Trang phục – phù hợp!
Rồi, anh cảm thấy mình đã hiểu rồi! Không khỏi liếc nhìn hai người nọ, thanh niên tóc bạc tuấn tú vẫn mặc áo phép ngắn tay, thanh niên tóc vàng vẫn mặc trang phục Kỵ sĩ thẳng thớm mới tinh, bất giác anh lại suy đoán lai lịch của hai người họ, rồi chấp nhận số phận đi mua quần áo.
Vóc dáng của hai người có khác nhau, Giản Lục gầy hơn, song đều thuộc loại chuẩn, mặc gì cũng đẹp, dù là áo thun quần jean đơn giản cũng đem lại cảm giác như người mẫu trên sàn diễn, trời sinh tỏa sáng, không ai hơn được.
Lại một lần nữa Bloom Evans lấy làm tiếc cho hai người này khi không dấn thân vào ngành giải trí, nhưng ngẫm đến lai lịch và năng lực thần bí khó lường của họ thì không khỏi đau đầu. Thôi, những con người có sức mạnh đáng sợ đến mức không ai dám tra hỏi xuất thân muốn đi đâu thì đi, địa cầu yếu ớt này cần được hòa bình!
Đến khi họ thật sự ra đi một cách im hơi lặng tiếng, Bloom Evans lại cảm thấy buồn bã mất mát khi cầm viên đá quý khổng lồ họ để lại biệt thự làm quà cảm ơn, có lẽ trạng thái nặng nề như núi đè nửa năm qua đã thành thói quen mất rồi, bỗng một ngày áp lực biến mất, nhất thời anh lại thấy không quen, thậm chí còn suy nghĩ vẩn vơ sau khi họ đi,
Được Bloom cho biết hai người kia đã đi, German Diaz thở phào nhẹ nhõm, rồi cảnh cáo ngôi sao không đáng tin nào đó bằng giọng nghiêm túc: “Bloom, hẳn cậu biết họ với chúng ta không cùng một thế giới! Họ rất nguy hiểm! Vậy nên tốt nhất là cậu quên những chuyện về họ đi! Vĩnh viễn đừng nói cho người khác! Coi như chưa từng gặp họ!”
Bloom Evans không ngốc, anh hiểu người quản lý của mình kiêng dè điều gì, bèn thoát ra khỏi trạng thái buồn bã mất mát kỳ lạ, kiên định gật đầu.
***
Trên đường phố sạch sẽ ngập tràn hoa nở, đã vào mùa đông nhưng ánh mặt trời vẫn xán lạn ấm áp tại bán cầu Bắc.
Hynes nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Nơi này không bằng đảo Tarrantas, hoa thì xấu xí, không khí thì thiếu trong lành, quang cảnh lại càng thua xa.”
Thanh niên tóc đen đi cạnh y nói với khuôn mặt lạnh tanh: “Đây là thế giới công nghệ cao, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng nên không khí không tốt bằng, cũng chẳng có nguyên tố phép thuật thần kỳ, nên tất nhiên là không giống thế giới phép thuật.”
Hynes không khỏi quay sang nhìn cậu, nếu đôi mắt đen không có vẻ lạnh lùng quen thuộc, y không thể nào quen với dáng vẻ này của Giản Lục. Đã đành trông cậu thế nào y cũng thích, nhưng quen nhất vẫn là ngoại hình lúc làm Thánh tử Ánh Sáng.
Giản Lục phải về nhà gặp bố mẹ, tất nhiên cần biến ảo ngoại hình giống với lúc ở trái đất, chỉ một phép chuyển đổi khuôn mặt đơn giản là có thể qua mắt những người thường một cách dễ dàng. Vả lại đây cũng là ngoại hình ban đầu của cậu, cậu vẫn quen dùng hơn ngoại hình của Thánh tử Ánh Sáng.
Về tới cửa nhà, Giản Lục ấn chuông cửa như những người bình thường, lập tức nghe thấy một giọng reo vui, tiếp đó là thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ thể thao ra mở cửa, vừa thấy Giản Lục cô liền phấn khởi nhào lên ôm chầm cánh tay cậu ngay.
“Anh, anh về thật rồi!” Đôi mắt lấp lánh của Giản Khiết nhìn cậu, cuối cùng cũng được yên tâm, chắc chắn anh mình thật sự trở về chứ không mất tích.
Nhưng vui mừng hơi sớm, cô bị xách áo túm ra chỗ khác.
Giản Khiết hơi bực mình, ai dè quay sang thì thấy chàng trai tóc vàng đứng cạnh anh mình, khiến cô há hốc miệng.
Đây là chàng trai đẹp nhất cô từng thấy, đẹp đến mức hiếm có, những poster của các ngôi sao nam phương Tây dù đã được ps cũng chẳng thể sánh với y, vẻ nam tính đặc dị đúng là mẫu hình khiến chị em phát cuồng, anh em ghen tị. Có điều anh trai này trông thì hiền lành, nhưng đôi mắt thẳm xanh lại trông chứa chút tình cảm nào, khiến người bị y hờ hững liếc nhìn không rét mà run.
Giản Khiết vô thức lùi về phía sau một bước, nhưng sớm nhớ đến chuyện anh trai nói dẫn bạn về nhà, thế là lại hào hứng lên ngay: “Anh, đây là bạn anh à?”
Giản Lục nhìn xuống, ngấm ngầm chọc nhẹ vào hông Hynes, ý bảo y bớt bớt lại, nói: “Đúng vậy, cậu ta tên Hynes Stuttgart.”
Hynes điều chỉnh biểu cảm, nở một nụ cười ấm áp dịu dàng có sức mạnh vô địch và chào hỏi em gái Giản Lục tiếng Trung rất chuẩn.
Giản Khiết tròn mắt, không ngờ y nói tiếng Trung trôi chảy đến vậy, ai không biết còn tưởng y lớn lên ở Trung Quốc. Giản Khiết chỉ thất thần một thoáng rồi mau chóng hoàn hồn, mỉm cười mời họ vào nhà.
Bố Giản, mẹ Giản đều ở nhà cả.
Đúng hơn là họ biết con trai sẽ về trong khoảng hai ngày tới, còn dẫn cả bạn về nữa, nên hai hôm nay họ đều chờ ở nhà. Con trai xa nhà nửa năm, mẹ Giản vô cùng mong nhớ, may là con trai thường xuyên gọi điện về nhà, không thì đã lo ngược lo xuôi, nay biết con trai dẫn bạn về, mẹ Giản rất mừng, con trai về là tốt rồi.
Bố Giản không chỉ vui mừng như mẹ Giản mà còn có phần nghĩ ngợi. Nhất là về thân phận “bạn bè” của con trai, bố Giản đã đoán thầm trong bụng rằng y cũng không phải người của thế giới này.
Bố Giản biết mới một năm rưỡi trôi qua ở thế giới này, nhưng con trai thật sự đã sống mười tám năm ở thế giới khác, sau khi trở về thay đổi hẳn con người, sau mười tám năm, bạn bè cũ e đã chẳng còn tình cảm gì, càng chẳng cần nói đến bạn bè ở nước ngoài, hơn nữa ông không nghĩ rằng có người bạn nào có thể khiến con trai ông vừa nhận được tin đã vội vội vàng vàng sang phía bên kia đại dương tìm gặp, thậm chí nửa năm không về.
Khi nhìn thấy thanh niên tóc vàng theo con trai vào nhà, bố Giản vỡ lẽ, hẳn rằng người này là Thánh kỵ sĩ bảo vệ cậu khi cậu làm Thánh tử ở đại lục Olaven, hơn nữa có thể y tới thế giới này vì con trai ông theo quy tắc của Kỵ sĩ, bố Giản tất nhiên vô cùng biết ơn.
Bố Giản chưa biết quan hệ giữa hai người, nhưng rất biết ơn Hynes – Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử, mẹ Giản còn hơn thế nữa, nên ngay lần đầu tới nhà họ Giản, Hynes đã được bố Giản, mẹ Giản tiếp đón nồng nhiệt, đến Giản Khiết cũng không soi được lỗi nào của y, lại thêm tiếng Trung của y trôi chảy, việc giao tiếp không bị cản trở, do đó không khí đầm ấm vui vẻ.
Thấy bố mẹ hiếu khách, Giản Lục thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn sang Hynes, tuy lúc mới gặp lại tên này khá đáng sợ, nhưng nửa năm trôi qua, y đã thích ứng, lại khoác lên dáng vẻ lừa gạt mọi người, chẳng khác nào một Thánh kỵ sĩ ấm áp rạng ngời, có thể khiến người khác lơ là cảnh giác, những người mới gặp lần đầu lại càng chẳng thể nào phát hiện bản chất của y.
Vậy nên người nhà họ Giản có ấn tượng ban đầu rất tốt về Hynes, trong mắt họ, người này là một thanh niên tốt vừa chính trực vừa ấm áp.
Bữa tối nhà họ Giản vô cùng thịnh soạn, mẹ Giản chuẩn bị một bàn toàn món sở trường, liên tục mời khách ăn một cách dịu dàng mà không kém phần nhiệt tình, cũng không quên thêm đồ ăn cho con trai.
Hynes mỉm cười, liếc nhìn Giản Lục, bóng tối âm u thấp thoáng trong đôi mắt. Sở trường của mẹ Giản tất nhiên tài nấu nướng nửa vời của Giản Lục không thể sánh bằng, nguyên liệu nấu ăn của thế giới phép thuật hết sức tươi ngon nên mới bổ khuyết được cho sự thiếu sót trong tay nghề của cậu, nhưng Hynes ăn đồ Giản Lục nấu từ nhỏ tới lớn, nên vẫn phát hiện đa phần cậu đều học theo các món mẹ Giản nấu.
Y mỉm cười, ăn gần hết cả bàn đồ ăn ngon lành như thay lời khen, khiến Giản Khiết nhìn mà tròn mắt há mồm, còn mẹ Giản thì vui lắm, cảm thấy việc ăn được uống được là phúc của thanh niên này, phần bố Giản thì không thấy bất ngờ chút nào, trong suy nghĩ của ông, sự tồn tại của Chiến sĩ vốn đã phản khoa học, sức ăn lớn cũng là chuyện thường.
“Cô đã dọn phòng cho khách rồi, cháu cứ coi ở đây như nhà mình, không cần khách sáo.” Mẹ Giản nói với Hynes bằng giọng điệu và nụ cười dịu dàng của một người mẹ hiền.
Hynes lễ phép nói cảm ơn, đuôi mắt liếc Giản Lục đầy ẩn ý.
Giản Lục điềm nhiên nói: “Không cần đâu mẹ, cứ để cậu ấy ở chung phòng với con.”
Mẹ Giản: “…”
Giản Khiết: “…”
Bố Giản: “Thế cũng được, A Lục, nhớ tiếp đãi bạn cho tốt đấy.”
“Bố yên tâm đi.” Giản Lục vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Mẹ Giản và Giản Khiết ngơ ngác, thế quái nào mà nhà có phòng cho khách thì không ở, hai ông con trai chen chúc nhau trong một căn phòng? Trời ạ, đâu cần săn sóc bạn bè đến mức đấy.
Sau khi Giản Lục dẫn Hynes tới phòng cậu, mẹ Giản và Giản Khiết không nhịn nổi nữa quay sang nhìn bố Giản, bố Giản bình tĩnh nói: “Chúng nó là bạn bè, mà đây là lần đầu Hynes đến Trung Quốc, còn nhiều cái chưa hiểu, để A Lục hướng dẫn cho nó cũng tiện.”
Khi nãy trên bàn cơm, theo nguyên tắc bao bọc con trai của mình, mẹ Giản hỏi thăm mấy câu đơn giản về Hynes, biết đây là lần đầu y đến Trung Quốc, và quyết định ở lại Trung Quốc vui chơi một thời gian, vân vân. Vậy nên lời của bố Giản cũng hợp lí, nhưng không hiểu sao hai nữ giới của nhà họ Giản cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác quái lạ trong lòng không thể nào xua tan được.
Bố Giản thì ngược lại, ông vẫn cảm thấy quan hệ giữa con trai và Hynes là quan hệ giữa Thánh tử và Thánh kỵ sĩ bảo vệ, việc họ như hình với bóng không có gì lạ. Bố Giản – trai thẳng thẳng tăm tắp không hề suy nghĩ sâu xa, cũng không biết rằng mình mười phần sai.
Phòng của Giản Lục tất nhiên không thể rộng rãi bằng phòng trong biệt thự bờ biển của Bloom Evans, nhưng nhỏ thì ấm áp, nửa năm nay cậu không ở nhà, song ngày nào mẹ Giản cũng vào quyét dọn, phòng lấy đơn giản và ấm áp là phong cách chủ đạo, mang đến cảm giác người ở đây là một chàng trai ấm áp – trước kia Giản Lục đúng là một chàng trai ấm áp.
Hynes ngồi lên giường quan sát căn phòng, kết hợp với những tư liệu có được, y đã có một hiểu biết đại khái về đời trước của Giản Lục. Bây giờ nhìn lại thanh niên lạnh lùng kia, biết khi trở thành Thánh tử cậu đã đánh mất điều gì, nhưng lòng y không nảy sinh bất kỳ cảm giác nào, chỉ thấy đó như lẽ đương nhiên.
“Đi tắm rửa trước đã!” Giản Lục lấy một bộ đồ ngủ mới ra cho y.
Hynes đứng dậy, kéo cậu vào phòng tắm, đè lên tường hôn, một chân chen vào giữa hai chân cậu, chống giữa đùi, hai tay thì xé mở quần áo của cậu.
Giản Lục chần chờ một lát, dùng thần chú cách âm rồi vòng tay qua cổ y, đáp trả nụ hôn.
Giản Khiết đứng ngoài gõ của một lúc lâu vẫn không thấy người bên trong trả lời, chẳng biết là đi ngủ hay làm gì, hờn dỗi dậm chân, không tiện tới quấy rầy nữa.
Cửa phòng tắm vừa mở, một luồng hơi nước ùa ra, thanh niên tóc vàng trần trụi ôm thanh niên mình đầy vết tích bước ra, đặt cậu lên giường, khi nhìn thân hình hoàn hảo không bị vật gì che dậy, nước da trắng bóc, ánh mắt y tối dần, không nhịn được chống hai tay cạnh hai bên sườn của cậu, tiếp tục hôn cậu với nét mặt say mê, hôn khắp mỗi tấc da thịt vẫn cảm thấy chưa đủ.
Thể lực của Giản Lục có tốt mấy cũng không chịu nổi sự đòi hỏi của y, trời sắp sáng tới nơi, tiếp tục nữa thì ngày hôm nay không ra ngoài được.
Đến khi Giản Lục đá Hynes ra một cách kiên quyết, y mới chui vào lòng cậu, vuốt ve khuôn mặt còn hãy còn ngấn nước, giọng khàn khàn: “Người nhà của anh có vẻ không tệ lắm.”
Khóe miệng Giản Lục khẽ nhếch, tất nhiên rồi.
Tiếp đó lại nghe thấy giọng nói đầy ác ý của y: “Nếu họ biết chúng ta…” Y tự cao tự đại, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt của người đời, nhưng y cũng biết thái độ họ dành cho người đồng tính.
“Biết thì biết thôi!” Giọng nói của Giản Lục vẫn lạnh lùng: “Anh cũng không định giấu.” Đã quyết định ở bên y, tất nhiên Giản Lục sẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về mình, dù việc hai chàng trai yêu nhau có thể khiến người thân vốn bảo thủ của mình khó chấp nhận, cậu cũng không vì e ngại thái độ của người nhà mà giấu giếm.
Sau mười tám năm âm thầm chịu đựng trên đại lục Olaven, Giản Lục đã thay đổi cái nhìn của mình về nhiều chuyện, thậm chí nhiều quan niệm cũng trở nên khác trước. Tuy cậu vẫn giữ vững nguyên tắc làm việc của mình, nhưng rốt cuộc có nhiều thứ không còn giống như xưa.
Hynes khẽ bật cười, không thể không tiến tới hôn lên mặt cậu, thấy nét mặt cậu có phần mệt mỏi, bèn vòng tay qua hông cậu, gối đầu lên cánh tay cậu rồi nhắm mắt lại.
Giản Lục tuy mệt, nhưng chưa ngủ hẳn mà đối thoại với hệ thống trong tiềm thức.
[Hệ thống, tôi còn bao nhiêu thời gian?]
[Ba tháng.]
[Sao lại thế? Đã nói là hai năm cơ mà?] Rõ ràng khi mới quay về, hệ thống tính ra cậu có thể dừng chân ở thế giới này hai năm, nên cậu mới không vội.
Giản Lục ở thế giới này đã chết, Giản Lục – người quay về thực chất là Jane Gruffudd, không thuộc về thế giới này, nên quy tắc của thế giới này không cho phép cậu tồn tại, dừng chân càng lâu càng nguy hiểm. Cậu cần rời khỏi đây trước khi quy tắc của thế giới phát hiện bug – một người đáng lẽ không xuất hiện như cậu và tiến hành tiêu diệt, vốn cậu cho rằng có đủ thời gian là hai năm, nhưng không ngờ rút ngắn lại không đầy một năm.
[Hynes Stuttgart là biến số.] Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, lạnh lùng đến lạ.
Giản Lục vỡ lẽ, Hynes đáng lí không xuất hiện ở thế giới này, y nhờ vào thuật truy tìm của tộc Rồng, lấy miếng vảy Rồng làm mục tiêu, phiêu bạt một trăm năm trong dòng chảy không gian để tìm kiếm vị trí của nó, nên mới có thể xé rách không gian tới được đây,
Khi ở đảo Rồng, Hynes ép Giản Lục nhận một miệng vảy Rồng, cậu bất lực với y, đành bỏ vào ô chứa đồ của hệ thống. Ô chứa đồ của hệ thống không phải vật phẩm dịch chuyển không gian, nó có thể ngăn chặn mọi tín hiệu truy tìm, vậy nên Hynes chỉ cảm nhận được mơ hồ để định vị thế giới này, chứ không thể tìm thấy vảy Rồng ở thế giới này.
Nhớ lại khi còn ở biệt thự bờ biển, cậu hỏi Hynes tới thế giới này bằng cách nào, câu trả lời của Hynes giúp cậu biết rằng y biết sự tồn tại của hệ thống, chỉ vì thuật cấm ngôn mà không thể hỏi rõ thôi.
Nghĩ tới đây, Giản Lục không kìm được nói ra nghi hoặc cất giấu trong lòng bấy lâu nay: [Hệ thống, rốt cuộc cậu là gì?]
[…]
[Tôi muốn biết!] Giản Lục đàm phán với nó: [Cậu có thể lấy toàn bộ Thánh quang trong hệ thống khi trả lời vấn đề này.]
Hệ thống im lặng một lát rồi nói: [Đến khi thành Thần cậu sẽ biết.]
Giản Lục hơi nhíu mày, vậy là nếu không thành Thần, chắc chắn cậu sẽ không thể biết hệ thống là cái quái gì.