Chương 130
Đứng bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào, trái tim của Dương Hữu Bằng như bóp nghẹn, nước mắt tội lỗi vì thế mà cứ rơi xuống…
Ngữ Lam, cậu đừng khóc nữa.
Duật Hành đâu rồi, chồng mình đâu rồi?
Nước mắt tuôn rơi lã chã, cô đưa mắt tìm kiếm Mộ Duật Hành…
Người cô cần nhất lúc này, chỉ có anh.
Châu Lạc Băng đưa mắt nhìn qua ông bà Trình, nếu như nói là Mộ Duật Hành tức giận bỏ đi liệu có ổn không? Như vậy cô càng đau buồn hơn.
Nhưng hành động đó của Lạc Băng đã làm cho cô hiểu được Mộ Duật Hành đã giận cô, anh không muốn gặp cô, anh đã bỏ rơi cô…
Mọi người ra ngoài hết đi, con muốn một mình.
Trình Ngữ Lam nằm xuống, quay mặt vào trong vách tường trốn tránh thực tại. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng nấc nghẹn đau khổ của mình.
Cô mất tất cả rồi!
Mất con, mất chồng, mất một gia đình nhỏ hạnh phúc.
‘ Cạch ‘
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Dương Hữu Bằng chầm chậm đi vào. Gương mặt đầy sự ăn năn, có lỗi…
Ngữ Lam, anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em
Trình Ngữ Lam kiềm nén những yếu đuối của bản thân vào trong lòng. Ngồi dậy dứt khoát gỡ kim tiêm ở tay ra, lao tới người của Dương Hữu Bằng đánh thùm thụp, bao nhiêu oán hận cô đều trút lên đó…
Chính anh, chính anh đã giết chết con của cô!
Ngữ Lam, con bình tĩnh lại.
Bà Trình và Châu Lạc Băng cố gắng kéo cô ra xa, giữ chặt cô lại, không cho kích động vì cô vừa mới sảy thai.
Dương Hữu Bằng, anh cút khỏi nơi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Trình Ngữ Lam nghiến răng thốt ra từng chữ. Nước mắt tuôn trào xuống khuôn mặt kiều diễm nhưng lại xanh xao, nhợt nhạt đến đáng thương.
Cậu về trước đi, Ngữ Lam đang mất bình tĩnh, sức khỏe cũng đang yếu.
Ông Trình nhìn anh nói, anh cúi đầu nhận lỗi sau đó rời đi…
Là anh cố chấp, mù quáng cho rằng cô vẫn còn yêu anh, nhưng bây giờ anh đã nhận ra rồi.
Là anh ích kỷ muốn cô bên cạnh trong khi cô đã có một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.
Là anh…. tất cả đều tại anh.
Anh phải làm gì để bù đắp cho cô đây? Bù đắp cho tội lỗi mà anh đã gây ra, một sinh linh bé nhỏ tại anh mà không được mở mắt chào đời….
….
Trong căn phòng vắng lặng chỉ có một mình Mộ Duật Hành. Mỗi khi gặp chuyện buồn, cần phải suy nghĩ anh luôn chọn một không gian tĩnh lặng để một mình uống rượu…
Sự dày vò của những bi thương, ly biệt và cô đơn khiến anh cứ nhốt mình trong đau khổ. Anh cứ nghĩ mọi chuyện đã dừng lại, để anh được bình yên bên gia đình nhỏ của mình, nhưng ông trời thật sự quá bất công với anh.
Sắc mắt thâm trầm đáng sợ, lông mài hơi nhíu lại, ánh mắt sâu hút lạnh lẽo như chứa hàng ngàn nỗi đau…