Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Miểu Miểu đang ngủ say trong lòng, Dịch Thiên nhẹ nhàng che tai nàng lại quát: “Vụ Huyền, giải quyết những kẻ phía sau.” Bọn họ bị theo đuôi không phải là không phát hiện, chỉ là bọn hắn đang chạy đua với thời gian, không có tâm trạng để ý đến những người này, bây giờ đã có thời gian, như vậy nhất định phải xử lý. Vụ Huyền lĩnh mệnh quay đi, chỉ trong chốc lát đã trở về: “Chủ thượng, cũng đã giải quyết xong hết rồi, không biết là người ngựa ở đâu, không tìm thấy dấu vết nào cả.” Dịch Thiên nghe vậy khẽ gật đầu, nếu có thể người không hay quỷ không biết hạ độc trên người Miểu Miểu, đương nhiên sẽ không lưu lại dấu vết gì để cho bọn họ phát hiện.

Sắc trời dần sáng, Miểu Miểu vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Vũ đi đến kiểm tra, hô lên: “Không hay rồi, trước vốn là ngủ, bây giờ lại là hôn mê rồi, mau đi thôi.” Hai con ngựa chạy như tên bắn, ra roi giục ngựa nhanh chóng chạy tới Dược cốc.

Chưa vào đến cửa, Tiểu Vũ liền kêu to: “Sư phụ, sư phụ, mau ra đây…” “Làm sao vậy, không phải mới đi sao, sao nhanh như vậy đã về rồi?” Thanh âm ngạc nhiên của Viêm Ly vọng ra, nhìn thấy Miểu Miểu hôn mê trong lòng Dịch Thiên, đột nhiên hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sư phụ, chính là Mị Thương, đã bị nhiều ngày rồi.” Tiểu Vũ vội nói. “Nhanh, bế nàng đặt nằm lên giường băng trước đi, Tiểu Vũ, ngươi dùng công lực duy trì tâm mạch của nàng, không, là ngươi đi” ngón tay chỉ vào Dịch Thiên, Viêm Ly lại nói: “Giải dược này chưa chuẩn bị tốt được, Tiểu Vũ lại đây giúp ta, cứ đứng đó như vậy để làm chi a, Tiểu Vũ, dẫn bọn hắn đi vào.”

Chờ đám người Dịch Thiên vừa rời đi, Viêm Ly lúc này ở một chỗ xoay vòng vòng, Mị Thương, Mị Thương, bản thân đã nhiều năm không nghe được cái tên này rồi. Cũng đã mấy năm, mẫu thân của Tiểu Vũ chính vì đợi không được chính mình nghiên cứu ra giải dược mới hồng nhan bạc mệnh như vậy. Nhiều năm trôi qua, mặc dù chính mình cũng có mày mò nghiên cứu nhưng cuối cùng không có thử qua trên cơ thể người, cũng không biết có hiệu quả hay không. Trước đây điều chế nghiên cứu đều thí nghiệm trên người động vật hết, bây giờ bắt đầu phối chế một lần nữa, quả thật tốn chút thời gian.

Nhìn Miểu Miểu nằm trên giường băng không có chút sinh khí, lòng Dịch Thiên đau đớn thống khổ. Nếu như không phải mình hằng đêm đều tìm nàng triền miên, có lẽ độc sẽ không phát nghiêm trọng như vậy. Đáng ra hắn phải sớm phát hiện, gần đây sau mỗi lần hoan ái, Miểu Miểu đều mệt đến không nhúc nhích, nguyên lai tưởng rằng mình khiến nàng mệt muốn chết rồi, bây giờ ngẫm lại, những ngày đầu Miểu Miểu vẫn có khí lực phản công lại hắn, vốn là chính mình rất sơ sót. Vươn một tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Miểu Miểu, nếu như nàng chết rồi, ta nên làm sao bây giờ.

Tiểu Vũ từ ngòai cửa đi đến, nhìn Dịch Thiên trầm giọng nói: “Không may bây giờ còn thiếu một vị thuốc, hơn nữa sư phụ nói, độc này người chưa bao giờ giúp ai giải qua, chỉ có thể thử xem sao.” Vụ Huyền nghe vậy, vội hỏi: “Thiếu cái gì, ở đâu, ta lập tức đi lấy.” “Tên là Tình Thương, là một lọai động vật, chúng ta chỉ cần một miếng thịt trên người nó làm thuốc dẫn, trước mắt trên đời chỉ có hai con, một con ở trong hoàng cung, một đã chết, mấy chục năm trước sư phụ từng điều chế qua, chính là lấy con Tình Thương đã chết. Hôm nay chỉ có thể đi hoàng cung lấy.” Tiểu Vũ giải thích.

Tình Thương? Vụ Huyền có chút chán nản, động vật kiểu gì mà tên này. Chỉ là, tại sao chỉ có hoàng cung mới có, chẳng lẽ là do tên Thần Quang Đế kia hạ độc, chẳng lẽ để dẫn dụ chủ thượng tới? Dịch Thiên lúc này vẻ mặt đã khó dò, chỉ quay qua phân phó Vụ Huyền: “Lại đây, dùng công lực bảo vệ phu nhân.” “Chủ thượng, hay là để thuộc hạ đi…” Vụ Huyền vội nói. “Lại đây.” Dịch Thiên nổi giận. Vụ Huyền đành phải đi tới.

Dịch Thiên xoay người ra cửa, Tiểu Vũ đi theo tới nói: “Ta không thể đi cùng ngươi, Tình Thương dài ngắn hình dạng như thế nào, ta cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ có sư phụ từng gặp qua, ngươi tự mình phán đóan.” Dịch Thiên khẽ gật đầu, xuống núi giục ngựa rời đi.

Phụ thân bỏ mình ngòai ý muốn, làm cho ý chí tinh thần Nam Cung Linh sa sút một thời gian dài. Người cũng đã chết rồi, Nam Cung Linh cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bản thân mình phải tỉnh táo lại, không thể để cho những kẻ xem Nam Cung gia là trò cười chiếm tiện nghi, đặc biệt không thể buông tha cái tên đầu sỏ kia, muốn làm cho Nam Cung gia diệt vong, hắn sẽ không cho phép.

Đêm khuya, Nam Cung Linh nằm trên giường chưa ngủ, đột nhiên nghe thấy trên mái hiên truyền đến tiếng động. Xoay người xuống giường, nhảy lên máy hiên. Xuyên qua ánh trăng, nhìn thấy Dịch Thiên đứng trên nóc nhà. Trong chốc lát mắt Nam Cung Linh chợt lóe lên, tại sao lại gặp hắn ở chỗ này. “Có việc?” Nam Cung Linh hỏi, trễ như vậy còn xuất hiện ở đây, khẳng định là có việc gì đó.

“Đưa ta vào hoàng cung, ta muốn tìm Tình Thương.” Dịch Thiên biết chính mình đối với hoàng cung không thông thuộc, cho nên vừa nghĩ đến trước tiên đi tìm Nam Cung Linh, hắn so với chính mình sẽ quen thuộc hơn nhiều. “Tình Thương là ai?” Nam Cung Linh khó hiểu, không phải hắn có Miểu Miểu rồi sao? Dịch Thiên phi thân nhảy xuống đất, đi vào phòng Nam Cung Linh, Nam Cung Linh khẽ nhíu mày, theo sau.

Chờ Nam Cung Linh đóng cửa lại, Dịch Thiên liền trầm giọng nói: “Miểu Miểu trúng Mị Thương, ta phải tìm thuốc dẫn, Tình Thương là một lọai động vật, chỉ có một con trong hoàng cung, ta muốn một miếng thịt trên người nó, ngươi đã nghe nói qua hay chưa?” “Cái gì, Miểu Miểu trúng Mị Thương, trúng như thế nào?” Nam Cung Linh kinh hãi.

Dịch Thiên khẽ lắc đầu, cái này hắn cũng không biết. “Ta chưa nghe nói qua, có điều ta đối với hoàng cung rất quen thuộc, chúng ta bây giờ nhân tiện đi vào tìm, không sợ tìm không ra.” Nam Cung Linh cũng biết sự tình nặng nhẹ cấp bách ra sao, có chuyện gì sau hẵng nói, trước tìm được thuốc dẫn quan trọng hơn. Mị Thương, lọai chất độc này hắn cũng nghe nói qua, không phải là lọai độc dễ giải. Nhìn vẻ mặt Dịch Thiên, có thể khẳng định Miểu Miểu trúng độc không nhẹ, nếu không Dịch Thiên cũng không xuất hiện lúc này.

Hai người thừa lúc giữa đêm chạy đến hoàng cung, nếu Tình Thương là một lọai động vậy, hơn nữa lại trân quý như vậy, nói vậy sẽ không ở nơi bình thường. Nam Cung Linh mang theo Dịch Thiên hướng đến nơi cất giấu nhiều bảo bối nhất, tìm đến khi trời gần sáng, vẫn không có một chút kết quả. Nam Cung Linh nói: “Ban ngày ngươi không tiện xuất hiện, trước đến nhà của ta, ta hôm nay lấy một vài lý do ở tại đây tiếp tục tìm, đến tối ngươi quay lại.”

Đợi đến tan triều, Nam Cung Linh liền nghĩ đến biện pháp ở lại, đi dạo lòng vòng trong cung. Thỉnh thoảng đùa giỡn trêu ghẹo tiểu cung nữ, thăm dò tin tức. “Tiểu Thanh, nàng càng ngày càng lanh lẹ rồi.” Nam Cung Linh cười tà nói. “Công tử, ồ không, bây giờ vốn là thừa tướng đại nhân, lại chọc ghẹo nô tỳ nữa rồi, nô tỳ không thèm để ý tới người nữa.” Nữ tử giận dỗi nói. “Mới đó đã không thèm để ý đến ta rồi a, ta thật sự là rất thương tâm a, Tiểu Thanh, nàng có biết Tình Thương là cái gì hay không a?” Nam Cung Linh lơ đãng hỏi.

“Tình Thương là cái gì a, nô tỳ không biết, có điều có lần nô tỳ dâng đồ lên cho hoàng thượng, nghe thấy hoàng thượng gọi một con vật cưng của người là Tình Thương, nô tỳ cảm thất rất kỳ quái, cái gì mà gọi là Tình Thương, thừa tướng đại nhân, người tìm Tình Thương làm gì?” Tiểu Thanh hỏi. “Ai nha, Tiểu Thanh của ta, nàng đang nói cái gì vậy a, ta nói tình thương là nàng không để ý đến ta, lòng ta rất đau, cái này không phải là bị tình đả thương sao?” Nam Cung Linh làm bộ dáng giả vờ thương tâm. Tiểu Thanh nghe vậy mặt đỏ lên, dậm chân bỏ đi.

Tìm được rồi, có điều lại ở bên người hòang đế, sợ là khó lấy, Nam Cung Linh xoay người rời đi, trở về tìm Dịch Thiên bàn đối sách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK