Nàng chỉ có thể vội ho một tiếng, quở mắng Phù Vân: "Nói nhăng nói quậy gì vậy, ta và phò mã vẫn yên ổn, cái gì mà làm hòa lại chứ?"
"Hôm qua hai người vào cung còn chẳng để ý tới nhau, bây giờ nắm tay nhau rồi, chẳng lẽ không đúng là làm hòa rồi sao?"
Quý Thính hơi lúng túng, thấy Thân Đồ Xuyên đứng cạnh mà làm như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình thì lườm hắn một cái, lúc này hắn mới chậm rãi nói: "Ừ, làm hòa rồi."
Phù Vân mỉm cười: "Hòa rồi là tốt, cả ngày hai người cứ xị mặt ra, ta cũng thấy mệt...!Hòa hợp lại là chuyện tốt, ta tới bảo nhà bếp hôm nay làm thêm mấy món ngon."
"Không cần như vậy..."
Quý Thính còn chưa nói hết câu Phù Vân đã chạy xa, nàng lập tức đẩy Thân Đồ Xuyên một cái: "Còn không mau gọi hắn lại, ngươi thực sự muốn làm ầm cho cả phủ đều biết hay sao?"
"Trên dưới cả phủ có nhiều đôi mắt như thế, ai cũng có thể nhìn ra sự thay đổi giữa chúng ta, cho dù gọi Phù Vân quay lại thì bọn họ vẫn biết chúng ta làm hòa rồi." Thân Đồ Xuyên đứng im không nhúc nhích.
Quý Thính không vui nhíu mày: "Ta biết là họ nhất định sẽ biết, nhưng không nói thẳng ra ngoài sẽ tốt hơn...!Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?"
"Ta và điện hạ là phu thê, phu thê cãi nhau là chuyện không thể bình thường hơn, có gì mà mất mặt?" Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng lại một chút: "Từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn được miếng nào, bảo nhà bếp làm mấy món cũng được."
Quý Thính im lặng, lúc này mới bất giác thấy đói bụng.
Đã như vậy rồi thì không còn để nói nữa, Quý Thính thở dài trực tiếp đi thẳng vào gian nhà chính ngồi chờ, bởi vì nàng ăn quá tích cực nên bữa trưa hôm nay diễn ra trước nửa canh giờ.
Phù Vân và Chử Yến lần lượt đi vào, Mục Dự Chi đến cuối cùng, sau khi vào gian nhà chính thì nhìn qua Quý Thính và Thân Đồ Xuyên không ngồi xuống ngay, im lặng một lúc rồi cười nói: "Điện hạ và phò mã gia làm hòa rồi sao?"
"Thịt lợn hấp hôm nay không tệ, ngươi mau ngồi xuống nếm thử đi." Quý Thính điên cuồng nói sang chuyện khác.
Mục Dự Chi cười, ngồi ở bên khác cạnh nàng, đợi đến lúc nàng gắp thức ăn cho mình mới cầm đũa lên.
Thân Đồ Xuyên nhìn cảnh này, trầm ngâm một lúc rồi nghiêng mặt qua bên khác.
Cả bàn ăn yên tĩnh dùng bữa như mọi ngày, nhưng bầu không khí đã dịu hơn rất nhiều, Phù Vân cũng thoải mái hơn lúc trước một chút, không giống hồi bọn họ cãi nhau chỉ dám cúi đầu ăn cơm.
Lúc sắp ăn trưa xong, Mục Dự Chi nhìn Quý Thính: "Ta định mấy ngày nữa sẽ đi Biên Thành."
"À, chừng nào ngươi đi thì báo cho ta trước hai ngày, ta tới xin phép hoàng thượng rồi đi cùng ngươi." Quý Thính vội nói.
Tay Thân Đồ Xuyên khựng lại: "Điện hạ cũng muốn tới Biên Thành?"
"Ừ." Quý Thính đáp một tiếng rồi tiếp tục nhìn Mục Dự Chi: "Không phải lúc trước ta đã đồng ý với ngươi rằng lần này sẽ đi cùng ngươi rồi sao?"
"Biên Thành lạnh lẽo, cho dù điện hạ muốn đi với ta thì ta cũng không nỡ." Mục Dự Chi cười khổ.
Quý Thính liếc hắn ta: "Ta đi tới khu vực đó nhiều rồi, lần trước còn đánh lui người Nguyên Nô, ngày trước đi được sao giờ không đi được?"
"Ngày xưa vì sự bình yên của biên quan, điện hạ không còn cách nào khác mới đi, bây giờ chỉ là chuyện riêng của ta, đương nhiên không cần phải đi nữa, hơn nữa dọc đường ta đi tới đó cần phải kiểm tra chuyện làm ăn, đi một lần e là tới tận cuối năm." Mục Dự Chi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Điện hạ ngoan, ở lại kinh đô chờ ta là được, không cần đi theo ta."
"Chỉ nửa năm mà thôi, ta vẫn chịu được, nếu kinh đô của việc gì thì để Chử Yến viết thư gọi ta về là được, ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ không nuốt lời, ngươi phải dẫn ta theo." Lần này Quý Thính kiên trì một cách khác thường.
Thân Đồ Xuyên nghe nàng vẫn quấn lấy Mục Dự Chi thì trong lòng tê dại nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện gì.
Quý Thính vẫn khăng khăng muốn đi, Mục Dự Chi bị nàng cuốn lấy không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, lúc ấy Quý Thính mới vui vẻ, ăn trưa xong thì bắt đầu nghĩ xem nên mang những gì đi theo.
Thân Đồ Xuyên theo nàng về phòng ngủ, thấy nàng lấy ra hết y phục mùa đông, cuối cùng không nhịn được nói: "Ta cũng phải đi cùng điện hạ."
Quý Thính khó hiểu nhìn hắn: "Ngươi đi làm gì?"
"Vậy điện hạ đi làm gì?" Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính: "Ta đi theo Mục Dự Chi."
"Ta muốn theo điện hạ." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính cười một tiếng: "Không cần, ta có Dự Chi rồi."
Thân Đồ Xuyên siết chặt bàn tay trong tay áo lại, im lặng một lúc mới lạnh nhạt nói: "Điện hạ cảm thấy có Mục Dự Chi thì không cần ta nữa sao?"
Quý Thính cảm thấy lời hắn vô cùng kỳ lạ, nhíu mày hỏi: "Ngươi lại ghen?"
Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt: "Ta chỉ không muốn nàng đi thôi."
Quý Thính cho rằng hắn lại muốn tranh cãi với mình, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng đối rồi, ai ngờ hắn bỗng nhiên nhận thua khiến nàng không biết nên mở miệng thế nào.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một lúc nàng mới nói: "Chỉ có nửa năm thôi, ngươi ở nhà chờ, ta sẽ về nhanh thôi."
"Điện hạ nhất định phải đi sao?" Thân Đồ Xuyên lại hỏi.
Quý Thính trầm ngâm một lúc lâu mới thở một hơi thật dài, quay người đi tới ngồi xuống bên giường rồi vẫy tay với hắn, Thân Đồ Xuyên đứng im một lúc rồi đi tới theo, ngồi xuống bên cạnh rồi bình tĩnh nhìn nàng.
"Ta và Dự Chi đi tới Biên Thành muốn làm chuyện nghiêm chỉnh." Quý Thính chậm rãi nói: "Có ta ở đó, hắn sẽ không phải vất vả thế nữa, vì thế ta không thể không đi."
"Điện hạ muốn làm chuyện nghiêm chỉnh gì?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Trên mặt Quý Thính thoáng qua vẻ do dự, dường như không biết có nên nói hay không.
Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Bây giờ ta và điện hạ là phu thê cùng một cơ thể chung một lòng, có gì mà không thể nói?"
"Phải tìm một người." Quý Thính vẫn nói.
Thân Đồ Xuyên: "Ai?"
"Muội muội ruột của Dự Chi." Quý Thính đắn đo mở miệng: "Thật ra, Dự Chi là người gốc Biên Thành, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại là ma cờ bạc, gánh một đống nợ rồi tự sát, những chủ nợ kia vì đòi nợ mà cướp muội muội hắn đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm lại được."
Lông mày của Thân Đồ Xuyên chậm rãi nhíu lại, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không ngờ thân thế của hắn lại trắc trở như thế."
"Suốt mấy năm qua, mỗi năm hắn đều tới Biên Thành một chuyến, chính là để tìm muội muội, nhưng không biết đám người kia đã bán nàng ấy đi đâu, vẫn luôn không có tin tức gì." Quý Thính thở dài một tiếng.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì nhíu mày chặt hơn, im lặng nắm chặt tay nàng: "Hắn là người buôn bán đây đó, đủ loại bạn bè trải khắp thiên hạ, nếu hắn không tìm được thì sao điện hạ tìm được?"
"Nói là vậy nhưng dù sao vẫn phải thử mới được, hơn nữa nếu ta có mặt thì nha môn bên đó mới tận tâm hơn một chút." Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng đã quyết tâm rồi thì không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn không muốn nàng đi.
Nhưng không cần biết hắn có muốn hay không thì Quý Thính cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi rồi, vì thế nàng đặc biệt vào cung một chuyến, việc đầu tiên là xin phép Quý Văn.
Quý Văn vừa nghe nàng muốn rời triều đình nửa năm thì vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Quý Thính không thèm để ý tới tâm tư nhỏ mọn đó của y, thấy y đồng ý rồi thì lén lút tới gặp Trương quý phi.
"Ngươi đã giải quyết chuyện của Trương Lục Thược chưa?" Nàng thấp giọng hỏi.
Tinh thần Trương quý phi vẫn rất tốt, nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Canh tuyệt tử đã trộn lẫn vào cơm canh bắt nàng ta uống rồi, ta dùng liều lượng gấp ba, cả đời này nàng ta đừng mơ có con cái."
"Đã tìm thái y xác nhận chưa?" Quý Thính lại hỏi.
Trương quý phi đáp một tiếng: "Thái y bên cạnh ta đã bắt mạch cho nàng ta, xác định không có sơ hở gì hết."
Quý Thính thở phào một hơi, lập tức nói tiếp: "Ta nghe nói mấy ngày gần đây hoàng thượng vô cùng sủng hạnh nàng ta, nếu một ngày nào đó vui vẻ cho nàng ta chức vị gì đấy, thì sợ rằng sau này càng chọc ngươi phiền lòng nhiều hơn, ta không ở kinh đô nên không yên tâm, ngươi có cách khiến hoàng thượng chán ghét nàng ta để chấm dứt tại vạ về sau không?"
Trương quý phi rũ mắt: "Tên đầy tớ kia vẫn còn ở đây chứ?"
Quý Thính sững người, không hiểu nên nhìn về phía nàng ấy.
"Hoàng thượng hay nói với ta chuyện trên phố, ta nghĩ trong dân chúng có không ít người của y, nếu tên đầy tớ suốt ngày khóc lóc kể lể nói mình gặp phải kẻ bạc tình thì chắc hẳn hoàng thượng cũng sẽ biết." Trương quý phi thong thả nói: "Không biết một người sĩ diện như hoàng thượng nghe được chuyện này thì liệu có không sủng hạnh nàng ta nữa không."
"Ta biết rồi, chuyện này cứ để ta làm." Quý Thính nói xong thì an ủi vỗ vai nàng: "Ngươi đứng quá đau lòng, cứ ăn no ngủ kỹ, ta vẫn hi vọng ngươi sớm ngày sinh được một đứa con vua."
"Ừ, ta biết rồi." Trương quý phi đáp một tiếng: "Mấy ngày nay ta uống không ít thuốc hỗ trợ mang thai, hi vọng có thể sớm có tin vui, ta cũng có thêm một phần bảo đảm trong cung."
Quý Thính mỉm cười, nói chuyện với nàng ấy thêm một lúc mới đi, lúc trở lại phủ thì gọi tên đầy tớ tới, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ khiến hắn nghe lời.
Làm xong những chuyện này Quý Thính vẫn chưa yên tâm, nàng đi tới Khâm Thiên Giám một chuyến, nói chuyện cả nửa ngày với người bạn quen thân mới về phủ tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Trước khi đi một ngày, trong cung truyền đến tin bát tự của Trương quý nhân không tốt lành, lại là người không tuân thủ nữ tắc, nay bị đuổi vào lãnh cung, còn phụ thân Trương Tuế Văn vì không có tài cán giáo dục con cái mà bị giáng chức, chỉ có Trương quý phi không bị ảnh hưởng gì.
Kết quả này nằm trong dự đoán của nàng, dù Quý Văn giận cá chém thớt với nhà họ Trương cũng sẽ không làm gì Trương quý phi, suy cho cùng trước đó Trương quý phi đã tự mình ban hôn cho Trương Lục Thược và tên đầy tớ nhưng y lại cố chấp nhúng một tay vào mới bị ngưng lại.
Dù nói thế nào thì giải quyết được Trương Lục Thược, Quý Thính không còn lo gì nữa, thu dọn đồ đạc xong xuôi thì chỉ chờ Mục Dự Chi rồi đi, nhưng nàng lại không để ý tới Mục Dự Chi càng ngày càng bất đắc dĩ mà Thân Đồ Xuyên thì càng ngày càng trầm lặng.
Buổi tối, nàng đi tới phòng Thân Đồ Xuyên.
"Sao điện hạ lại đến đây?" Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính ho một tiếng: "Sau đêm nay ta phải đi rồi nên tới ở bên ngươi."
"Đa tạ điện hạ." Thân Đồ Xuyên vừa nghĩ đến chuyện nàng sắp đi thì tâm trạng không tốt chút nào, cả người cũng lạnh lùng hơn rất nhiều: "Nhưng trong người ta không khỏe, sợ là không thể hầu hạ điện hạ."
Quý Thính mím môi: "Ta cũng không cố ý tới đây vì chuyện này, chỉ muốn tới ở cạnh ngươi mà thôi."
"Ta đưa điện hạ về phòng ngủ." Thân Đồ Xuyên không cho từ chối.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng ủ rũ thỏa hiệp, đành phải đi về phòng ngủ với hắn, mãi đến trước cửa phòng rồi nàng vẫn không hết hi vọng: "Ngươi thực sự không cần ta ở cùng sao?"
"Điện hạ vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nàng càng tỏ ra dính người, Thân Đồ Xuyên càng nghĩ đến chuyện nàng đã đi là đi cả nửa năm, tâm trạng càng kém hơn, thực sự không muốn nói chuyện.
Quý Thính đành phải đi vào phòng, Thân Đồ Xuyên đóng cửa giúp nàng rồi một mình đi về thiên viện, lúc sắp tới cửa viện hắn thấy Mục Dự Chi.
Hắn ngừng lại, bình tĩnh đi qua phía đó: "Tìm ta sao?"
"Ngươi nghĩ cách ngăn cản điện hạ, đừng để người đi cùng ta." Mục Dự Chi mở miệng nói.
Thân Đồ Xuyên lặng người một lúc: "Lý do."
"Người không biết muội muội ta đã qua đời, ta cũng không muốn cho người biết." Mục Dự Chi không nhanh không chậm nói.
Mắt Thân Đồ Xuyên khẽ chuyển động, bình tĩnh nhìn hắn ta.
Mục Dự Chi mỉm cười, che giấu tất cả cảm xúc: "Thật ra hai năm trước ta đã hỏi thăm được tin tức về con bé, nhưng khi đó con bé đã nhảy giếng tự sát, mấy năm qua điện hạ vẫn tràn đầy kỳ vọng với việc ta có thể đoàn tụ với người nhà, ta thực sự không biết nên nói cho người biết tin muội muội ta đã mất thế nào."
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm lúc lâu: "Không cần biết thế nào, ngươi không nên giấu nàng."
"Chờ lần này trở về, ta sẽ nói cho người biết." Mục Dự Chi nhìn hắn: "Ta tới Biên Thành, một là vì chuyện làm ăn, hai là để tảo mộ cho muội muội, thực sự không thích hợp dẫn điện hạ đi cùng, nhưng tạm thời không thể nói rõ với điện hạ được, chỉ có thể tìm ngươi giúp."
Nếu như không phải do đã nghĩ hết mọi cách có thể nghĩ ra mà không giải quyết được thì hắn ta sẽ không đến tìm Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên đối diện với hắn ta một lúc rồi nói: "Sau này không được ép điện hạ nạp thị phu nữa."
"Ngươi đang ra điều kiện?" Ý cười trên mặt Mục Dự Chi phai nhạt đi: "Nếu như điện hạ đi theo ta thì ngươi sẽ không gặp người suốt nửa năm."
"Nếu như điện hạ nhất quyết muốn đi cùng ngươi thì ta sẽ nói sự thật cho nàng biết." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đáp trả.
Mục Dự Chi: "Ta muốn nhờ ngươi giúp mới nói sự thật cho ngươi nghe, không ngờ ngươi lại là người vô liêm sỉ như vậy."
"Thế ngươi có đồng ý không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Mục Dự Chi hít sâu một hơi: "Được, ta đồng ý, nhưng nếu sau này điện hạ có người mình thích thì ngươi không được cản trở điện hạ thu nhận người đó."
Thân Đồ Xuyên sững lại: "Nàng chỉ có thể thích ta."
"Có rất nhiều người từng nghĩ như thế." Mắt Mục Dự Chi lóe lên sự trào phúng: "Phò mã gia không nên tự tin quá."
"Ta sẽ khiến bàng chỉ thích ta." Thân Đồ Xuyên cụp mắt.
Hai người im lặng, một lúc lâu sau Mục Dự Chi lạnh nhạt mở miệng: "Ta đồng ý với ngươi."
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì quay đầu đi.
Mục Dự Chi nhíu mày: "Ngươi đi đâu?"
"Tìm điện hạ." Thân Đồ Xuyên vừa nói vừa nhanh chân đi tới phòng ngủ của Quý Thính.
Bên này, Quý Thính đã tắm rửa xong, chỉ mặc quần trong và lớp áo trong nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai phải rời kinh, nàng không thấy buồn ngủ chút nào.
Trong lúc buồn chán, đột nhiên phía sau có một người ôm lấy nàng.
Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì sững sờ: "Sao ngươi lại quay lại?"
"Ta đổi ý, đêm nay vẫn muốn ở bên điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì kéo dây buộc áo của nàng ra.
Quý Thính: "?".