Mấy ngày qua trong lúc đi tìm nàng, bản thân cuối cùng cũng đã hiểu rõ cảm giác bất an dày vò trong tâm trí là gì rồi, đó là lo lắng, là sợ hãi, là dấu hiệu yêu nàng. Miểu Miểu ta yêu nàng mất rồi, thì ra yêu một người đơn giản như thế, nàng có cảm thấy vậy không? Nhìn nàng đứng chung một chỗ với hắn, nồng nàn như vậy, rõ ràng như vậy, ta đột nhiên cảm thấy đau lòng vô cùng.
Ta biết ta không còn cơ hội nào nữa, chỉ có thế đứng xa xa nhìn nàng. Thật ra ta đã đến Nháo Thành từ lâu, biết được nàng ở đây, ta liền ra roi giục ngựa chạy đến, nhưng bỗng nhiên ta không có dũng khí xuất hiện trước mặt nàng. Ta thật sự sợ hãi, sợ ánh mắt thâm tình của nàng dành cho hắn, đúng vậy, vô luận ta có tồn tại hay không, trong mắt nàng cũng chỉ có mỗi hắn, ta nghĩ là ta đã bỏ lỡ mất thời gian quen biết với nàng, bỏ lỡ nên đã vụt mất. Nam Cung Linh sắc mặt ảm đạm nhìn bóng hai người sánh vai nhau đi xa.
Dịch Thiên đột nhiên quay đầu lại liếc mắt về hướng Nam Cung Linh một cái. Vẻ mặt buồn bã thất sắc của Nam Cung Linh rơi trọn vào trong mắt hắn. Miểu Miểu, hôm nay nam nhân này thật sự yêu nàng rồi. Dịch Thiên đưa tay ôm siết lấy Miểu Miểu, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không buông tay khỏi nàng.
“Dịch Thiên, chàng có cảm thấy rằng Nam Cung Linh có chút không giống trước đây không?” Miểu Miểu lên tiếng hỏi.
“Không thấy, vẫn giống với trước đây.” Dịch Thiên thản nhiên đáp.
“Không có sao? Chẳng lẽ cảm giác bị sai.” Miểu Miểu tự nhủ, trong lòng có chút kinh ngạc, rõ ràng nàng cảm thấy có chỗ nào đó khác bình thường, chỗ nào, chỗ nào ta. Đúng rồi, trong đầu Miểu Miểu lóe lên một cái, chính là ánh mắt, ánh mắt nhìn nàng không giống bình thường.
“Dịch Thiên, chàng không cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta có chút khác lạ sao, giống như, đúng rồi, giống như ánh mắt chàng nhìn ta vậy.” Miểu Miểu nói xong mới nhận ra mình nói gì, hoảng hốt, như vậy nó có nghĩa là gì.
Nhìn về phía Dịch Thiên, Dịch Thiên cũng không kinh ngạc, chỉ là sắc mặt có chút sa sầm, hắn đã sớm nhận ra, chỉ là không muốn nói cho nàng. “Dịch Thiên, Nam Cung Linh vốn là người tốt, ta cùng hắn chỉ là bạn bè thôi.” Mặc dù câu này nói đã rất nhiều lần, nhưng Miểu Miểu không thấy phiền hay chán mà lặp đi lặp lại một lần nữa, chỉ vì làm cho Dịch Thiên an tâm. Nam Cung Linh, mặc dù ngươi hài hước vui vẻ, lại có phong độ, nhưng trong lòng ta đã có Dịch Thiên rồi, ngươi ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có một cô gái tốt đến yêu ngươi.
Dịch Thiên gật đầu, tình cảm của Miểu Miểu hắn biết và hiểu rất rõ. Nam Cung Linh cũng không phải người tệ hại gì, nhưng nếu như hắn nghĩ đến việc tranh giành Miểu Miểu, như vậy Dịch Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
—————————
“Nam Cung công tử, người cũng ở đây hả.” Tạ Ân cùng Tạ Văn Quân từ phía sau hắn đi ra, cười chào hỏi han hắn.
“Các ngươi cũng muốn đi Đại Hội Võ Lâm sao?” Nam Cung Linh cười hỏi ngược lại, hiện giờ người xuất hiện ở nơi này đại đa số đều là đi Đại Hội Võ Lâm.
“Đúng vậy, nghe nói năm nay Vụ Thiên Các sẽ tham gia, cho nên đi xem một chút. Nam Cung công tử, Miểu Miểu thật sự là phu nhân của Dịch Thiên sao?” Mặc dù Tạ Ân đã sớm biết chuyện này là thực rồi, có điều vẫn cứ muốn xác định lại đáp án từ Nam Cung Linh.
Nam Cung Linh gật đầu mỉm cười đáp: “Nàng ấy cũng tới tham gia Đại Hội Võ Lâm, ở sòng cá cược nhân khí của nàng ta cao nhất, Tạ Ân huynh có cược vào người nàng không?”
“Nam Cung công tử, nghe nói ở trên người nàng có Ngân Tiêu, là thật sao?” Văn Quân đột nhiên lên tiếng hỏi, trước đây nàng cứ tưởng Miểu Miểu chỉ là nữ nhân có chút tài, hôm nay võ nghệ lại cũng hết sức cao cường, không thể không khiến nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc, cho nên mới yêu cầu ca ca đưa nàng đến đây.
Nam Cung Linh chỉ cười không nói, chuyện này đến lúc Đại Hội Võ Lâm khai mạc sẽ thấy, thời khắc này mà nói ra chỉ sợ sẽ tăng thêm phiền tóai cho Miểu Miểu, mặc dù là bọn họ cũng có không ít phiền tóai rồi.
“Ha ha, Nam Cung công tử có cược không vậy, ta cùng xá muội tới quá sớm nên đặt hết lên người Dịch Thiên rồi.” Tạ Ân cười ha ha nói, giải vây cho không khí xấu hổ giữa Nam Cung Linh cùng Văn Quân. Có điều chính mình cũng không ngờ Miểu Miểu lại dĩ nhiên là phu nhân của Dịch Thiên, lại còn muốn tham gia Đại Hội Võ Lâm. Nữ tử này luôn khiến cho người khác đặc biệt ngạc nhiên a.
“Cơ hội kiếm tiền tốt như thế, làm sao mà ta bỏ qua đây.” Nam Cung Linh ngụ ý vốn là đã đặt trên ngươi Miểu Miểu rồi, sau đó lại tiếp: “Mọi người đều cùng đường, không bằng cùng nhau đi, có bạn đồng hành cũng tốt.” Tạ Ân cùng Văn Quân nghe vậy đều gật đầu, đang có ý này.
Tìm vài người cùng đi đường cũng tốt, một mình một người cũng chỉ tạo thêm bi thương cho bản thân. Không thể quang minh chính đại yêu nàng vậy thì nhìn nàng hạnh phúc thôi cũng tốt rồi.
“Cuối cùng cũng có thể đi.” Miểu Miểu ngồi ở trên xe ngựa hưng phấn không ngừng, Đại Hội Võ Lâm, ta tới đây. Dịch Thiên đưa tay ôm nàng, đề phòng nàng quá mức hưng phấn mà làm cho ngựa xe lăn trái lăn phải đi.
“Phu nhân, chúng ta đều đặt hết tiền xương máu của chúng ta lên người rồi, người nhất định phải thắng a.” Vụ Huyền đau xót nói.
“Sao hả, không tin tưởng ta hả, nói nhỏ cho các ngươi, tự ta cũng cược cho mình 100 vạn lượng, nói không thắng thì ta thua không chỉ có mặt mũi mà còn có bạc a.” Miểu Miểu ra vẻ đau lòng lòng nói, bạc chính là bảo bối của nàng a.
Dịch Thiên nghe vậy nhìn về phía nàng. Nàng đi đặt cược khi nào, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng mà, tại sao không phát hiện. Miểu Miểu cười hắc hắc nói: “Ta bảo chưởng quỹ đi đặt cho ta,” việc nhỏ như vậy đương nhiên không cần tự mình ra tay.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, xe ngựa đột nhiên phanh gấp một cái, thiếu chút nữa ném Miểu Miểu bay ra, may là có Dịch Thiên ôm nàng. Đám người Vụ Huyền lập tức đứng dậy chui ra khỏi xe.
“Lưu lại Ngân Tiêu, tha cho các ngươi một đường sống.” Ngòai xe truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, kèm theo âm thanh đao kiếm chạm nhau, xem ra hai phe đã bắt đầu giao chiến rồi. Đột nhiên Miểu Miểu cảm thấy có một luồng cường lực đánh về phía xe ngựa, Dịch Thiên liền ôm Miểu Miểu bay ra ngòai, Tiểu Vũ cũng theo sát. Trong nháy mắt xe ngựa bị luồng cường lực đánh cho tứ phân ngũ liệt.
Dịch Thiên mang theo Miểu Miểu đứng ở trên một nhánh cây cao, vẫn không đi ứng đấu với kẻ địch, chỉ cần đám người Vụ Huyền ứng phó là được rồi. Đám người đó mặc dù số lượng có vẻ nhiều nhưng công lực không cao, chỉ có kẻ vừa đánh nát xe ngựa mới có một chút bản lãnh, còn những kẻ khác chỉ là công phu mèo quào ba chân.
Xa xa, Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu nhìn thấy một tràng kịch chiến mà gục gặc đầu, bọn họ mới vừa ra khỏi Nháo Thành không ngờ liền đụng phải một tình huống đặc sắc như vậy. Nửa đường chặn Vụ Thiên Các đòi Ngân Tiêu, không biết bọn người này là lá gan quá lớn hay chê mạng mình quá dài.
“Ngươi nói, nữ nhân đó có ra tay hay không?” Quân Cưu cười hỏi.
“Sẽ không, muốn ra tay cũng là Dịch Thiên ra tay, không cần đến phiên nàng động thủ.” Nguyệt Tuyền cười đáp, đã sớm nghe nói Dịch Thiên cực kì nâng niu vị phu nhân bảo bối này, làm sao chịu để nàng động thủ. Quân Cưu nghe vậy cười ha ha, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
“Vụ Huyền cố lên, bắt tên kia lại cho ta, phải bắt sống nha.” Miểu Miểu đứng ở trên cây hô to. “Ngươi lại muốn làm cái gì?” Tiểu Vũ đứng ở một nhánh cây khác hỏi. “Chỉnh chết hắn đi.” Ánh mắt Miểu Miểu đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Mặt dù cách nhau khá xa nhưng người có công lực mạnh mẽ thì thính lực không phải bình thường. Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ nàng cũng giống Dịch Thiên vô tình lạnh lùng, muốn người kia đang sống sờ sờ mà chỉnh cho chết, như vậy hai người cũng thật “xứng đôi vừa lứa” nha.
Vụ Huyền quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, không bao lâu sau liền bắt được kẻ kia. Tự tay điểm huyệt đạo của hắn, linh tới trước mặt Miểu Miểu. Miểu Miểu liền đứng dậy nhảy xuống đất, đi lòng vòng rồi cầm một cành cây to như cánh tay vừa thô vừa cứng về.
“Đè hắn xuống, mông chổng lên.” Miểu Miểu vừa quay quay gậy gỗ trong tay vừa phân phó, lại còn khởi động, thọat nhìn mười phần giống hệt đao phủ chuẩn bị dụng hình ngược đãi người.
Gậy gỗ từ trên trời giáng xuống thẳng vào trên mông người này. Miểu Miểu đánh một cách hăng say, miệng còn không ngừng ầm ĩ: “Ai bảo ngươi đập nát xe ngựa của ta hả, ngươi có biết một cái xe ngựa mua hết bao nhiêu tiền không hả, đó là Dịch Thiên nhà ta cực khổ khó nhọc buôn bán mới có được. Không có xe ngựa thì ta phải cưỡi ngựa, con bà nó, vốn là bà cô nhà ngươi không có thích cưỡi ngựa, ngươi có biết không hả, cái mông của ta cực kì đáng thương, lại còn chịu ê ẩm. Ta đánh nát cái mông nhà ngươi, cho ngươi biết thế nào là ê ẩm đau đớn…”
Mọi người nghe vậy, đều ngã nhào xuống đất, phu nhân thật quá khủng bố rồi, đây là lý do đánh mông người ta sao, nhưng nói cũng đúng, Dịch Thiên mắt mang ý cười, lạnh nhạt nói: “Đúng là nên đánh.” Mọi người vừa định đứng lên, ọach thêm một tiếng té nằm xuống đất, chủ thượng, người bị phu nhân đồng hóa hoàn tòan rồi, nếu như bị người khác nhìn thấy tình huống này, hình tượng chủ thượng lạnh lùng vô tình của Vụ Thiên Các bọn họ sợ là bay biến mất không còn gì.
Nguyệt Tuyền cùng Quân Cưu nhìn một màn không tầm thường này mà không biết nói gì. Đây là lý do nàng ấy muốn chỉnh tử hắn hả, quả nhiên là đủ khủng bố. Càng tuyệt hơn chính là Dịch Thiên còn đương nhiên thòng thêm một câu nên đánh. Nói ra thì ai tin tưởng hả. Lúc Dịch Thiên nói câu đấy trong chốc lát hai người bọn họ còn tưởng chính mình nghe lầm.
“Quân Cưu, có cơ hội thì làm quen với nàng nha, hai người các ngươi chắc chắn sẽ có nhiều đề tài để nói.” Nguyệt Tuyền cười ha ha nói, đều là kẻ yêu tiền.
“Nguyệt Tuyền, ngươi cũng nên làm quen với nàng, lý do chỉnh người của ngươi cũng thiên kì bách quái kém gì ai, có điều, nàng có vẻ trên cơ ngươi đó.” Quân Cưu cũng cười ha hả. Hai người vừa cười vừa nhìn nhau, người này quả là nên kết giao, Đại Hội Võ Lâm đáng mong chờ đây.
Sau khi hai người cười thống khóai rồi liền đi ra phía trước. Hai người bọn họ nhìn lén quang minh chính đại như vậy, có lẽ đã sớm bị phát hiện rồi.
“Tại hạ Nguyệt Tuyền (Quân Cưu) tham kiến mấy vị, mấy vị thật hăng hái a.” Nguyệt Tuyền nhìn về phía Dịch Thiên cười nói.
Dịch Thiên khẽ gật đầu, coi như đã trả lời. Gia tộc của Nguyệt Tuyền cùng Vụ Thiên Các cũng có giao dịch qua lại, cũng coi như nên để mặt mũi cho người ta. Nguyệt Tuyền, Miểu Miểu liền quay đầu lại, cầm gậy gỗ nhìn về phía Nguyệt Tuyền, quả nhiên là mỹ nam nha, nhìn xa hay nhìn gần đều sướng mắt như vậy.
“Phu nhân có vẻ như hăng hái vui vẻ quá nhỉ.” Nguyệt Tuyền nhìn Miểu Miểu cười nói.
“Cũng thường thôi, ta nói này anh bạn đẹp trai, ngươi cao thấp cũng tương xứng với Dịch Thiên nhà ta quá ha.” Miểu Miểu đi vòng quanh Nguyệt Tuyền một vòng rồi đưa ra kết luận này.
‘Được’ người khác gật gù bình luận như vậy, Nguyệt Tuyền không những không giận mà còn cười, thật sự là một nữ tử kì quái, lúc mới gặp gỡ hắn thì trong mắt nàng đầy thưởng thức, bây giờ thì bị nàng nhìn như vậy, chính mình cứ có cảm giác giống như một món hàng.
“Phu nhân, tại hạ rất là chờ mong biểu hiện của người ở Đại Hội Võ Lâm a, đến lúc đó gặp lại.” Nguyệt Tuyền hướng phía đám người Dịch Thiên chắp tay chào, rồi cùng Quân Cưu rời đi. Bị Miểu Miểu nhìn chăm chú như vậy trong lòng có chút sợ hãi, có khi nào nữ nhân này lại tính kế chỉnh hắn hay không a, cứ chạy trước là tốt hơn hết.
______________________________________
L: A, chính là từ chương này mà bạn đau lòng cho Linh ca nha ;_;