Mặt trời đang lên, cái nắng gay gắt của mùa hè khiến người ta choáng váng, y phục trên người Mục Dự Chi sớm đã ướt đẫm, mồ hôi thấm cả vào mắt khiến hắn ta không mở ra được, cả người cũng đã tới cực hạn.
Hắn ta cũng không có ý muốn đứng lên, mà vẫn lẳng lặng quỳ tại chỗ, ép Thân Đồ Xuyên sớm đưa ra quyết định.
Khi nhiệt độ ngày càng cao, trước mắt Mục Dự Chi trở nên tối sầm rồi ngã xuống.
Khi hắn ta tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình, sau khi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên cũng nhìn hắn ta, hai người im lặng đối mặt, không ai lên tiếng trước.
Không biết qua bao lâu, Thân Đồ Xuyên là người đầu tiên phá vỡ im lặng: "Ngươi nói đúng."
Mục Dự Chi cụp mắt: "Đa tạ."
Thân Đồ Xuyên liếc hắn ta một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài, vừa đi vào sân liền gặp Quý Thính đang vội vàng tới đây.
Sau khi nhìn thấy hắn, Quý Thính vội vàng tiến lên: "Dự Chi thế nào rồi?"
"Hắn không sao." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính khẽ gật đầu: "Ta vào gặp hắn." Dứt lời liền đi vào trong phòng.
"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên gọi nàng lại.
Quý Thính đột ngột dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Có chuyện gì vậy?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Cho ta xem tay của nàng."
uý Thính vô thức đưa tay bị thương ra sau lưng: "Đã được băng bó rồi, không sao đâu."
"Để ta xem." Thân Đồ Xuyên kiên trì.
Quý Thính im lặng một lúc lâu, rồi uyển chuyển đưa bàn tay được quấn trong băng gạc trắng ra trước mặt hắn.
Thân Đồ Xuyên nhìn bàn tay trắng nõn chói mắt của nàng, trầm mặc hồi lâu mới quay mặt đi, thấp giọng nói: "Không sao là tốt rồi."
"...!Chàng không cần áy náy, đều là ta không đúng, ta biết chàng không đành lòng để ta bị thương, cho nên mới cố ý cầm lưỡi dao, là ta lợi dụng tình cảm của chàng đối với mình," Quý Thính mím môi, thanh âm có chút khô khốc, "Phụ mẫu đối với ta tốt như vậy, ta không thể tận tay thay bọn họ đâm chết kẻ thù, còn muốn ngăn cản chàng báo thù, ta mới là người có lỗi."
Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn nàng, chỉ thấy nàng so với trước đây gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất xấu, lộ ra hơi thở yếu ớt.
Đến lúc này hắn mới ý thức được, khoảng thời gian trước không quan tâm tới nàng.
"Ta xin lỗi..." Hắn nhỏ giọng nói.
Quý Thính mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, nức nở giải thích: "Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta tiêu diệt đám thổ phỉ, nếu ta không để bọn họ rời khỏi thành Ngọc Quan..."
Trong khoảng thời gian này, cả ngày lẫn đêm, bản thân nàng không lúc nào được yên ổn, đôi lúc trong đầu lại nghĩ tới hai vị trưởng lão đã qua đời, một lát sau trong đầu lại nghĩ tới Thân Đồ Xuyên tinh thần sa sút, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ tới đứa nhỏ mà nàng chưa từng được gặp mặt.
Cảm giác tội lỗi khiến nàng khó thở, nhưng vì lo lắng cho đại cục, lúc nào nàng cũng phải giữ cho bản thân tình táo, đem những chuyện không vui nén lại vào trong lòng.
Nàng luôn cảm thấy rằng mình có thể làm được, nhưng khi Thân Đồ Xuyên lên tiếng xin lỗi, nỗi đau và sự đấu tranh mà nàng cố gắng kìm nén cuối cùng vẫn không thể không chế được bộc phát lúc nào không hay.
Hai người ôm chầm lấy nhau, Quý Thính không ngừng nói: "Ta đã cẩn thận suy nghĩ, có lẽ không cần tới mười năm, ta có thể lựa chọn một đứa trẻ năm tuổi để bồi dưỡng, như vậy chỉ cần năm năm, ta có thể bồi dưỡng ra một thái tử đủ tư cách, đến lúc đó có thể giết Quý Văn để báo thù cho phụ mẫu, chàng chỉ cần đợi năm năm nữa..."
"Điện hạ, Mục Dự Chi vẫn đang đợi." Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
Quý Thính im lặng, rời khỏi vòng tay của hắn vành mắt đỏ hoe, nhìn hắn hồi lâu, xoay người đi vào trong phòng.
Thân Đồ Xuyên đứng một mình trong sân hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô độc rời đi.
Khi Quý Thính đến thấy Mục Dự Chi không có gì đáng ngại nhưng nàng vẫn không yên lòng, đôi khi sẽ lơ đễnh liếc nhìn ra bên ngoài cửa.
Mục Dự Chi thấy buồn cười, đề nghị: "Nếu người đã lo lắng như vậy, không bằng đi tìm hắn đi."
"...!Không được, ta tới gặp ngươi," Quý Thính lấy lại tinh thần, "Mọi chuyện vẫn bình thường, tại sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
"Thời tiết quá nóng, nhất thời không chịu nổi." Mục Dự Chi chậm rãi nói.
Quý Thính gật đầu: "Vậy còn chỗ nào khác không khỏe không?"
"Đây cũng là điều ta muốn hỏi điện hạ," Mục Dự Chi nhìn nàng, "Mấy ngày gần đây điện hạ thường xuyên cho đại phu triệu kiến, do thân thể không được khỏe?"
Quý Thính mím môi, một lúc sau mới nói: "Hai người họ đi rồi, trong lòng ta khó chịu, cho nên thân thể cũng cảm thấy không thoải mái." Chuyện nàng có thai, nàng cũng không muốn Phù Vân hay Chử Yến nói cho hắn ta biết.
Mục Dự Chi cụp mắt xuống: "Nếu Thân Đồ lão tiên sinh biết người lo lắng như vậy, sợ rằng ở dưới suối vàng cũng không yên tâm."
"Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ sớm khỏe lại thôi," Quý Thính khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt có chút ửng hồng, "Ta đau khổ như vậy, chỉ sợ phò mã so với ta còn đau khổ hơn ngàn vạn lần, nếu ta có thể giúp hắn báo thù, có lẽ hắn sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, đối với ngươi..."
"Điện hạ cũng là vì suy tính cho bách tính trong thiên hạ." Mục Dự Chi ngắt lời nàng.
Quý Thính hít một hơi thật sâu, im lặng hồi lâu mới nói: "Nhưng phò mã không nợ những sinh linh trong thiên hạ, tại sao phải bắt hắn vì bình an của bách tính mà phải chịu đau khổ một mình?"
Mục Dự Chi im lặng hồi lâu: "Điện hạ cũng không nợ gì bách tính, còn vì bọn họ mà hi sinh rất nhiều."
"...!Đó là chuyện của riêng ta." Quý Thính nhìn sang chỗ khác.
Mục Dự Chi nhìn nàng hồi lâu, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Ta thà rằng người với phò mã vẫn giống như trước kia, nói không chừng còn có thể sống thoải mái hơn một chút."
Đêm đó.
Quý Thính đi đến thiên viện, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang ngồi dưới trăng giống như đang đi vào cõi mộng, nàng mím môi đi đến, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng: "Tiểu Xuyên."
Thân Đồ Xuyên hoàn hồn, bình tĩnh nhìn về phía nàng: "Điện hạ."
Quý Thính không biết nên nói gì, sau một lúc lâu liền ngồi xuống bên cạnh hắn, lên tiếng hỏi: "Chàng đang nhìn cái gì vậy?"
"Mặt trăng." Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính nặn ra một nụ cười: "Ánh trăng hôm nay quả nhiên rất đẹp, Có lẽ đã lâu ta không thể tĩnh tâm thưởng trăng, không bằng chúng ta cùng nhau..."
"Điện hạ, mấy ngày nay có mệt không?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
Quý Thính không trả lời.
"Thực xin lỗi, là lỗi của ta." Thân Đồ Xuyên nhìn nàng, cảm giác trong mắt dịu dàng hơn ánh trăng.
Quý Thính sững sờ một lúc, dưới ánh mắt này đột nhiên có chút bất an: "...!Hôm nay chúng ta đã nói quá nhiều lời xin lỗi rồi, nếu không nói chuyện khác đi?"
"Chuyện thời gian năm năm nàng nói với ta hôm nay, ta không thể đồng ý." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên bình lặng như nước nhưng những lời mà hắn nói ra lại lạnh thấu xương.
Vẻ mặt Quý Thính thoáng chốc trở nên căng thẳng: "Ta không muốn nói chuyện này."
"Nếu ta không đồng ý, có phải nàng vẫn sẽ tiếp tục ngăn cản ta không?" Cho dù nàng không muốn nghe, Thân Đồ Xuyên vẫn kiên quyết tiếp tục.
Quý Thính không hé răng nhìn sang chỗ khác, một lúc lâu sau mới kiên quyết nói: "Đúng vậy, ta sẽ ngăn cản chàng."
"Vậy thì không có gì để nói," Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, "Ân tình của phụ mẫu, nếu như ta cứ thỏa hiệp như vậy, e rằng sau này sẽ bị cảm giác hối hận tra tấn tới sống không bằng chết."
"Chàng muốn làm gì?" Giọng Quý Thính cố đè giọng nói xuống thật thấp.
Thân Đồ Xuyên kiên định nhìn nàng, thật lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Điện hạ có thể buông tha cho ta được không?"
"...!Ý chàng là gì?" Tim Quý Thính đập càng lúc càng nhanh, cảm giác sợ hãi gần như bao phủ lấy nàng.
Thân Đồ Xuyên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Hòa ly đi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ, sau này không qua lại với nhau nữa, nàng vẫn có thể tiếp tục ngăn cản ta nhưng ta hi vọng nàng lấy thân phận trưởng công chúa ngăn cản ta chứ không phải là thê tử của ta."
Sau khi Quý Thính nghe thấy hai chữ hòa ly", đầu óc liền trở nên trống rỗng, sau đó chỉ thấy môi nàng hơi mấp máy, dường như không nghe thấy gì.
Đợi đến khi hắn nói xong, nàng mới hoàn hồn lại, sau đó lùi về sau từng bước, gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Ta không đồng ý, chàng cũng đừng nghĩ tới!"
"Điện hạ, đừng vội từ chối," Sự dịu dàng của Thân Đồ Xuyên cuối cùng cũng biến thành bi thương, "Tốt hơn hết là nên nghe điều kiện của ta, sau đó mới quyết định có đồng ý hay không."
"Ta không đồng ý, chàng đừng mong rời khỏi ta!" Cuối cùng Quý Thính không chịu được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi, nàng hung hăng đe dọa nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy cảm giác sợ hãi bị bỏ rơi.
Trái tim của Thân Đồ Xuyên như bị hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua, đau đến mức khó thở, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần, tiếp tục giả vờ từng bước ép buộc đối phương: "Nếu điện hạ bằng lòng hòa ly, ta đồng ý với nàng không ám sát hoàng thượng, không mạo hiểm tính mạng của mình, ta sẽ...!sống thật tốt."
"Ta sẽ không đồng ý! Chàng cũng đừng hòng nghĩ tới!" Quý Thính yếu ớt đến mức chỉ có tức giận mới có thể xua đuổi sự hoảng sợ trong lòng, "Ta cũng đã nói với chàng, chỉ cần cho ta năm năm, ngay cả năm năm chàng cũng không chờ được sao?!"
"Chờ không được," Sắc mặt Thân Đồ Xuyên không chút thay đổi, "Ta cũng không có cách nào để chờ."
"Được...!Được, chàng chờ không được, ta hỏi chàng, chàng nói ta chỉ cần đồng ý chuyện hòa ly với chàng, chàng sẽ không ám sát hoàng thượng nữa, sau đó chàng muốn làm gì? Chuyện gì cũng phải đợi sau khi hòa ly mới có thể làm sao?" "Quý Thính chất vấn.
"Vào triều làm quan," Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng, "Chỉ có hòa ly, mới có thể vào trong triều làm quan."
Quý Thính sững sờ, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
"Trước đây điện hạ đã nói đúng một câu, chỉ có đương kim hoàng thượng lật lại bản án của Thân Đồ gia, sau này sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, phụ thân ta cả đời thanh minh, chỉ có duy nhất một tâm nguyện được minh oan, ta không thể phụ tâm nguyện của ông ấy được." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên vô cùng thản nhiên," Vì vậy, cho dù điện hạ muốn bồi dưỡng thái tử cũng được, muốn đích thân đăng cơ cũng được, trước đó án oan của Thân Đồ gia nhất định phải chấm dứt."
Hắn nói xong thì trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cúi đầu bổ sung một câu: "Chỉ cần một ngày ta còn là người trong phủ trưởng công chúa, hoàng thượng sẽ không sửa lại bản án sai của Thân Đồ gia, cho nên ta chỉ có thể rời đi."
"...!Chỉ để sửa lại án xử sai sao?" Quý Thính đè thấp giọng hỏi.
Thân Đồ Xuyên lần này im lặng lâu hơn, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng: "Còn nữa, ta không muốn cùng điện hạ ở chung một chỗ."
Rõ ràng là thanh âm dịu dàng, nhưng những gì hắn nói lại sắc như dao, Quý Thính siết chặt tay lại, vết thương trên tay phải truyền đến một cơn đau nhói, truyền vào trong lòng nàng khiến Quý Thính vô cùng đau khổ.
"Tại sao?" Giọng nàng đột nhiên bình tĩnh lại.
"Chỉ là sau sự việc này, ta cảm thấy không công bằng mà thôi.
Ta sẵn sàng làm mọi thứ cho điện hạ, đến tính mạng và lương tâm cũng không cần, nhưng điện hạ đối với ta lại không phải như vậy, mọi chuyện đều đặt ta ở phía sau dân chúng," Thanh âm của Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt, có cảm giác không chân thực.
"Ta mệt rồi, thưa chủ nhân, điện hạ, ta không phải nương.
Ta không thể giống như bà ấy làm mọi chuyện không cần báo đáp.
Nếu như không hòa ly, sau này mỗi ngày đều cùng nàng ở chung một chỗ.
Ta không ngừng tự hỏi chính bản thân mình, nếu một ngày kia ta đứng đối lập với dân chúng, có phải nàng cũng sẽ không chút do dự mà bỏ qua ta."
Quý Thính kinh ngạc nhìn nhắn, hồi lâu sau thấp giọng nói: "Ta không biết chàng đối với ta...!Có nhiều oán hận như vậy."
"Cũng chưa nói tới oán hận, dù sao cũng là lỗi của ta, ta đã thề rằng cam tâm tình nguyện trả giá, là ta nuốt lời." Thân Đồ Xuyên nhìn sang hướng khác, không nhìn nàng một lần.
Bụng dưới lại bắt đầu đau, Quý Thính hít một hơi thật sâu, sau đó hoàn toàn tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: "Nếu ta cố chấp không muốn hòa ly thì sao?"
"Vậy thì ta sẽ không từ bỏ chuyện ám sát," Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng, "Điện hạ có thể trông chừng ta nhất thời, không thể trông chừng ta cả một đời, một khi để ta có được cơ hội, ta nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó sợ điện hạ sẽ vì ta mà phải chịu liên lụy, đám Phù Vân cũng khó trốn tội chết."
Nói xong hắn dừng lại một chút, lại nhếch môi hỏi: "Điện hạ nhẫn tâm để bọn họ phải mạo hiểm?"
"...!Chàng muốn uy hiếp ta." Trong mắt Quý Thính hiện lên một chút khó tin.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống: "Ta sẽ cho điện hạ ba ngày suy nghĩ."
Quý Thính thấy hắn bình tĩnh như vậy cũng không hề sợ hãi, rốt cuộc trong lòng cũng tức giận, vung tay áo xoay người bỏ đi.
Sau khi nàng rời đi, ánh mắt Thân Đồ Xuyên hoàn toàn lạnh lẽo: "Mục tiên sinh còn muốn nghe tới khi nào?"
Sau khi hắn nói xong lời này, trong sân trở nên yên tĩnh, không lâu sau, Mục Dự Chi bước ra khỏi bóng đêm, bình tĩnh nhìn hắn: "Hôm nay điện hạ đã nhắc tới chuyện kỳ hạn năm năm với ta, kỳ thật nếu ngươi có thể chờ, căn bản không cần phải đi đến bước này."
"Kỳ hạn năm năm..." Một tia châm chọc xẹt qua ánh mắt Thân Đồ Xuyên, "Năm năm quả thật không khó chờ, nhưng sau năm năm thì sao?"
Mục Dự Chi sửng sốt một lúc.
"Đệ đệ cùng một mẹ sinh ra của nàng ấy có thể xuống tay được, ngươi lấy gì để cam đoan, một vương hầu do nàng bồi dưỡng sẽ báo đáp công ơn đây?" Thân Đồ Xuyên nói xong liền quay vào phòng ngủ, "Nếu ta đã đồng ý với ngươi, cũng sẽ không nuốt lời, ngươi cũng không cần phải tới tìm ta."
Mục Dự Chi đứng đó một hồi lâu, sau đó mới cất từng bước nặng nề rời đi.
Thân Đồ Xuyên đã cho Quý Thính ba ngày suy nghĩ, Quý Thính cũng tự nhốt mình trong phòng ba ngày, cho đến khi Phù Vân lo lắng phá cửa xông vào, vẻ mặt tiều tụy hỏi nàng: "Điện hạ, người đã ở trong phòng nhiều ngày như vậy, rốt cuộc khi nào mới ra khỏi cửa?"
Quý Thính dừng lại mọt chút, nhíu mày nhìn về phía y.
Hai mắt Phù Vân sưng đỏ, mở miệng nuốt nước bọt: "Người còn đang mang thai, điện hạ, Chử Yến cùng Mục ca ca thấy người nhốt mình ở trong phòng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, hiện tại bọn họ vẫn đang chở bên ngoài, người xem như vì nghĩ cho chúng ta, đừng giày vò bản thân mình như vậy được không?"
Quý Thính cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Được."
"Vậy ta sẽ đỡ người ra ngoài, hôm nay chúng ta dùng bữa ở ngoài sân được không?" Tinh thần của Phù Vân trở nên phấn chấn.
Quý Thính mím môi: "Trước tiên đừng vội dùng bữa."
"Vậy, người muốn làm gì?" Phù Vân khó hiểu.
Quý Thính bình tĩnh nhìn y: "Ngươi gọi Chư Yến cùng với Dự Chi tới đây, cùng ta đi tới thiên viện." Ánh mắt của nàng trở nên đen kịt khiến người khác đoán không ra suy nghĩ trong lòng.
Phù Vân mờ mịt đồng ý, đỡ nàng đi tới thiên viện.
Một lúc sau, nàng ngồi ở bàn đá trong thiên viện, nhìn Thân Đồ Xuyên trước mặt, thản nhiên lên tiếng: "Bổn cung hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự muốn cùng ta hòa ly?"
Phù Vân sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, vừa định lên tiếng, lại bị Mục Dự Chi ngăn lại.
Tuy nhiên, Mục Dự Chi chỉ có thể giữ được y lại, nhưng không giữ được Chử Yến.
"Muốn hòa ly?" Chử Yến lạnh lùng chất vấn.
Mặt Thân Đồ Xuyên không đổi sắc: "Phải."
Vừa dứt lời, Chử Yến liền rút đao, kề vào cổ hắn.
"Chử Yến, buông hắn ra." Quý Thính bình tĩnh phân phó.
Chử Yến lạnh lùng liếc Thân Đồ Xuyên một cái, sắc mặt không chút thay đổi mà thu đao lại.
"Bổn cung đã cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng rồi chứ, nếu đã muốn hòa ly..." Quý Thính nghĩ rằng mình có thể rất bình tĩnh, nhưng giữa cuộc nói chuyện, môi nàng bắt đầu phát run, đành phải dừng lại một lát, sau khi bình tĩnh lại mới thản nhiên nói: "Cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bổn cung cũng sẽ không quay lại với ngươi."
Thân Đồ Xuyên quỳ xuống trước mặt nàng thực hiện đại lễ: "Cảm tạ điện hạ."
Quý Thính bình tĩnh trở lại, thật lâu sau mới nhìn Mục Dự Chi: "Lấy giấy bút đến, bổn cung phải viết thư hòa ly."
"Vâng." Mục Dự Chi đáp một tiếng, lập tức đi vào trong thư phòng.
Phù Vân bên cạnh đã không còn kiềm chế được nữa, lập tức đỏ mắt chất vấn Thân Đồ Xuyên: "Điện hạ đối với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi nhất định phải hòa ly?"
Thân Đồ Xuyên im lặng.
"Phụ mẫu của ngươi đi rồi, trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái, chúng ta cũng không thoải mái, nhưng chuyện này liên quan gì đến điện hạ, tại sao lại phải giận chó đánh mèo chọc giận nàng?" Phù Vân rất tức giận, "Ngươi có biết hay không, điện hạ bởi vì ngươi...!"
"Phù Vân." Quý Thính ngắt lời y.
Phù Vân không cam lòng ngậm miệng lại, không thể nói hết ra.
Đôi lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, tự hỏi Quý Thính đã làm gì cho hắn, nhưng khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Mục Dự Chi nhanh chóng lấy giấy bút đi tới, Quý Thính đặt giấy lên bàn đá viết thư hòa ly, rồi tự tay đóng dấu xuống, sau đó mới để Mục Dự Chi đưa cho hắn.
"Ngươi xem xem, có gì không ổn." Quý Thính lạnh lùng nói.
Thân Đồ Xuyên nhận lấy, ngón tay khẽ run, nhìn thoáng qua liền gấp lại cất đi: "Bẩm điện hạ, không có gì không ổn."
"Nếu đã không có gì, ngươi tự mình đem tới giao cho Hộ Bộ, bọn họ biết phải xử trí như thế nào," Quý Thính nói xong, tháo vòng ngọc trên tay xuống, sau đó lấy một con dấu riêng từ trong ngực ra, "Những thứ này, ngươi cũng đem đi đi."
"Đó là quà mà gia phụ gia mẫu tặng cho điện hạ, điện hạ cầm lấy." Thân Đồ Xuyên đứng dậy, lảo đảo một chút mới đứng vững, "Nếu không có chuyện gì nữa, thảo dân xin cao lui."
Dứt lời, hắn tạ lễ với mọi người sau đó chậm rãi đi đến cửa viện, từng bước từng bước rời đi tới nơi mình muốn đến.
"Dừng lại." Quý Thính khẽ gọi.
Thân Đồ Xuyên dừng lại: "Điện hạ còn có chuyện gì phân phó?"
"Nhớ kỹ, chuyện hòa ly lần này không phải do người đưa ra, mà là chủ ý của bổn cung," Quý Thính nhìn bóng lưng của hắn một lúc lâu, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, "Chính là bổn cung không cần ngươi, mà không phải ngươi không cần bổn cung,"
"...!Được."
"Còn nữa," Quý Thính thờ ơ nhìn chằm chằm móng tay không sơn của mình, "Nếu ngươi cứ đi như vậy, bổn cung cũng cảm thấy rất mất mặt."
"Điện hạ tính toán như thế nào?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính nhìn về phía Chử Yến: "Đánh cho bổn cung."
Chử Yến sửng sốt: "Điện hạ..."
"Lư lại một hơi là được." Trong mắt Quý Thính không có ý định sẽ bỏ qua.
Sau khi định thần lại, Chử Yến lạnh lùng đáp lại, tiến lên đánh một đấm vào mặt Thân Đồ Xuyên.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên lập tức rỉ máu, mặt nghiêng sang một bên, Chử Yến lại đá thêm một cước, khiến hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Chử Yến nhìn dáng vẻ lúc này của hắn, đột nhiên không thể ra tay, siết chặt tay nhiều lần rồi lại buông ra, cuối cùng hắn ta lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đem thư hòa ly đưa cho ta, coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Thân Đồ Xuyên không có đáp lại, hiển nhiên là hắn không muốn làm như vậy.
"Ngươi làm cho ta cảm thấy ghê tởm." Chử Yến gằn từng tiếng, sau khi nói xong liền gọi mấy gia đinh tới, trên tay đám gia đinh đều cầm gậy dài, không chút khách khí đánh vào người Thân Đồ Xuyên.
Trong sân tràn ngập tiếng gậy gộc đánh vào người, tuy rằng không chói tai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không yên lòng.
Phù Vân lúc đầu vẫn còn bực bội, sau khi nhìn thấy y phục của Thân Đồ Xuyên từ từ bị máu nhuộm đỏ, y cũng không đành lòng.
Y vội bàng chạy tới khuyên Quý Thính: "Điện hạ, không thể đánh nữa, nếu còn đánh nữa sẽ chết người..."
Quý Thính không nói gì, im lặng nhìn Thân Đồ Xuyên.
Phù Vân thuyết phục thêm vài lần nữa, nhưng thấy nàng không nghe, cuối cùng khẽ cắn môi tiến lên ngăn cản đám người kia lại: "Đừng đánh nữa!"
Bọn gia đinh nghe vậy lập tức ngừng lại, Phù Vân vội vàng chạy tới kiểm tra hơi thở của Thân Đồ Xuyên, sau khi biết hắn vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Quý Thính cũng chậm rãi nói: "Các ngươi đưa hắn tới y quán gần đây, dùng xe đẩy đồ thường ngày vẫn dùng, đừng làm ô uế xe ngựa của bổn cung."
"Tuân lệnh."
Một vài người tới kéo Thân Đồ Xuyên giống như kéo một con chó, mặt hắn toàn là máu, một bên mắt không thể mở ra được, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, cũng không muốn đối diện với hắn.
Thân Đồ Xuyên nhanh chóng bị lôi đi, bên trong thiên viện lại trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Quý Thính mới chậm rãi nói: "Phong tỏa nơi này lại, sau này không ai được bước vào."
"...Tuân lệnh." Phù Vân cúi đầu trầm giọng đáp.
Quý Thính suy nghĩ một hồi, dường như không còn gì để nói nữa nên đứng dậy định rời đi, vừa đứng dậy thì trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Chờ tới khi nàng tỉnh lại đã thấy mình nằm ở trên giường, khi mở mắt ra liền nhìn thấy Mục Dự Chi.
"Điện hạ, người tỉnh rồi?" Mục Dự Chi nhẹ giọng hỏi.
Quý Thính im lặng một lúc: "Hắn thế nào?"
"Ta đã hỏi đại phu trong y quán, tuy rằng vết thương của hắn nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian có thể khôi phục như ban đầu." Mục Dự Chi đáp.
Quý Thính khẽ gật đầu, không nói thêm nữa.
Mục Dự Chi trầm mặc một lát: "Điện hạ cho người dùng xe đẩy đưa hắn tới y quán, không ít người đã nhìn thấy trên người hắn đều là máu, hiện giờ bên ngoài đều đang bàn tán, lúc trước điện hạ nổi danh si tình, xem ra bây giờ một chút cũng không còn."
Quý Thính nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Đều đã hòa ly, mặc kệ thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của hắn."
"Điện hạ vì hắn, đúng là nhọc lòng." Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính không nói, im lặng một lát sau mới nói: "Gọi đại phu chăm sóc ta mấy ngày nay tới, ta có chuyện muốn nói với hắn."
"Vâng." Mục Dự Chi đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Chưa đầy một giờ sau, đại phu bước vào, vừa nhìn thấy Quý Thính lập tức quỳ xuống: "Điện hạ muốn dùng thuốc?" Hắn từ kinh đô đến đây vẫn luôn chuẩn bị thuốc bỏ thai, chỉ chờ Quý Thính ra lệnh một tiếng.
Quý Thính trầm mặc hồi lâu: "Không cần."
"Hả?" Đại phu ngơ ngác nhìn về phía nàng.
Quý Thính hai mắt tối sầm: "Bổn cung muốn giữ lại đứa nhỏ này."
Đại phu sửng sốt, sau khi lấy lại tỉnh táo vội vàng muốn khuyên ngăn, nhưng Quý Thính đã lên tiếng ngắt lời y: "Ngươi không cần phải nói lại nữa, ý bổn cung đã quyết, ngươi chỉ cần hết lòng là được."
Đại phu há miệng thở dốc, cuối cùng nhận mệnh quỳ xuống: "...Thảo dân tuân mệnh."
Quý Thính nhẹ nhàng xoa bụng, nơi này vẫn yên tĩnh như trước, nhưng nàng có thể cảm thấy được, có một thứ nhỏ bé đang đáp lại mình..