—
Điều tra cậu không phải tôi, mà là Mạnh Tề.” Nghiêm Khải Hoa hảo tâm giải thích nghi vấn. “Tôi không có khả năng để mặc một người tôi không biết rõ bên cạnh mình, hắn cũng không thể để một nguời không rõ lai lịch đảm đuơng nhiệm vụ vệ sĩ của tôi.”
“Phần tư liệu điều tra này là từ Mạnh Tề?” Bản báo cáo tuờng tận như vậy, lưu loát suốt 8 trang A4, ngay cả chuyện bản thân Phương Cẩn hắn không nhớ cũng được trình bày bên trong.
“Không có nguời nào mà hắn tra không ra.” Nghiêm Khải Hoa nói một cách nhàn nhạt.
“Anh là cố ý? Lúc ở sân bay làm bộ như mới vừa biết tôi và Sính là anh em, còn trừng mắt liếc tôi một cái, rồi lại còn không nói tiếng nào tự ý đổi khách sạn. Những điều này là do cố ý muốn chỉnh tôi phải không?”
“Tôi là người như vậy sao?” Nghiêm Khải Hoa không đáp mà hỏi lại.
Chính xác là vậy chứ sao! Trong lòng Phương Cẩn một mực xác định.
Hồi tưởng lại mình cả buổi chiều cứ lo lắng đề phòng.
Nga, ta thật là đồ đần mà! (chính xác =))))).
Tuần lễ thời trang Paris muôn màu muôn vẻ không thua gì Milan, thậm chí còn chứa phần hơn tính cạnh tranh, khiến cho sân khấu hoa lệ âm thầm dâng nồng mùi thuốc súng.
Sang Thảo mang theo bình luận thật tốt từ Milan buớc vào Paris, vẫn là luồng gió lốc từ Phuơng Đông cuốn vào, khiến người người chú ý.
“Khải Hoa.”
Nghe tiếng, đang đứng ở cuối hội trường, Nghiêm Khải Hoa nhanh chóng dời tầm mắt đang dán chặt sân khấu về phía cửa lớn. Nhìn đến người đang bước tới, thu vào trong mắt là bóng hình xinh đẹp kia, con ngươi đen nháy hiện lên một thóang kinh ngạc.
“Thiên Tú?” Vợ trước của hắn, chủ tịch của Hãng thời trang Thu Nguyên, cũng là một trong các đối thủ cạnh tranh cùng ngành của Sang Thảo. “Em cũng đến Paris?”
Ăn ý nhau, hai người bước ra hội trường, đứng dưới ánh đèn hành lang sáng tỏ.
Mặc một bộ lễ phục dài bằng gấm nhuyễn màu đỏ thẫm, làm nổi bật màu da tuyết trắng, mỹ nhân phương đông mỉm cười nhàn nhạt, trong nụ cười mang buồn thương nhiều hơn vui vẻ.
“Tuy rằng không có cơ hội tham gia biểu diễn, nhưng ít nhất cũng đến quan sát, nhìn xem các người dựa vào cái gì mà thắng, mà giành được vé vào sân Milan và Paris?”
“Vậy đã quan sát được cái gì tâm đắc chưa?”
“Bên cạnh tôi thiếu nhân tài như anh.” Bình tĩnh nhìn người trước mắt, Hà Thiên Tú không hiểu hôn nhân của bọn họ vì cái gì lấy ly hôn để kết thúc, mà chồng trước thế nhưng trở thành đối thủ cạnh tranh của mình trên thương trường.
Chẳng phải hắn hẳn là nên giúp nàng sao? Ở thời điểm lòng nàng muốn gây dựng sự nghiệp phải trợ giúp nàng mới đúng, nhưng hắn lại không như thế, hắn kiên trì ở lại Sang Thảo Mà cũng là cả hai ký vào đơn ly hôn, từ đó phân ly.
Ly hôn ba năm, nàng vẫn nghĩ không ra một việc.
Rõ ràng, bọn họ là kết hôn vì tình yêu, vì cái gì cuối cùng lại biến thành kẻ địch trên thương trường?
“Chúng ta vì sao lại biến thành tình trạng như thế này?” Rốt cuộc, cái nút thắt đầy nghi vấn chôn trong lòng Thiên Tú suốt ba năm nhịn không được mà bật thốt ra.
“Tôi nghĩ ngàn dặm xa xôi tới Paris, mục đích không chỉ là hỏi việc này a, Thiên Tú?”
“Tôi thật sự muốn biết.” Chần chờ trong chốc lát, nàng hỏi ra vấn đề bản thân trốn tránh đã lâu:
“Anh không yêu tôi, phải không?”
“Ba năm trước đây, người yêu cầu ly hôn là em.” Nghiêm Khải Hoa nhắc nhở nàng.
“Đó là bởi vì anh kiên trì ở lại Sang Thảo, không muốn giúp tôi kinh doanh Thu Nguyên.”
“Cho nên em mới lấy lợi dụng việc ly hôn mà uy hiếp tôi. Bức tôi lựa chọn giữa ly hôn và Sang Thảo, cũng lợi dụng chuyện này thử nghiệm tình cảm tôi đối với em?”
Những lời này không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, khẳng định đến làm cho người nghe hai gò má ửng hồng.
“Tôi rất căm hận.” Hà Thiên Tú thẳng thắng nói. “Tôi căm hận trong mắt anh, Trần Thiếu Bạch còn quan trọng hơn tôi.”
“Tôi có kế hoạch cùng suy tính của mình, chính là không nghĩ tới em lại đem ly hôn ra làm thủ đọan uy hiếp.” Điểm này làm cho tim Nghiêm Khải Hoa hòan tòan rét lạnh. “Tình cảm là không thể đem ra thử nghiệm cùng đong đếm, nhất là tại thời điểm đã xuất hiện vấn đề.”
“Chẳng lẽ khi đó anh đã không còn yêu tôi?”
“Không, mà là tôi phát hiện chúng ta càng lúc càng xa, trong cuộc sống của chúng ta không tìm thấy một chút điểm chung nào, thậm chí thường xuyên bởi vì công việc mà cãi nhau. Chúng ta là vợ chồng, nhưng cũng là đối thủ kinh doanh, đối với tình trạng mâu thuẫn như vậy, chúng ta ai cũng không xử lý tốt, ly hôn là kết quả tất yếu.”
“Chúng ta có thể không cần ly hôn, chỉ cần anh trở lại bên cạnh tôi giúp tôi.”
“Sự thật là chúng ta ‘đã’ ly hôn rồi.” Nghiêm Khải Hoa cười khổ “Thời gian là sẽ không quay lại, chuyện đã làm cũng thế.”
“Cho nên chúng là đã không còn khả năng, cho dù là trên phương diện kinh doanh hay là trên mặt tình cảm? Vậy hy vọng sau này chúng ta là đối thủ cạnh tranh tốt.”
Cạnh tranh tốt? “Em nghĩ vậy?” Sau khi nàng thuê gián điệp kinh doanh tìm cách đánh cắp bản thiết kế và ý tưởng kinh doanh của hắn, lại phái người theo dõi hắn, quấy nhiễu lộ trình mọi việc của hắn sao? Nàng cũng hiểu được ba chữ ‘cạnh tranh tốt’ sao?
Nghiêm Khải Hoa chỉ ảm đạm cười, không thể nói ra nàng thuê Phương Cẩn giám sát mình, lại làm cho cuộc đời của mình gặp phải sự thay đổi lớn như vậy. Nàng từ đầu chí cuối vẫn chú ý chồng trước cùng người nàng thuê đang bên nhau — hắn tưởng nàng sẽ không vui khi biết được tin này…
“Anh càng chán ghét tôi, phải không?”
“Không phải vấn đề chán ghét hay không? Chính là thủ pháp này cuối cùng bị thương nặng nhất vẫn là bản thân mình, đừng nên dùng thì hơn.” Nghiêm Khải Hoa chân thành đề nghị.
Hà Thiên Tú cười khổ. “Anh chính là như vậy, đối với bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì đều là thái độ không nóng không lạnh, gần như lãnh đạm như vậy, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của anh.” Liền bởi vì như vậy, nàng mới có thể nghĩ đến phương pháp không hổn nhất — lợi dụng ly hôn để thử tình cảm của hắn đối với mình.
Cái sẩy chân này, chặt đứt tình cảm của hắn đối với mình, chịu trừng phạt không phải ai khác, đúng là chính bản thân mình.
Nghe câu này, trong đầu Nghiêm Khải Hoa chợt hiện lên khuôn mặt người kia, vẫn luôn ca thán mình lãnh đạm vô tình, nhưng hắn vẫn không buông tay mình ra, ngược lại nắm càng chặt, truy càng nhanh…
“Tôi mong chờ sang năm.” Nghiêm Khải Hoa đột nhiên mở miệng. “Mặc kệ là tuần lễ thời trang ở New York, Tokyo, Luân Đôn, hay là Milan, Paris, sẽ được thấy Thu Nguyên bước trên sân khấu đẳng cấp thế giới.”
Hà Thiên Tú nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn bình ổn cảm xúc mất mác: đến khi tái mở mắt, nàng đã trở lại trạng thái một phụ nữ mạnh mẽ.
“Tôi sẽ làm được. Tôi tuyệt đối không để Sang Thảo giành hết vinh quang cho mình.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Nghiêm Khải Hoa biết nàng luôn luôn không chịu nổi kích tướng, cá tính thật mạnh không ai có.
“Chút nữa tôi có hẹn với Hội trưởng hiệp hội thờ trang, đi trước.” Trong giọng nói của Hà Thiên Tú đã tràn ngập cậy mạnh cùng tính cách không chịu thua.
Nghiêm Khải Hoa cũng tùy ý nàng, vuốt cằm. “Không tiễn.”
Chờ bóng hình xinh đẹp rời khỏi tầm mắt, Nghiêm Khải Hoa xoay người, định bước trở vào hội trường tiếp tục công việc.
Mới đi vài bước, một cỗ sức mạnh cường đại bất ngờ kéo hắn vào toa-let nam bên cạnh, còn chưa kịp thấy rõ mặt đối phương, liền bị đẩy vào một phòng vệ sinh cá nhân.
Rầm! Cửa phòng bị khóa, hé ra một bộ mặt hung thần ác sát, trang điểm nửa bên mặt thật khó coi đột nhiên phóng lớn trước mắt.
Người này không phải ai khác, chính là người mẫu lần thứ hai đảm nhiệm vai trò Ngôi Sao Sa Mạc – Phương Cẩn. Vừa rồi khi đang diễn thử trên sân khấu, ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy vợ mình cùng một phụ nữ rời khỏi hội trường.
Show diễn cuối:
Kịch tính, đáng yêu và…biến thái =))))))))
Cẩn ca ghen thiệt ghê gớm, ghen thiệt trẻ con, ghen thiệt ngốc nghếch cùng lời tỏ tình buồn nôn biến thái trước sự chứng kiến của…bồn cầu =)))))))
Thật thích chap cuối, mặt anh…vẫn dày vô đối, và có vẻ ngày càng….dày hơn =))))))