Mục lục
Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 154

Trình Ngữ Lam gật đầu liên tục như sợ bà không nhìn thấy, vươn đôi mắt long lanh nhìn bà như đang cầu cứu…

Xa anh, trái tim của cô lạnh lẽo không có một chút ấm áp, không còn được anh vỗ về yêu thương như những ngày đầu. Đêm đến, cô nhớ anh da diết, nhớ mùi hương cơ thể của anh, nhớ vòng tay mạnh mẽ của anh bao trọn cô vào lòng…

Được, con ngồi đây chờ mẹ một chút, mẹ vào trong lấy đồ rồi đưa con về nhà.

Trình Ngữ Lam mỉm cười gật đầu với bà. Khuôn mặt trở nên ủng hồng vì ngại ngùng, lo sợ đối diện với anh. Trái tim bắt đầu đập thình thịch vì lo lắng không biết anh có hết giận mình không.

Ngữ Lam ơi mày xem đi, mặt mũi của mày tự  mày đem vứt đi rồi.

Trình Ngữ Lam vỗ vỗ vào mặt mình. Mất mặt, quá mất mặt nhưng như vậy đỡ hơn mất chồng.

Trong thời gian chờ đợi, cô lấy hộp phấn và cây son trong túi xách chỉnh trang lại khuôn mặt một chút. Sau đó nở nụ cười ngây ngô vì  cảm thấy mình quá xinh đẹp…

Liệu anh có tha thứ cho cô vì sự xinh đẹp này không?1

Nhưng nụ cười trên môi chưa được thỏa mãn thì đã trở nên cứng ngắt khi Trình Ngữ Lam bất chợt nhìn thấy Mạc Kỳ Vân cao ngạo đi vào, trên môi nở nụ cười lạnh lẽo nhìn cô…

Cô ta đến đây làm gì?

Chẳng lẽ là Duật Hành bảo cô ta đến đón mẹ về nhà?

Điện thoại của Mộ Duật Hành vang lên liên tục trong không gian tĩnh lặng, anh nhướn người cầm điện thoại lên xem, người gọi không ai khác chính là Sở Mặc.

Alo.

Lão đại, ngài có đang ở trong biệt thư không? Tôi có chuyện quan trọng cần nói với ngài.

Cậu đến đi.

Giọng nói trầm ấm ảm đạm, pha chút mệt mỏi vang lên.

Bỏ mặc Trình Ngữ Lam, anh có vui sướng gì đâu. Dáng vẻ cao ngạo, cố tỏ ra bình thường nhưng đêm đến anh chìm vào trong những suy nghĩ tuyệt vọng…

Xoay xoay điện thoại trong tay, ánh mắt của Mộ Duật Hành híp chặt, vẻ mặt vô cảm đằng đằng sát khí tỏ ra nhiều điều bí ẩn không thể lí giải được.

Hơn 30 phút sau, Sở Mặc gấp gáp đi vào. Hơn ba tuần nay anh đã cho người điều tra về Mạc Kỳ Vân và hôm nay đã có kết quả chính xác. Nhưng cả đời này Sở Mặc anh cũng không ngờ đến Mạc Kỳ Vân chính là con gái của Bạch Nhạn, người được thuê ám sát ông Mộ năm đó.

Lão đại, Mạc Kỳ Vân chính là con gái của Bạch Nhạn, những gì ngài nghi ngờ đều là sự thật…

Khé môi của Mộ Duật Hành khẽ nhếch lên. Hơn sáu năm trước, khi lần đầu gặp Mạc Kỳ Vân anh đã thấy quen thuộc, hình như đã từng gặp qua nhưng lại không nhớ ra là ai. Rồi thời gian bỏ quên đi mọi thứ, Mạc Kỳ Vân lại quá ưu tú khiến anh bỏ quên luôn việc điều tra.

Khi sự việc của Trình Ngữ Lam và Dương Hữu Bằng xảy ra, dù không biểu hiện ra mặt nhưng anh đã có nghi ngờ.

Bảo cô ta đến Long bang gặp tôi.

Vâng.

Sở Mặc gật đầu, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mạc Kỳ Vân nhưng cô không nghe máy.

Lão đại, không ổn rồi, cô ta không nghe máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK