bực bội, nửa phần cậy mạnh mà ra vẻ.
“Khẩn trương là bình thường thôi. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ như thế.”
“Nếu đây là cách anh hay dùng để khích lệ người ta…” Phương Cẩn dừng lại, đôi môi màu hồng phấn lần thứ hai mở ra, tuôn ra câu phản bác… “thì đúng là ‘dỏm’.”
“Cậu có đề nghị nào tốt hơn sao?”
Phương Cẩn không nói thêm câu nào, lập tức ôm lấy eo Nghiêm Khải Hoa, kéo anh ta sát vào người mình.
Trong lòng Phương Cẩn, hai người ngực chạm ngực, bốn cánh môi chạm vào nhau, ngắn ngủi cho pháo hoa.”
Nụ hôn vừa chấm dứt, Phương Cẩn giọng khàn khàn, nói:
“Cách này cũng có hiệu quả.”
“Trang điểm của cậu sẽ…”
“Yên tâm, lớp trang điểm công phu này không trôi nổi đâu.” Điều này đương nhiên là nhờ vào tay nghề thượng thừa của tên chuyên viên trang điểm chết tiệt kia. “Làm kỹ vậy cho tiện, trước khi diễn khỏi dặm lại.”
Nghiêm Khải Hoa cẩn thật xem xét, xác định lớp son không bị lem mới tin tưởng.
“Đương nhiên là nếu anh chủ động, hiệu quả tuyệt đối sẽ là 100%.”
“Thật sự là 100% chứ?”
Vậy mà còn đòi hỏi? “100% còn chưa vừa lòng…..Ư!” Chưa kịp thốt ra câu than thở, môi Phương Cẩn đã bị ‘đánh bất ngờ”
Luôn luôn là người củ động, đột nhiên bị biến thành bị động, Phương Cẩn trừng lớn hai mắt, giống nguyên khúc gỗ đứng cứng đơ tại chỗ, trúc trắc giống như nụ hôn đầu của thiếu nữ.
Anh ta…hôn mình!
“Tôi hôn cậu không phải để cậu biến thành người gỗ, Phương Cẩn.” Nghiêm Khải Hoa lui ra sau, thấy hắn đơ người ra thì không khỏi cười khổ.
Phương Cẩn vẫn duy trì bộ dáng ‘nguyên con gà gỗ’
Làm tên tiểu tử này giật mình dữ vậy sao? Nghiêm Khải Hoa lắc đầu.
“Xem ra là tạo thành phản hiệu quả luôn rồi.” Nói xong, hắn lập tức quay đi, mau chóng chạy lấy người…
Nhưng chân vừa mới bước đi, phía sau liền bị một lực mạnh mẽ kéo lại.
“Anh hôn tôi?” Phương Cẩn giống như đang mê mang trong mộng, bởi vì cảm thấy không chân thật, nên thực nghi ngờ. Không tin nổi a…
“Bằng không cậu cho rằng vừa rồi chính là gì?” Nghiêm Khải Hoa hỏi lại.
“Tôi tưởng mình đang nằm mơ.”
“Vậy cậu tiếp tục mơ đi.” Nghiêm Khải Hoa lần thứ hai xoay người.
Đương nhiên lại bị kéo trở về.
“Anh hôn tôi là vì hiện tại tôi nhìn giống phụ nữ?” Gương mặt trang điểm xinh đẹp hiện lên sự nghi hoặc thật sâu.
“Dù trang điểm giống phụ nữ, cậu vẫn là nam.”
“Cho nên…”
“Tôi rất rõ ràng là tôi hôn cậu.” Trước khi Phương Cẩn còn chưa cười tới bừa bãi quá mức, Nghiêm Khải Hoa giúp hắn đeo cái mạng che mặt (khăn voan che mặt như phụ nữ Ấn Độ), xoay người hắn lại, đẩy về phía sân khấu.
“Đến giờ diễn rồi.” Nghiêm Khải Hoa nói, đẩy nhẹ hắn một cái.
Vở kịch hay bắt đầu!
Khi Ngôi Sao Sa Mạc bước ra, cổ tay đeo một chuỗi chuông nhỏ vang lên những âm thanh thanh thuý, trước tiên là hấp dẫn thính giác của người xem, rồi sau đó là thị giác, mọi người phát ra tiếng hít vào thật mạnh.
Khuynh hướng thiết kế cố ý tạo ra cảm xúc tựa ngôi sao sáng giữa sa mạc, như dòng suối mát trong ốc đảo, sự ôn nhu bao trùm lên dáng người uyển chuyển của người mẫu, giống như lớp lông vũ mỏng manh, mềm mại rũ xuống; dưới ánh đèn lần lượt thay đổi chiếu xem kẽ giữa màu vàng và bạc như thân người mẫu, cả người của ‘ngôi sao’ khúc xạ ra từng tia lung linh màu ngân bạch hoặc hoàng kim, tựa như mảnh vải thần dệt từ chỉ vàng chỉ bạc.
Dưới lớp mạng che bán trong suốt, khuôn mặt ẩn hiện khiến người ta mong mỏi vô hạn; Lộ ra đôi mắt sáng, ánh mắt lưu chuyển, những ai bị quét đến đều khẽ run như bị điện giật.
-0-
Show diễn kế:
‘Biến hình’ trên sân khấu…
Anh mặc đồ nữ lên TV nha, người quen sẽ nhìn thấy nha… (khửa khửa)