Biết rồng Hoàng Kim bay về, Ma vương và chính lãnh chúa Vực sâu vội tới ngay, nhưng khi tới nơi chỉ thấy cửa phòng ngủ chính đóng chặt, cả đám người nhìn nhau, không rõ chuyện gì xảy ra, phải gọi Ma tướng hồi nãy báo tin tới để hỏi.
“Ngài ấy mang theo một Ma tộc tới, vào bằng cửa sổ…” Tức là vốn không đi bằng cửa chính.
“Ma tộc?” Ma vương nhăn mày.
Các lãnh chúa Vực sâu khác cũng quay sang nhìn nhau, sao bảo ngài kia đang tìm một Pháp sư Nhân loại bị Ma vương bắt ở Nhân giới về? Sao lại bắt về một Ma tộc?
Chỉ Ma vương là hiểu ra nhanh chóng, sắc mặt trở nên rất tệ. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao một năm qua không có tin tức gì về Nhân loại kia, hóa ra là ngụy trang thành Ma tộc, lại thêm cậu ta là Pháp sư của Nhân loại, lắm chiêu lắm trò, thoát khỏi sự săn đuổi của Ma tộc dễ như trở bàn tay. Nhưng khi mang cậu ta về Ma giới, đã lấy hết vật phẩm không gian trên người cậu ta rồi, dù cho Pháp sư có nghìn vạn cách, không có công cụ hỗ trợ cũng khó làm gì nên chuyện.
Vậy mà Nhân loại kia vẫn có thể làm nổ Ma cung của hắn và chạy thoát, chóng vánh tới nỗi không ai lần ra nổi một sợi tóc, nếu cậu không rầm rộ quay về, e là lật tung Ma giới cũng đừng hòng tìm ra.
Tâm trạng Ma vương khá phức tạp, lúc trước mang người này về là theo ý của Elvira, Ma vương muốn cô mang ơn mình một lần, nên giữa lúc diễn ra trận chiến với Nữ vương Tinh linh, bèn dùng phân thân bắt Nhân loại ấy về Ma giới, vốn định chờ tới khi lấy được cội nguồn năng lượng của cây Sinh Mệnh sẽ giao cậu cho Elvira.
Nhưng những chuyện sau đó vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Rồng Hoàng Kim biến mất từ sau cuộc chiến giữa các vị Thần bỗng thức tỉnh, nối kết quan hệ với Nhân loại, vì y mà kế hoạch rừng Tinh linh của họ thất bại trong gang tấc, Elvira bị thương phải bỏ chạy, Ma vương cũng bị thương, bất đắc dĩ, đành dẫn y về Ma giới trong buồn nản. Nào ngờ về tới Ma giới, Pháp sư Nhân loại nọ chạy trốn khiến Ma giới bị y làm cho đảo lộn, ai nấy sống trong lo sợ.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Ma vương càng tồi tệ, chỉ có thể dặn Ma tướng giữ cửa nếu nới này có động tĩnh gì phải bẩm báo ngay, thế rồi vội vã bỏ đi, xé rách không gian, mở hành lang về ma cung, sau đó lấy ra một chiếc gương cổ, đưa Ma khí vào, mặt gương gợn lăn tăn như sóng, hiện lên khuôn mặt của Elvira.
“Có chuyện gì sao?” Elvira khép hờ mắt, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Bấy giờ Ma vương đã giấu đi vẻ nôn nóng, chỉ còn sự thản nhiên khó lường, qua mặt gương, có thể thấy cô gái phía bên kia đang nhàn nhã nằm trên chiếc giường lớn lót nhung đen, một thiếu niên trẻ đẹp đang quỳ dưới chân cô liếm những ngón chân trắng nõn, nhìn cô bằng ánh mắt tình tứ, chứa chan mê đắm như có thể hiến dâng tất cả, như si mê Nữ thần của mình.
Ánh mắt Ma vương không hề thay đổi, nói với cô về những chuyện xảy ra ở Ma giới, rồi chấm dứt bằng câu: “Elvira, phía cô chuẩn bị đến đâu rồi? Có lẽ người kia sắp rời khỏi Ma giới.”
Nét hờ hững trên mặt Elvira dần biến mất, mắt rực lên những tia lấp lánh: “Hắn tìm được Thánh tử Ánh Sáng rồi sao?”
“Đúng vậy, Thánh tử Ánh Sáng tự tìm tới.”
Elvira cười gằn, khá bất mãn với kết quả này, khi trước Thánh tử Thần điện Ánh Sáng làm Grantham bị thương, đương nhiên cô muốn báo thù cho Grantham, tiếc rằng đối phương mạnh hơn cô nghĩ, bị tước vật phẩm không gian, một mình lưu lạc đến Ma giới vẫn có thể an toàn chạy trốn, thậm chí rồng Hoàng Kim mấy nghìn năm mới thức tỉnh một lần của đại lục Olaven còn là Thánh kỵ sĩ bảo vệ của cậu, thế nên cậu mới dám năm lần bảy lượt đối đầu với cô…
Người này khá may mắn.
“Ngươi yên tâm đi, phía ta sắp chuẩn bị xong rồi.” Elvira tự tin khẳng định, cười quyến rũ với Ma vương qua tấm gương cổ.
Ma vương thoáng chút ngẩn ngơ, rồi lạnh lùng đóng gương cổ lại, nhắm hờ mắt, đến khi mở mắt ra, trong đôi mắt tỉnh táo không sót lại chút dấu vết bị mê hoặc nào.
***
Giản Lục bị lực đẩy phía sau làm cho không đứng vững, ngã vào chiếc giường lớn trải tơ lụa màu đỏ, mái tóc được nhuộm thành màu đen xõa tung trên nền đỏ.
Cậu lật người lại, chống khuỷu tay xuống giường, thấy rồng Hoàng Kim bên cửa sổ đã biến thành chàng trai tóc vàng đang bước nhanh về phía cậu, nét mặt y lạnh lùng, đôi mắt màu lam chứa cả sóng gào gió thét, nhìn thẳng vào thoáng thấy ánh đỏ, khiến người ta sợ hãi như bị thú dữ theo dõi, toàn thân lạnh buốt.
Giản Lục bình tĩnh nhìn y, đối diện với đôi mắt hung dữ, ngoài mặt vẫn lạnh lùng, lòng lại đang tự hỏi trường hợp này nên nói gì cho phải? Thói quen mười mấy năm khiến cậu gần như đã quên cách nói chuyện mềm mỏng với người khác.
Tiếc rằng cậu còn chưa nghĩ xong, chàng trai tóc vàng đã cúi xuống, xé toạc quần áo trên người cậu, ngón tay thon dài mơn trớn làn da sậm màu, lấy ra một lọ thuốc phép cạy miệng cậu đổ vào. Chưa đầy mười lăm phút, Giản Lục bỗng thay da đổi thịt, như được phá vỡ câu thần chú, nước da ngăm của Ma tộc trở nên mềm mại nhẵn nhụi như trước đây.
Sau đó y ôm cậu lên, vào phòng tắm dùng thuốc phép tẩy đi màu tóc đen, quay về màu bạc.
Khi bị ném lên giường lần thứ hai, Giản Lục nhìn mái tóc ướt màu bạc xõa tung trên chiếc giường đỏ mà thấy hơi tiếc nuối, thật ra cậu rất thích tóc đen, thấy diện mạo lúc giả làm Ma tộc không tệ chút nào.
Vóc dáng nam tính khỏe khoắn đè lên, khoang mũi ngợp trong mùi hương quen thuộc, Giản Lục nhướng mày, cậu mở miệng: “Hynes, ta…” Môi bị chế ngự một cách dữ dội, chiếc lưỡi ướt mềm nhân cơ hội xông lên chiếm lĩnh, mút mát hơi thở của cậu, đồng thời chặn mọi lời nói của cậu.
Bị đè trên giường hôn mãnh liệt, những hành động mạnh mẽ, đáng sợ như thể muốn ăn tươi nuốt sống khiến cậu gần như ngạt thở, tâm trí dần trống rỗng, đến khi cậu sắp không chịu nổi mới được nới ra để thở, rồi lại tiếp tục, cứ thế lặp lại.
Mỗi lần cậu muốn mở miệng nói chuyện đối phương lại lấp kín không ngần ngại, sau nhiều lần, sao Giản Lục còn không rõ hiện giờ người nọ không muốn nghe cậu nói. Cậu nằm ngửa trên giường, hai chân bị đối phương kéo lên đặt quanh hông y, tiếp đó, một thứ ghê gớm xông vào, cơn đau tức thì khiến cậu không khỏi cắn chặt môi, bật ra những tiếng rên không rõ.
Chàng trai tóc vàng hạ thấp người xuống, đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu, ánh mắt dữ dội như muốn nuốt tươi cậu, ấy thế mà không nói một lời nào.
Chuyện tình mãnh liệt kéo dài từ bình minh tới tối trời rồi lại tới bình minh, triền miên không dứt, Giản Lục không biết đã bao nhiêu lần bình minh đêm tối, đói bụng đã có người đút thuốc phép, mệt mỏi đã được ôm vào giấc ngủ, chân tay quấn quýt, thân mật biết mấy, đến lúc tỉnh dậy là lại yêu đương mãnh liệt như gió bão, tựa hồ sắp vắt kiệt sức lực của cậu.
“Giản…”
Giản Lục đang ngủ mơ màng, cảm thấy có người nằm trong lòng, theo phản xạ nhấc cánh đau nhức nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương, quen tay vỗ vỗ ý bảo y đừng quấy.
“Giản.”
Nụ hôn ướt át trượt xuống từ trán, dọc theo mắt, mũi, đặt lên môi, từng chút từng chút một dịu dàng đến lạ, cậu hé miệng, lập tức bị đối phương cắn nhẹ lên nơi mềm mại nhất và mút nhẹ.
“Giản, sao anh không báo tin cho em? Anh biết rõ em chờ anh ở Vực sâu, em chờ anh một năm, nếu anh còn không tới, em sẽ…”
“Hủy diệt thế giới này sao?”
Giản Lục mệt mỏi mở mắt nhìn chàng trai đang nằm trong lòng mình, mặt cậu có vẻ ngái ngủ của người vừa tỉnh dậy, ấm áp lạ lùng, khác hẳn với sự lạnh lùng xa cách thường ngày, khiến Hynes không rời mắt được.
“… Không.” Hynes dối lòng, khép mắt lại.
Giản Lục nhìn y chốc lát rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại, cậu thấy mình được ôm ngồi dưới nước, đầu gác lên cổ đối phương, dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu xuống, gần như không mở mắt ra được nhưng vẫn cảm nhận thấy sự khác thường trong người.
Nhận ra cậu đã tỉnh, y đặt cậu lên thành bồn tắm rồi xông vào với tư thế ấy, cúi đầu cắn lên vành tai đỏ như máu của cậu, giọng mơ hồ: “Em biết anh cố tình làm thế, lúc nào anh cũng muốn bỏ em mà đi, em sẽ không cho anh cơ hội đó, dù là Thần cũng không thể…”
Giản Lục nhắm mắt lại để nước không lọt vào mắt.
Hynes nhìn khuôn mặt cậu chăm chú, động tác càng thêm mạnh bạo, đến mức cậu không chịu nổi, phát ra những tiếng trầm thấp đứt quãng, lòng y dạt dào niềm vui sướng, kết tinh lại thành cảm giác hưng phấn quái gở, vừa muốn nâng niu người trong lòng, vừa muốn xâm chiếm cậu một cách thô bạo đến khi cậu khóc lóc xin tha.
Nhưng cậu rất cứng đầu, yếu ớt nhưng lại rất mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc, nên chưa lần nào y được toại nguyện.
Ngày đêm nối tiếp nhau, không biết đã qua bao nhiêu lâu, cuối cùng cơ thể Giản Lục cũng được sạch sẽ thoải mái, song vẫn mệt lử không nhấc nổi người dậy.
Cậu tựa lưng vào một chiếc gối cực lớn, nói với giọng khàn khàn: “Hết giận chưa?”
Hynes nép vào lòng cậu, đôi tay choàng qua hông cậu, không nói lời nào.
Giản Lục đặt tay lên trán một lúc lâu mới nói: “Lần này ta có lỗi, không nên xem nhẹ tin tức của cậu, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Đôi mắt của Hynes dán chặt vào cậu, như muốn ép cậu nói ra bí mật của mình, y đã tò mò từ rất lâu rất lâu rồi, vậy mà vẫn không thể lần ra chút dấu vết, thậm chí cậu không để lộ chút sơ hở nào có thể công phá, đó mới là sự thất bại lớn nhất.
“… Không có gì?” Giản Lục thầm thở dài, chẳng lẽ nói với y rằng có một hệ thống luôn tắt tiếng của cậu mỗi khi cậu muốn bộc bạch? Ngay cả câu này cũng không nói được.
Rõ ràng Hynes đã bị kích động bởi thái độ lấp lửng của cậu, bèn đè cậu ra giường, trong mắt lấp lóe những tia khát máu, phát cuồng như loài thú dữ sắp nổi điên.
Thế mà người dưới thân vẫn nhìn y một cách lạnh lùng, không có ý giải thích.
Cậu thậm chí còn không thèm giải thích sao?
Giản Lục nằm trên giường, lực va chạm ở phía sau khiến cậu hơi nhăn mày, đôi mắt ngấn nước, cậu cuộn tròn người lại, khuôn mặt bị ép ngẩng lên, theo sau đó là nụ hôn mang theo hơi thở nam tính đặt xuống khóe môi mím chặt của cậu.
“Giản, thật sự không thể nói ra sao?” Y hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Không thể!”
Ánh mắt Hynes lấp lóa, tiếp tục kéo cậu vào cuộc thân mật dài bất tận.
Đến khi Giản Lục có thể xuống giường thì đã một tháng trôi qua rồi.
Trong một tháng ấy, hai người như tham gia dự một cuộc chiến trường kỳ, tiếc rằng đến cuối cùng Hynes vẫn không thể làm cậu hé răng nửa lời, điều này khiến y vô cùng tức giận.
Giản Lục còn giận hơn y, cậu cảm thấy tên kia đang mượn cớ để thỏa lòng ham muốn, dù rằng đúng là lúc đầu y có giận thật, nhưng về sau thì không còn như vậy nữa.
“Dậy!” Giản Lục vỗ về người đang ăn vạ trong lòng mình: “Không còn việc gì ở đây nữa thì về đại lục Olaven thôi.”
Hynes nằm trong vòng tay cậu, nhắm mắt lại: “Không về đâu, em thích chỗ này.”
Hynes không nói dối, đúng là y rất thích Vực sâu của Ma giới, ở đây cả đám Lãnh chúa Vực sâu đều là đàn em của y, thích gì làm nấy không bị cấm đoán, hơn nữa những tên đó rất biết điều, không tới quấy rầy họ, đây là điều khiến Hynes hài lòng nhất, không như lúc quay về đại lục Olaven, Giản Lục kiêng dè Thần điện Ánh Sáng, lại còn phải làm việc cho Thần điện Ánh Sáng, thậm chí đến cơ hội gần gũi cũng ít.
“Vậy cậu ở lại đi.” Giản Lục hờ hững đẩy y ra rồi xuống giường mặc quần áo.
Hynes mở to mắt nhìn thanh niên trần trụi đưa lưng về phía y bước ra khỏi giường, làn da trắng nõn hằn lên đủ những dấu vết, tôn thêm nước da như ngọc, mê hoặc kinh người, chỉ nhìn thôi đã khiến y cứng lên rồi. Mặc dù hiếm có lúc được phóng túng như thời gian qua, nhưng rồng vốn dâm dục, thỏa mãn y sao được? Chỉ như món khai vị thôi.
Nhưng cơ thể Giản Lục không chịu nổi, thể chất của Pháp sư yếu ớt quá, dù lên đến cấp Pháp sư thông thái vẫn chỉ vậy.
Y nhổm người dậy thưởng thức thân hình cao gầy rắn rỏi của chàng thanh niên, qua năng lượng phép thuật cuồn cuộn tuôn ra khi cậu cử động, y biết cậu đã thăng cấp Pháp sư thông thái thành công, một Pháp sư thông thái chưa đến ba mươi tuổi, nếu mọi người biết đến, chắc chắn sẽ khiến đại lục Olaven xôn xao. Thực ra Jane Gruffudd là thiên tài, nếu không có y và Elvira, thiên tài này đủ gây chấn động toàn thế giới.
Tiếc thay, Elvira với khả năng học được cả phép thuật và đấu khí đã lấn át ánh hào quang thuộc về cậu.
Giản Lục làm như không thấy ánh mắt nóng rực phía sau, mặc quần áo xong bèn ra ngoài ban cộng, dựa vào lan can trạm trổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài lâu đài.
Chốc lát sau, chàng trai tóc vàng ăn mặc chỉnh tề bước tới bên cạnh cậu, ôm cậu từ phía sau, vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói rầu rĩ: “Giản, anh cũng yêu em mà, phải không?”
Giản Lục chỉ “ừm” một tiếng.
“Anh vào Vực sâu vì em, nên anh yêu em.”
Giản Lục không nói gì.
Hynes ôm cậu chặt thêm một chút, cúi xuống hôn lên khóe môi lạnh giá của cậu, muốn truyền ấm áp sang cho cậu.
GIản Lục không đáp lại, đến khi nụ hôn kết thúc mới vỗ vỗ cánh tay đang đặt bên hông cậu, nhắc lại vấn đề cũ: “Bao giờ về đại lục Olaven?”
“Hiếm khi tới Vực sâu của Ma giới, anh không muốn kiếm lấy vài nguyên liệu về à?” Hynes dụ dỗ: “Trong Vực sâu của Ma giới có rất nhiều nguyên liệu làm thuốc phép, chỉ cần anh muốn, em có thể mang tới cho anh ngay.” Môi y dán sát bên đôi tai trắng như ngọc của người trong lòng: “Giản, nếu anh thích, em có thể dâng cả thế giới cho anh.”
“… Không cần!”
Hynes có vẻ buồn rầu.
Cuối cùng hai người cũng rời khỏi phòng ngủ chính, sau khi cửa phòng mở ra, tập thể Lãnh chúa Vực sâu và Ma vương bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nói cho đúng thì một tháng không phải thời gian dài, thậm chí quá ngắn so với tuổi thọ vô cùng của họ. Nhưng khi nơi này có một ngôi sao quả tạ quyết định chuyện sống chết của mình, họ cảm thấy một tháng đợi chờ sao mà dài thế.
Khi thấy thanh niên Nhân loại tóc bạc bước ra, tất cả những người trong lâu đài Atalhar đều ngây ngẩn.
Pháp sư Nhân loại nọ bước lại gần, liếc nhìn họ rồi lật tay lấy ra mấy tấm da dê đưa cho họ và nói: “Chuẩn bị được những thứ ghi trên đó không?”
Giọng nói của cậu vừa lạnh lùng vừa như ra lệnh, Ma vương và các Lãnh chúa Vực sâu nghe mà ngây ngẩn lần hai, nếu Nhân loại khác dám sai khiến họ một cách thản nhiên như vậy, đã bị đánh chết từ lâu rồi, với họ Nhân loại chỉ như con kiến có thể giết chết bất cứ lúc nào, nhưng Nhân loại này thì khác, cậu có chỗ dựa.
Nhìn thoáng qua con rồng Hoàng Kim trong hình dạng con người đang nở một nụ cười lạnh lùng, các Lãnh chúa Vực sâu lập tức quả quyết có thể chuẩn bị được, không thành vấn đề, sau đó nhanh chóng tháo chạy. Đến khi rời khỏi vùng nguy hiểm, họ mới tụ lại thảo luận với nhau một lát, đi đến một kết luận: Chắc chắn Pháp sư Nhân loại và rồng Hoàng Kim có quan hệ mờ ám!
Không thì tại sao hai sinh vật giống đực lại ở lì trong phòng một tháng không ra ngoài? Ở trong đó tu luyện chắc? Một Pháp sư với một con rồng, đâu phải rồng và Kỵ sĩ rồng, không có tiếng nói chung trong việc tu luyện!
Quan hệ của hai người khiến các Lãnh chúa Vực sâu và Ma vương rợn gáy, nhưng họ không thể tỏ thái độ gì về việc này, chỉ biết nhanh chóng chuẩn bị những thứ ghi trên tấm da dê.
Các Lãnh chúa Vực sâu thì bận rộn, Giản Lục và Hynes lại rảnh rỗi vô cùng, hai người bèn đi dạo trong lâu đài Atalhar, trước đây chưa từng nghĩ đến việc đi dạo trong lâu đài của Vực sâu, chỗ của những sinh vật nguy hiểm, hơn nữa chủ nhân lâu đài không dám ý kiến gì, họ được hầu hạ chu đáo, ngày tháng trôi qua thật thoải mái, bảo sao Hynes không muốn đi.
“Thật không nỡ rời xa những sinh vật chăm chỉ này.” Hynes cảm thán.
Giản Lục nhìn y đầy ẩn ý, vừa hay bắt gặp ánh mắt sợ hãi của một Lãnh chúa Vực sâu đi ngang qua cách họ không xa, hẳn là lo Hynes “không nỡ rời xa” họ.
Giản Lục bỗng thấy vui hơn nhiều.
Hynes quấn lấy Giản Lục hỏi cậu đã làm gì ở Ma giới, nghe Giản Lục kể đến đoạn trên đường gặp mấy Ma tộc tốt tính và kết bạn với họ thì ghen lồng lộn, không thể không nói: “Giản, người và ma khác nhau.”
Giản Lục liếc nhìn y, suy tư gì đó, rồi nói rất nghiêm túc: “Đúng vậy, thật ra người và rồng cũng khác nhau.”
Hynes nghẹn họng, không thể không phản bác: “Không ít tộc Rồng và Nhân tộc kết đôi, thậm chí trong lịch sử còn có chuyện Thánh nữ Thần điện Ánh Sáng gả cho tộc Rồng.” Vậy nên Thánh tử và rồng cũng là một đôi trời đất tạo nên.
Giản Lục lại liếc nhìn y, không nói thêm gì nữa.
Sau nửa tháng, các Lãnh chúa Vực sâu lần lượt dâng nộp những thứ họ tìm được, chỉ Hynes nhìn thoáng qua rồi bảo Giản Lục cất đi, không rõ có hài lòng hay không.
Cất đồ xong, Giản Lục nhìn sang Ma vương.
Ma vương thấp thỏm. ánh mắt sắc lẹm và khí thế của rồng Hoàng Kim khiến hắn không dám nhìn Pháp sư Nhân loại lấy một lần, chỉ có thể cúi đầu.
Thế rồi hắn nghe thấy Pháp sư Nhân loại hỏi: “Ngươi là bạn của Elvira O’Gorman phải không? Hay là tình nhân?”
Ma vương: “…”
Hynes ồ lên, nhìn Ma vương bằng ánh mắt như ẩn chứa điều gì.
Ma vương: “…”
Ma vương gần như sắp bị họ làm cho phát điên, ngày trước vì chuyện bắt Pháp sư Nhân loại về Ma giới, Hynes đã hủy đi một phân thân của hắn, khiến thương tích trên người đến giờ vẫn chưa hồi phục. Chỉ khi lên tới cấp Thánh mới có thể dùng bí thuật tạo ra phân thân, tách ra một phần ba linh hồn, phân thân chết đi cũng đồng nghĩa với việc hắn mất một phần ba linh hồn, căn cốt bị thương tổn, không những trong khoảng thời gian ngắn chẳng thể hồi phục, mà còn suy yếu nhiều.
Tất cả đều do người phụ nữ tên Elvira ban tặng.
Ma vương không dám oán Hynes, chỉ có thể giận cá chém thớt lên Elvira lúc này đang ở đại lục Olaven xa xôi.
Thấy Ma vương không nói gì, Giản Lục cũng không quá để bụng chuyện hắn và Elvira đã kết bè với nhau hay chưa, hắn là người mạnh nhất hậu cung của Elvira, có thể coi là đứng đầu, tuy hắn thích Elvira, nhưng mang tham vọng, không hết lòng như các nam chính khác, nếu đây là truyện nữ chủ, Ma vương chính là tên cặn bã bị độc giả chửi mắng, đã đến với nữ chính mà còn mang mưu đồ riêng.
Các độc giả thích đọc truyện NP nữ cường vô lý như vậy đấy, nữ chính có thể mờ ám chơi NP với nhũng người đàn ông khác, mọi nam chính lại phải dâng cho nữ chính cả thể xác lẫn tâm hồn, không được nghĩ cho riêng mình.
“Thành Vimoska đổi thành chủ mới, tên Qena Romain.” Giản Lục nhìn Ma vương và nói.
Ma vương: “… Ta hiểu rồi.”
Vậy là chuyến đi tới Ma giới xem như thành công mỹ mãn, còn những chuyện tiềm ẩn phía sau, tạm thời chưa ai muốn phơi bày nó ra ánh sáng.