Mục lục
Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 193

Thật sự bây giờ anh rất muốn cô, và anh cũng có một mục đích khác…

Ưm…. Tử Hàn, anh đừng như vậy….

Yên Yên… cho anh được không?1

Mộ Cảnh Thiên nằm lăn qua lăn lại trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Anh không hiểu tại sao hai hôm nay Lăng Tử Khuynh liên tục tránh né anh, chẳng lẽ là cô không đồng ý làm bạn gái của anh

Câu chuyện là như thế này, Tử Khuynh và Ngữ Yên là đôi bạn rất thân, cả hai vừa mới đi du học về hơn một tháng trước. Anh thì đã sớm để ý và yêu thích Tử Khuynh, dù cô có đi du học nhưng anh ngày ngày vẫn luôn nhắn tin và gọi điện thoại nói chuyện với cô, không để ý bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô. Những lúc không bận công việc, anh bay sang đó viện cớ là thăm em gái Ngữ Yên nhưng không phải, một là nhìn ngắm cô và hai là anh kiểm tra xem có thằng chết tiệt nào để ý muốn cướp cô không.

Vốn dĩ cả hai đã thân thiết với nhau từ nhỏ, anh còn cảm nhận được Tử Khuynh cũng có tình cảm với anh, nên anh đã được nước lấn tới tỏ tình với cô vào một tuần trước. Lúc đó Tử Khuynh rất ngại ngùng, đỏ mặt thẹn thùng, và nói rằng cho cô một tuần để suy nghĩ và trả lời anh. Lúc đi về nhà, anh rất vui vẻ vì anh dám chắc Tử Khuynh đã yêu anh, chắc chắc sẽ đồng ý làm bạn gái của anh…nhưng hai hôm nay anh nhắn tin cô không trả lời, anh gọi điện cô không nghe máy, đến Lăng gia viện cớ tìm Lăng Tử Hàn để gặp cô, nhưng cô cũng không xuống gặp anh, cứ trốn miết ở trong phòng.

Không thể để như vậy được.

Càng nghĩ, anh càng không cam tâm, rõ ràng là cô đã có tình cảm với anh thì tại sao lại trốn tránh anh chứ?

Chẳng lẽ cô chú Lăng không cho Tử Khuynh quen mình?

Híp mắt suy nghĩ, khé môi của Mộ Cảnh Thiên vẽ lên nụ cười gian tà. Vội vàng đi xuống giường thay đồ và rời khỏi Mộ gia lúc 10 giờ đêm.

20 phút sau, Mộ Cảnh Thiên đã có mặt ở Lăng gia.

Đứng bên ngoài nhìn lên phòng của Lăng Tử Khuynh mà anh thở dài. Bây giờ viện cớ vô gặp Lăng Tử Hàn cũng không được, tối như vậy lên phòng gặp cậu ta thì chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ giới tính của anh mất, mà chưa chắc gì cậu ta có ở nhà..

Thiếu gia, cậu định làm gì?

Tài xế nhìn anh hỏi.

Trèo lên chứ làm gì, anh về trước đi, sáng lại đây đón tôi

Mộ Cảnh Thiên khó chịu lên tiếng, khổ thân anh quá, nhưng anh không thể mất Lăng Tử Khuynh được…

Tài xế mím môi cười lên xe lái về Mộ gia…

Sáng lại đây đón tôi hay lại đây hốt xác tôi?

Anh tài xế nghi ngờ phần trăm lại đây hốt xác nhiều hơn..

Mộ Cảnh Thiên bắt đầu dùng cặp mắt sắc bén quan sát nơi đây, vì tình yêu dành cho Tử Khuynh, anh đành mạo hiểm một lần.

Trong đêm tối, Lăng Tử Khuynh chùm chăn kín mít trên giường, trong miệng lầm bầm mắng chửi, nguyền rủa Mộ Cảnh Thiên…

Mộ Cảnh Thiên, tốt nhất là anh nên sớm liệt dương. Anh dám trêu đùa tình cảm của tôi, đồ khốn khiếp, từ nay đừng để tôi thấy mặt anh, nếu không…tôi sẽ bảo anh hai tôi đánh anh, bắn anh, băm anh….thiến anh…

Mộ Cảnh Thiên, tôi ghét anh.

Mộ Cảnh Thiên giật mình trợn mắt…

Ủa, anh vừa mới lên tới ban công thôi mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK