Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỷ muốn làm cái gì?” Tiểu Vũ đi theo Miểu Miểu ra cửa phòng hỏi. “Muốn học làm quen, mấy ngày này đi theo ta cùng xem đi.” Miểu Miểu thấp giọng nói. Tiểu Vũ gật đầu, ý tứ của nàng hắn đã rõ ràng rồi, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất.

“Chủ thượng, danh sách giao cho phu nhân sao?” Vụ Liệt hỏi. Dịch Thiên gật đầu, giao, nàng muốn làm cái gì thì để nàng làm cái đó, chỉ cần nàng vui vẻ.

Cầm danh sách, Miểu Miểu xem kỹ qua một lần, mỗi ngày đều có nhiệm vụ, đều tiến hành vào đêm khuya, nghĩ lại dù sao đây cũng là vùng phụ cận Quang Đô, không nên quá lộ liễu. “Tiểu Vũ, chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.” Miểu Miểu gõ nhẹ cửa phòng Tiểu Vũ, xoay người phi thân đi. Hai người vừa rời đi, Dịch Thiên liền theo sát ngay sau. Đám người Vụ Liệt ngay sau khi Dịch Thiên rời đi, cũng đi theo. Phu nhân xuất phát ở hậu viện, chẳng lẽ thật sự là đi báo cho bọn họ bỏ trốn?

Cho đến khi tới mục tiêu của ngày hôm nay, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ trốn ở một góc tối gần đó, lẳng lặng cùng chờ. Sau nửa canh giờ, sát thủ của Vụ Thiên Các tới, trong phòng vang lên tiếng hô trời gọi đất, tiếng mắng chửi, cùng với đao quang kiếm ảnh, ánh lửa ngút trời, sau cùng cũng yên tĩnh xuống. Miểu Miểu hơi hạ mí mắt, nói: “Đi thôi.” Hai người biến mất ở chỗ đó.

Liên tiếp trong chín ngày, Miểu Miểu đều mang theo Tiểu Vũ âm thầm quan sát thủ đọan giết người của Vụ Thiên Các, xuống tay nhanh mà chuẩn, không có chút do dự, không nói ra bất cứ tiếng nào, đây chính là thế giới sát thủ, vô tình, lạnh lùng.

“Tiểu Vũ, đây là nhiệm vụ cuối cùng rồi, ta đã xem chín ngày rồi, hôm nay ta muốn tự mình ra tay.” Miểu Miểu nhìn Tiểu Vũ nói. “Cái gì, tỷ muốn chính mình ra tay? Cũng tốt, cuối cùng cũng quen được.” Tiểu Vũ tuy có hơi kinh ngạc, nhưng lại không phản đối.

Giống như chín ngày trước, trước nửa canh giờ, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ vừa đi, Dịch Thiên cũng đuổi theo, sau đó đám người Vụ Liệt cũng rời khỏi. Chỉ có không giống bình thường là lần này Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ không âm thầm trốn vào một chỗ, mà quang minh chính đại xông vào bên trong. “Các ngươi là ai, dám xông vào trong nhà của ta?” Nhìn hai người đột nhiên vào cửa, chủ nhân căn nhà lên tiếng. Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, mục tiêu chỉ là một đại phu tay trói già không chặt, tại sao bị diệt khẩu bọn họ không biết, Vụ Thiên Các chỉ nhìn giá cả, không hỏi nguyên nhân, đương nhiên sẽ lọai trừ tình huống đặc thù rồi.

“Giết ngươi.” Miểu Miểu đáp đơn giản. Một nhà ba người, hình ảnh rất ấm áp, nhưng là qua đêm nay, tất cả chỉ còn là bọt nước mà thôi. “Nương tử, mang theo con chúng ta chạy mau.” Đại phu đột nhiên la lên, Miểu Miểu trong chớp mắt chuyển thân, chặn đường hai người. “Xin lỗi, các ngươi đều phải chết.” Miểu Miểu nói xong, kiếm ra khỏi vỏ, mẫu tử hai người đã ngã xuống.

“Nương tử, nương tử, con ơi” đại phu nhào tới, quay đầu hướng về phía Miểu Miểu nổi điên: “Ngươi là đồ ác ma, ngay cả người vô tội cũng không buông tha, ngươi sẽ gặp báo ứng, không được chết tử tế, ngươi sẽ xuống địa ngục…” Địa ngục, Miểu Miểu đột nhiên cười, nụ cười rất nhạt, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, trong ánh sáng chợt lóe, toát ra tà khí, đặc biệt quyến rũ động lòng người, môi khẽ hé: “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.” Vung kiếm, chặt đứt tất cả mối dây liên kết với thiên đường.

Dịch Thiên đứng ở cửa, nhìn thẳng vào Miểu Miểu, đôi mắt lóe lên những tia bất định, vẫn không nói lời nào. Miểu Miểu xoay người, nhìn thấy Dịch Thiên, vẫn không hề kinh ngạc, chỉ là cười bình thản: “Trên thiên đường không có chàng, ta đến cũng không có ý nghĩa.” Vừa mới dứt lời, cả người đã rơi vào trong một vòng ôm ấm áp. Ai nói Dịch Thiên vốn là lạnh lùng vô tình, trong ngực hắn rất ấm áp, rất có cảm giác của gia đình.

Tiểu Vũ thấy vậy liền rời đi, đây là thời gian vợ chồng nhà người ta đòan viên, mặc dù địa điểm có chút không phù hợp, nhưng không khí vẫn ngập trời, có điều lại có kẻ không biết tốt xấu xông vào. “Chủ thượng, phu nhân…” Hai sát thủ của Vụ Thiên Các vừa tới sau hai mặt nhìn nhau, kẻ muốn giết thì đã chết, chủ thượng cùng phu nhân thì đứng đây ôm nhau, đây là chuyện quái gì xảy ra vậy a.

Dịch Thiên xoay người, sắc mặt lập tức lạnh như băng: “Xử lý sạch sẽ.” rồi ôm lấy Miểu Miểu phi thân rời đi. Hai người xoa xoa dụi dụi mắt, mới vừa rồi tám phần là nhìn lầm rồi, còn đang suy nghĩ tại sao chủ thượng lại dịu dàng như thế, không nghĩ tới quay người một cái lại thành như vậy, chủ thượng vẫn là chủ thượng, không thay đổi.

Mới vừa đi không được bao lâu, Miểu Miểu liền kêu to: “Dừng lại.” “Sao vậy?” Dịch Thiên giật mình. “Dịch Thiên, bây giờ ta không còn khúc mắc nữa, nhưng lại vừa mới nhớ ra một việc, ta hỏi chàng, mấy ngày nay chàng ngủ ở đâu, không trở về phòng.” Miểu Miểu một tay xỉa xỉa ngực Dịch Thiên, một tay chống nạnh, hung hung ác ác nói. Đổ mồ hôi a, đám người Vụ Liệt đang theo sát phía sau thì bối rối, phu nhân này thay đổi cũng quá nhanh đi, đây không phải là lúc nên tình nùng ý mật sao.

“Ta nghĩ là nàng không muốn nhìn thấy ta.” Dịch Thiên nhỏ giọng. “Tên Vương bát đản nào nói như vậy, lão nương muốn làm thịt hắn, chàng có biết ta có thói quen phải có chàng ngủ bên cạnh ta không hả, mấy ngày nay ta mất ngủ nghiêm trọng a, chàng xem xem, vành mắt ta đen thế này, cũng muốn thâm luôn rồi.” Miểu Miểu chỉ vào hai mắt mình ì xèo tố khổ, mặc dù tối trời nên căn bản là nhìn không ra.

Tại sao nàng lại biết có người dạy vậy, giờ phút này Dịch Thiên thật sự cảm thấy Miểu Miểu lợi hại. Thật ra chỉ cần đóan một chút, lấy tính cách của hắn, căn bản sẽ không làm như vậy, vốn là cái đám kia tự nhận là người có kinh nghiệm rồi chỉ vẽ cho hắn, hắn cũng suy nghĩ một hồi lâu mới làm như vậy, dù sao quả thật là chính mình không có kinh nghiệm. Nhìn vẻ mặt Dịch Thiên có chút bội phục, Miểu Miểu đắc ý: “Ông xã của ta vô luận là lúc nào cũng chỉ biết nói: ‘Nàng là của ta, mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không buông tay’. Như thế nào lại trốn mất đây, đó không phải là phong cách của chàng.”

Dịch Thiên nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sâu lắng, vòng tay quanh Miểu Miểu, nói nhỏ: “Lâm Phong.” Có điều bản thân mình cũng quá ngốc, tự dưng tin tưởng hắn. Ông trời ơi, trên đầu Lâm Phong tối đen, tại sao Dịch Thiên có thể bán đứng hắn, kẻ tiếp theo xuống địa ngục có thể chính là hắn rồi, những người khác đều len lén mỉm cười, may quá may quá, chủ thượng chỉ nói ra Lâm Phong.

“Chờ một chút, vốn là Vụ Liệt nói cho đệ biết.” Lâm Phong chạy vội ra tự bào chữa bất công cho mình.

“Vốn là Vụ Huyền nói cho thuộc hạ.” Vụ Liệt cũng nhảy ra.

“Nên trách Vụ Kiếm, là hắn nói, hắn nói chính mình lăn lộn giữa bách hoa lâu năm như vậy, hiểu rất rõ nữ nhân.” Vụ Huyền cũng không chịu lép vế.

“Vụ Kiếm.” Miểu Miểu nghiến răng ken két. Hắt xì, ở Trầm Luân Sương Vụ Kiếm đột nhiên hắt xì một cái, tại sao lại cảm thấy lạnh vậy nhỉ, chẳng lẽ trời chuyển lạnh rồi, nhanh, đóng cửa, đóng cửa sổ thôi.

“Chủ thượng, có người ra giá cao, muốn tánh mạng của tiền nhiệm Minh chủ, có tiếp không?” Mấy ngày nay sinh ý rất tốt, có điều mỗi một nhiệm vụ lại càng lúc càng khó khăn, lúc này lại muốn mạng của Minh chủ tiền nhiệm, ai cũng đều biết tiền nhiệm Minh chủ vốn là một nhân vật lợi hại. “Cố chủ là ai?” Dịch Thiên lãnh đạm nói. “Là ta.” Nam Cung Linh đi ra.

“Ngươi?” Miểu Miểu hỏi. “Đúng vậy, trước khi gia phụ chuyển lương thực, sợ bản thân mình không thể trở về, để lại di thư ở nhà, ta cũng vậy. Gần đây mới phát hiện. Gia phụ muốn ta giết Minh chủ tiền nhiệm, thay mẫu thân báo thù.” Nam Cung Linh có chút thương cảm, tuy nhiên mẫu thân không phải do bệnh mà chết sao, mặc dù khi đó hắn còn nhỏ, nhưng quả thật nhớ kỹ là mẫu thân vốn là do sinh hắn xong thân thể không khỏe, lúc hắn bốn tuổi thì qua đời, chẳng lẽ có ẩn tình?

Dịch Thiên hơi trầm tư, gật đầu nói: “Tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK