Dịch Thiên mặt mày lạnh lùng đứng cạnh xe ngựa, hừ, Lam Nguyệt Cung, nếu Miểu Miểu không uy hiếp hắn, hắn sẽ tuyệt đối không cho vợ yêu cùng mấy đứa con của mình đi.
Hai đứa nhỏ đẹp như tranh vẽ chạy ra, nói đúng hơn là một đứa cười hớn hở chạy ra, một đứa mặt mày lạnh như băng chậm rãi bước đến.
“Dịch Tiếu, có phải là giống phụ thân, không muốn đi?” Dịch Thiên thấy khuôn mặt Dịch Tiếu lạnh như hắn, đáy lòng không khỏi hy vọng hỏi han, chỉ cần Dịch Tiếu đứng về phe hắn, như vậy sác xuất không phải đi sẽ lớn hơn.
“Mẹ nói có rất nhiều mỹ nam, muốn đi.” Khuôn mặt Dịch Tiếu vẫn cứ lạnh như băng, nói xong liền để Miểu Miểu bồng lấy đưa lên xe. Miểu Miểu nhướn nhướn mày, muốn mượn sức con hả, không lo làm sớm hơn đi, nàng đã đối phó từ trước rồi
Dịch Thiên không nói gì, rất muốn sụp đổ tại chỗ nha, uất hận leo lên xe ngựa, những người khác cũng lục tục theo sau chen chúc vào trong xe ngựa. Cũng may là chủ thượng đã cho người chế tạo một xe ngựa siêu lớn, chứ không thật không biết làm sao mà nhét được nhiều người như vậy.
“Mẫu thân, tại sao Lam Nguyệt Cung chỉ có mỹ nam, không có mỹ nữ?” Dịch Khiếu cảm thấy không công bằng, tại sao muội muội có thể ngắm mỹ nam, còn cậu bé thì không có mỹ nữ để ngắm.
“Bởi vì đó là kỹ viện nam.” Miểu Miểu không hề giấu diếm con của mình chút nào, so với việc quanh co lừa dối bọn nhóc, chi bằng cứ nói thật, chỉ cần mình dạy dỗ cẩn thận, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
“Chúng ta đi làm gì?” Tính cách Dịch Khiếu có vẻ như giống Miểu Miểu nhiều hơn, dọc trên đường đi hai người cứ không ngừng líu ríu.
“Dì Dĩnh của con rảnh rỗi nên tổ chức hội đấu giá, chúng ta đi ủng hộ.”
“Đấu giá nam kỹ sao?”
“Ừ.”
“Mẹ, cho con mua một người.” Đột nhiên Dịch Tiếu lên tiếng, Dịch Thiên nghe vậy nhíu mày lại, mới là đứa con nít có vài tuổi, đã muốn có nam kỹ.
“Cục cưng à, con muỗn nam kỹ để làm gì vậy?” Miểu Miểu cũng kinh ngạc.
“Con muốn ăn hắn.” Dịch Tiếu thốt ra một câu kinh thiên động địa, một xe đầy người đều câm lặng.
Gân xanh trên trán Miểu Miểu nổi lên, kẻ nào dám dạy bậy cho cục cưng nhà nàng, mặt Dịch Thiên cũng đầy hắc tuyến nhìn qua, đây là đang nói gì đây.
“Ừm, cục cưng, người thì không thể ăn.” Miểu Miểu cảm thấy hình như là bọn họ suy nghĩ quá nhiều rồi, dù sao con cũng còn nhỏ, có lẽ không phải là nghĩ theo hướng này.
“Vụ Kiếm ăn cô ấy, không phải là cô vẫn sống khỏe sao, con hỏi qua rồi, bọn họ đều nói mùi vị không tệ.” Dịch Tiếu chỉ một ngón tay về phía Uyển Nhi, chầm chậm giải thích.
“Bọn họ gồm ai?” Miểu Miểu bốc hỏa, nổi giận hỏi.
“Nha hoàn, thị vệ, sát thủ, còn có Vụ Huyền, Vụ Liệt, Vụ… a đúng rồi, có cha nữa.”
Mắt Miểu Miểu tóe ra sát khí, quét hết một vòng trong xe, sau đó nghiến răng nghiến lợi gọi: “Dịch Thiên…”
“Dịch Tiếu…” Dịch Thiên cũng là đang nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại lúc tiểu nha đầu này ở đâu chạy ra đột nhiên hỏi hắn, mùi vị khi ăn Miểu Miểu như thế nào, hắn cũng rất thành thật trả lời là không tệ, quả thật là không tệ nha, không ngờ rằng nha đầu này lại cứ như thế mà nói.
“Cha, mẹ, hai người đừng tức giận, muội muội cũng chỉ là tò mò chút thôi, có điều con cũng có một vấn đề rất hiếu kỳ.” Dịch Khiếu rất là bảo bọc muội muội nha.
“Lần đầu tiên của Vụ Kiếm cùng Uyển Nhi ở Trầm Luân Sương, vậy lần đầu tiên của hai người là ở đâu?” Dịch Khiếu chớp chớp mắt, hỏi một cách vô tội.
Trên trán Miểu Miểu cùng Dịch Thiên bây giờ không ngừng nổi gân xanh, ngay cả mạch máu cũng muốn bục ra rồi.
“Từ đâu mà con biết đến cái chuyện lần đầu tiên?” Giọng của Dịch Thiên lúc này có thể gọi là đông chết người.
“Con nghe lén nhóm Vụ Kiếm nói chuyện.” Tiểu tử kia rất là thành thật nha.
Xoạch xoạch, cả hai đôi mắt của Dịch Thiên cùng Miểu Miểu lập tức bắn về phía Vụ Kiếm cùng Uyển Nhi, hai người không khỏi run rẩy ôm nhau, bọn họ thật đáng thương a, đem lần đầu tiên của bọn họ phơi bày ra như thế, làm sao mà bọn họ dám ra ngoài gặp người đây a.
Dọc trên đường đi, Dịch Thiên cùng Miểu Miểu thực sự là tức giận không ít, rốt cục cũng đến Quang Đô, sắc mặt hai người mới tốt lên một chút.
Đi đến Lam Nguyệt Cung, thật là đầy hơi thở nam nhân a, muốn che cũng che không được. Không biết Dĩnh tìm ở đâu ra mà nhiều mỹ nam thế, Miểu Miểu nhìn mà muốn hoa cả mắt, nếu không phải do Dịch Thiên che ở trước mặt nàng, không biết chừng Miểu Miểu còn chảy hết cả nước miếng luôn ấy chứ, đương nhiên hoàn toàn chỉ là thưởng thức thôi, không hề có ý niệm lệch lạc gì cả.
Nam Cung Linh cẩn thận dìu Dĩnh đi ra, bụng của Dĩnh cũng chưa nhô lên rõ ràng nhưng Nam Cung Linh vẫn vô cùng căng thẳng. Dịch Thiên thấy vậy có chút khinh bỉ Nam Cung Linh, năm đó Miểu Miểu mang thai bản thân hắn cũng chưa căng thẳng đến mức đó, còn để cho Miểu Miểu tham gia võ lâm đại hội nữa kìa.
Mọi người hàn huyên vài câu thì đại hội đấu giá đã bắt đầu, phía trước mặc dù đều là mỹ nam nhưng chỉ là một đám tiểu lâu la, có điều vẫn khiến cho đám nữ nhân ngồi bên dưới điên cuồng không thôi, giá tiền người sau cao hơn người trước, Dĩnh cười đến không khép cả miệng lại được. Miểu Miểu cảm thấy vô cùng nhức đầu nha, chẳng lẽ Nam Cung Linh không có tiền sao, chỉ có vài đồng như vậy đã khiến cô nàng vui sướng đến thế. Hình như Miểu Miểu cũng đã quên mất ban đầu bản thân cũng hào hứng với tiền tài như thế, đóan chừng mấy năm nay thấy nhiều quá nên chai bớt rồi. Cuối cùng vị quan trọng nhất cũng đã lên đài, lại còn mang theo cái khăn che mặt nữa. Vẻ mặt Dĩnh thì vô cùng thần bí, đám người Miểu Miểu rất là tò mò. Khăn che mặt được tháo ra, mọi người đều xôn xao, không ngờ lại là Thần Quang Dục.
Lúc này Thần Quang Dục đã không còn sự cuồng ngạo năm đó, ánh mắt đã nhu hòa đi rất nhiều, nhìn thấy đám người Miểu Miểu thì khẽ gật đầu, giống như là chào hỏi bằng hữu lâu năm không gặp.
Chuyện gì xảy ra vậy, một Thần Quang Dục như vậy khiến người ta khó tiếp nhận nha, mọi người đều đưa mắt nhìn Dĩnh đầy dò xét. Dĩnh khoanh tay trước ngực, đừng nhìn nàng, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Năm đó khi bắt Thần Quang Dục về, sau đó liền biến thành bộ dạng này rồi, nàng cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Quan đấu giá còn chưa bắt đầu hô giá, một nữ tử trong đám đông đã đột nhiên đứng dậy, cao giọng hô: “Năm trăm vạn lượng.” Mọi người xôn xao, ai lại có thể ra giá cao như vậy, đám người Miểu Miểu quay đầu nhìn lại, khẽ cười, thì ra là nàng ấy.
Thần Quang Dục nhìn về hướng giọng nói, đột nhiên mỉm cười, cười đến khuynh thành khuynh quốc, nụ cười phát ra từ chân tâm.
“Mẫu thân.” Đứa bé trai ở bên cạnh nữ tử hỏi nhỏ “Đó là phụ thân sao?”
Nữ tử mỉm cười gật đầu, nhìn Thần Quang Dục bước về phía bọn họ, khóe mắt ướt át.
Thần Quang Dục cúi người, ôm lấy bé trai, một tay ôm lấy nữ tữ, rời khỏi tầm mắt mọi người. Liễm Diễm, cuối cùng cũng tới.
Trò hay cứ như thế kết thúc rồi, đến cuối, Dĩnh hét lên một tiếng: “Ai da, ta quên lấy bạc của cô ấy rồi.” Mọi người cười ngất.
Đứng ở trước căn nhà nhỏ, khóe mắt Miểu Miểu ươn ướt, đây là nơi Dịch Thiên tặng cho nàng khi cầu hôn với nàng, nhìn hai đứa con đang nô đùa bên trong, Dịch Thiên vẫn luôn ở bên cạnh người nàng, đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đây chính là hạnh phúc, đơn giản nhưng chân thực.
***
Phiên ngọai của Tiểu Yêu đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ đến nay, hoan nghênh mọi người tiếp tục theo dõi truyện mới của tôi [Lê Hoa hương túy nam nhân], Tiểu Yêu vẫn sẽ tiếp tục phong cách này, hôn mọi người, tạm biệt.
[Hết]