Mục lục
CÔNG CHÚA TRÊN CAO
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện chỉ còn lại hai mẹ con nhà họ Trương, Trương phu nhân đã khóc đỏ cả mắt nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của cô con gái thì bà ta vẫn miễn cưỡng lên tinh thần an ủi nàng ta: "Lục Thược đừng sợ, đợi, đợi một chút, ta đi tìm cô mẫu con, cầu xin nàng ấy thu hồi lệnh đã ban ra."
"Không có tác dụng gì đâu, nàng ấy sẽ không lo chuyện này." Trương Lục Thược lẩm bẩm: "Ánh mắt vừa rồi nàng ấy nhìn con cứ như nhìn một con rệp vậy, nàng ấy sẽ không lo sự sống chết của con đâu."
"Vậy ta đi tìm cha con! Ta tuyệt đối không để con gái ta gả cho một tên sai vặt!" Trương phu nhân bi phẫn nói.
Trương Lục Thược thoáng hoàn hồn, một lát sau mới nói nhỏ một câu: "Không thể tìm cha con, ông ấy không giúp được con, nói không chừng có khi còn liên lụy tới ông ấy..."
"Vậy phải làm thế nào, con gái của ta..." Trương phu nhân tuyệt vọng khóc nức lên, chẳng còn chút dáng vẻ nào của một vị phu nhân quan thần.
Trương Lục Thược bực dọc rối loạn nhưng vẫn an ủi bà ta: "Không sao đâu, con sẽ nghĩ cách, nương cứ tin tưởng con."
"Còn có cách gì được?" Trương phu nhân khóc thút thít.
Trương Lục Thược siết chặt làn váy mình: "Sẽ có cách thôi, nhất định sẽ có..."
Tinh thần hai mẹ con đều có chút bất ổn nên họ không tới thiên điện dùng bữa, lúc cung nhân truyền tin này tới thì mọi người đều ngầm hiểu, không ai chủ động nhắc đến hôn sự này.
Trương quý phi ngồi đó, sắc mặt vẫn luôn không tốt, vội ăn một chút rồi trở về phòng, Quý Thính im lặng một lúc rồi tìm bừa lý do rời đi.

Tự có người sắp xếp ổn thỏa cho các phu nhân của quan thần, lúc này việc quan trọng nhất với nàng là đi dỗ dành cái người mà nàng vừa bức ép.
Có thể nói lần này nàng đã hủy mất cuộc đời của đứa cháu gái duy nhất của nàng ấy, không biết có dỗ nàng ấy được không đây.
Quý Thính thoải mái xong mới mơ hồ cảm thấy có điều không thích hợp, thế là đi tới tẩm điện với tâm trạng nặng nề.
"Yên nhi, Tiểu Yên nhi à."
Trong lòng nàng thấp thỏm, hèn hạ gọi nhũ danh của Trương quý phi, kết quả vừa bước vào phòng đã bị một cái gối đập tới, nàng nhanh tay đỡ lấy.
"Ngươi tới làm gì!" Trương quý phi nổi giận đùng đùng.
Quý Thính nở nụ cười ngượng ngùng: "Đến xin lỗi ngươi đó."
"Ngươi còn biết xin lỗi sao?" Trương quý phi cười khẩy: "Trước đó đã làm gì rồi?"
"Trước đó ta không biết cháu gái ngươi sẽ khiêu khích ta, nàng ta đã quỳ trước mặt ta rồi, ta đâu thể để mặc nàng ta bắt nạt được." Quý Thính vô cùng oan uổng: "Hơn nữa, trước giờ toàn là nàng ta bắt nạt ta, ta không còn cách gì mới phản kích, nếu không phải nể mặt ngươi thì từ lần đầu tiên nàng ta chọc vào ta thì ta đã giết nàng ta luôn rồi, cần gì phải tốn tâm tư thế này."

Trương quý phi tức giận chất vấn: "Nàng ta luôn bắt nạt ngươi, tại sao ngươi không nói với ta?"
"Bản thân ta cũng không quan tâm thì nói với ngươi thế nào, hơn nữa, đó là cháu gái ruột của ngươi, nói cho ngươi nghe thì ngoại trừ làm ngươi mất mặt thì còn có tác dụng gì?" Vẻ mặt Quý Thính vô cùng nghiêm túc.
Khóe mắt Trương quý phi đỏ ửng lên, hô hấp có chút không ổn định, Quý Thính thực sự sợ nàng ấy ngất xỉu, đang định nói mấy câu mềm mỏng thì lại nghe nàng ấy tức giận khóc nức nở gào lên: "Chỉ vì đó là cháu gái ta mà ngươi cứ để mặc nàng ta bắt nạt ngươi sao? Ngươi biết suy nghĩ cho ta như thế từ lúc nào vậy hả?"
Quý Thính: "?"
"Ngươi không thèm hỏi ta, dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ gây khó dễ cho ngươi? Ngươi bị người khác bắt nạt như thế rồi, sao ta có thể gây khó dễ nữa chứ!" Trương quý phi nói câu này như gào ra vậy.
Quý Thính: "..."
Trong tẩm điện yên tĩnh lại, một lúc lâu sau Quý Thính khô khốc nói: "Tốt xấu gì nàng ta cũng là người thân ruột thịt của ngươi, ngươi có thể bỏ qua dễ dàng vậy sao?"
"Nếu nàng ta đắc tội người khác thì đương nhiên ta sẽ không bỏ qua dễ dàng, nhưng nàng ta lại khăng khăng trêu chọc ngươi." Trương quý phi lau khóe mắt một cách qua loa, nghiêng mặt qua lạnh lùng nói: "Nếu đã chọc vào rồi thì phải chịu sự đánh đổi cho sự trêu chọc, đương nhiên ta sẽ không giúp nàng ta."
"Nhưng nàng ta là người thân của ngươi, ta cứ nghĩ ngươi sẽ giận ta." Quý Thính thở dài một hơi.
Trương quý phi im lặng một lúc mới hững hờ nói: "Ngươi còn nhớ tại sao lúc đầu ta lại tự sát không?"
Nhớ, bởi vì phụ mẫu đều qua đời, người ca ca duy nhất không chỉ muốn cướp đoạt của hồi môn của nàng mà còn coi nàng là một cái thang vướng víu, mưu tính ép nàng gả cho một nam nhân lớn hơn nàng mười mấy tuổi.

Quý Thính mím môi, nhất thời không nói gì.
"Ta và Lục Thược chỉ hơn kém nhau hai tuổi, trong nhà thiếu tiền, vì sao cứ nhất quyết để muội muội là ta đi lấy chồng chứ không phải con gái hắn?" Trương quý phi cười lạnh một tiếng: "Mấy năm qua ta không nói không có nghĩa là ta không để ý, ta có thể dung túng họ, để họ bám víu lên ta, hút máu ta, cũng đồng ý duy trì tình thân chỉ có vẻ bề ngoài với họ, nhưng bọn họ không nên động vào ngươi."
Quý Thính im lặng một lúc lâu mới đi đến bên cạnh nàng ấy, an ủi vỗ về sau lưng nàng ấy.
Trương quý phi bối rối nghiêng mặt đi: "Có phải ngươi cảm thấy ta không quan tâm tới tình thân ruột thịt, là một kẻ vô cùng đê hèn không?"
"Ta chỉ thấy vui mừng." Quý Thính cong khóe môi lên: "Vốn dĩ ta cảm thấy ngươi có đủ sự thông minh nhưng không đủ nhẫn tâm, e rằng sau này sẽ bị người khác liên lụy, nhưng bây giờ xem ra ta lo xa rồi."
Trương quý phi im lặng một lát, nhìn về phía nàng với đôi mắt đỏ ửng.
Quý Thính dịu dàng nhìn lại: "Ban đầu ta cứu ngươi dễ như trở bàn tay, không xứng với sự báo đáp của ngươi."
"Ai báo đáp ngươi chứ, nghĩ nhiều rồi đó." Trương quý phi làm mình làm mẩy hừ một tiếng.
Quý Thính mỉm cười: "Biết ngươi không trách ta là ta yên tâm rồi, vừa nãy ta vẫn còn băn khoăn có nên tha cho Trương Lục Thược hay không, bây giờ có lẽ không cần nữa rồi."

"Nha đầu đó quả thực có mưu tính thâm sâu, bây giờ gả tới nhà thấp kém cũng tốt, sau này gặp phải chuyện gì thì ít nhất nhà họ Trương có thể đảm đương được, việc này cứ quyết định như thế đi, sau cung yến, chúng ta tới nói với hoàng thượng." Trương quý phi nhíu mày nói.
Quý Thính đáp một tiếng, nói chuyện với nàng thêm một lúc mới rời khỏi.
Mặc dù nàng vẫn có thể nói chuyện tán gẫu với người nhà của quan thần nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ tới Thân Đồ Xuyên ở bên kia, vì thế nghe tin mọi người đều đang chờ ở Ngự Hoa Viên thì nàng đi thẳng tới đó luôn.
Lúc nàng đi đến nơi thì Thân Đồ Xuyên đang ngồi một mình lẻ loi ở cạnh ao xem cá, mặc dù không thể nhìn ra nỗi quấn bách trên mặt hắn nhưng Quý Thính lại cảm thấy hắn thật đáng thương.
Quý Thính mím môi, lặng lẽ đi tới ngồi cạnh hắn.

Lúc nàng đến gần, Thân Đồ Xuyên quay đầu lại nhìn nàng, đợi đến lúc nàng ngồi xuống mới hỏi: "Sao bây giờ đã ra ngoài rồi?"
"Bên kia chỉ nói chuyện thêu hoa may áo, ta không tham gia vào được nên đi ra." Quý Thính vẫn không hạ mình được, nói chuyện không thân thiện gì cho cam.
Nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn nhạy cảm nhận ra ở trước mặt hắn nàng không tự xưng bổn cung nữa.
Hắn im lặng một lúc rồi chủ động nắm lấy tay Quý Thính.
Quý Thính sững người rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
"Ở đây gần hồ nước, điện hạ phải cẩn thận đó." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, khóe môi hơi cong lên, Thân Đồ Xuyên rũ mắt, nhất thời không đối diện với nàng.
Hai người yên lặng ngồi cạnh hồ nước, các văn thần, võ tướng đều cố ý hay vô ý nhìn về phía bọn họ, cuối cùng lại vô thức tụ tập lại với nhau.
"Có phải bọn họ cãi nhau rồi không?" Triệu thị lang ngờ vực.
Lý Tráng cũng nhíu mày: "Ta thấy rất giống thế, nhưng với tình cách của điện hạ, nếu cãi nhau thật thì nên ngoảnh mặt bỏ đi luôn mới phải, sao lại muốn ngồi cùng với phò mã?"
"Chắc là không cãi nhau đâu, cả hai vị đều không phải người có thể chịu ức hiếp, lúc này dính vào nhau như thế, nhìn thế nào cũng thấy phu thê ân ái." Một văn thần khác nói.
Hắn vừa dứt lời thì bị mấy văn thần, võ tướng khác bác bỏ, đang lúc náo nhiệt thì Quý Thính nói khẽ chen vào một câu: "Nếu chư vị muốn nói sau lưng người khác thì có thể nhỏ tiếng hơn chút không?"
Cả đám người sững lãi rồi nhanh chóng cười ha hả cho qua chuyện, Quý Thính tỏ vẻ không sao cả nghiêng đầu trở lại, nhìn chằm chằm mặt hồ thẫn thờ.


Thân Đồ Xuyên yên lặng nắm tay nàng, bỗng nhiên có cảm giác muốn ngồi ở đây mãi đến thiên hoang địa lão.
Hai người biếng nhác tiêu phí thời gian, chớp mắt cái đã đến tối, cung yến bắt đầu, đột nhiên Quý Thính thấy hơi không thoải mái, miễn cưỡng ngồi lại một chút rồi muốn về phủ.
Quý Văn nghe thấy nàng không thoải mái thì lập tức mở miệng nói: "Hay là hoàng tỷ vào trong điện nghỉ trước, trẫm gọi thái y tới khám cho người."
Quý Thính suy nghĩ một chút thì thấy thế cũng được, vui vẻ đồng ý, Thân Đồ Xuyên vốn muốn đi với nàng nhưng bị nàng khuyên: "Phu thê rời đi cùng một lúc thì e là không hay, ta có nha hoàn rồi, ngươi ở lại một lúc nữa đi."
Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn nàng, ngay sau đó đồng ý.
Sau khi Quý Thính rời đi, tâm trạng Thân Đồ Xuyên luôn không yên, mấy lần Quý Văn hỏi hắn đều không nghe thấy, may là cuối cùng vẫn đáp qua loa xong được.
Lúc cung yến diễn ra được một nửa, một cung nữ đi tới, nhỏ giọng nói bên cạnh hắn: "Vừa nãy điện hạ nôn mửa rất khó chịu, phò mã gia có cần tới thăm ngài ấy không?"
Thân Đồ Xuyên đột ngột đứng phắt dậy, tất cả mọi người trên điện nhìn về phía hắn.
Hắn bình tĩnh tiến lên trước, hành lễ với Quý Văn: "Hoàng thượng, thần muốn tới thăm điện hạ."
"Đi đi, trẫm cũng không yên tâm." Quý Thính vui vẻ đáp ứng.
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi vội vã rời khỏi với cung nữ.

Hắn dần đi xa, tiếng đàn sáo ở cung yến ngày càng nhỏ đi, rất nhanh sau đó bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn và cung nữ, hắn theo cung nữ đi về phía trước, vừa nãy đầu óc thoáng hoảng hốt vì Quý Thính giờ hắn đã tỉnh táo lại, đang định dừng lại thì đã đến trước một hòn núi giả, còn Trương Lục Thược đứng ở đó với bộ y phục xộc xệch.
Hắn dừng bước, Trương Lục Thược nhào tới quỳ trước chân hắn, cung nữ dẫn đường không biết đi đâu mất rồi.
"Thân Đồ công tử, van xin huynh cứu ta, điện hạ ghi thù ta chuyện lúc đầu ta muốn cứu huynh, bây giờ muốn vu oan giá họa rằng ta cấu kết với tên đầu tớ, muốn gả ta cho một tên nô tài, xin công tử cứu ta." Khóe mắt Trương Lục Thược ửng đỏ, đáng thương tội nghiệp cầu xin hắn.
Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Là ngươi dẫn ta tới."
"Công tử! Ta không còn cách nào khác, ta một lòng thích huynh, muốn ta gả cho người khác thì ta thà chết còn hơn." Trương Lục Thược nghẹn ngào, vừa nói vừa mở vạt áo ra: "Ta không cần làm thiếp của công tử, chỉ xin công tử thương hại ta, có thể cho ta làm một kẻ thông phòng, cho dù chỉ ở phòng ngoài thôi cũng được."
Nàng ta đã thích hắn từ rất lâu rồi, nhưng khi đó hắn là con trai trưởng của thừa tướng, là ánh trăng sáng cao vời vợi không thể với tới, nhưng sau khi hắn gặp chuyện không may, nàng ta mới nhận ra mình còn hi vọng, sau đó càng ngày chìm đắm cằng sâu, bây giờ đã không quay đầu lại được nữa rồi.
Vành mắt nàng ta đỏ ửng, từng lớp y phục được cởi ra, Thân Đồ Xuyên thờ ơ nhìn nàng ta, không lên tiếng ngăn cản, điều đó khiến nàng ta có chút mong đợi, mặc dù hơi bứt rứt nhưng lại càng ngượng ngùng hơn.
Nàng ta và Thân Đồ Xuyên một quỳ một đứng, không ai nói gì thêm, còn trong góc hòn núi giả, Trương quý phi lạnh lùng nhìn khung cảnh ấy.
"Nương nương, người không ra cản lại sao?" Cung nữ thiếp thân lo lắng hỏi.
Trương quý phi cười lạnh một tiếng: "Ngăn cản gì chứ, bổn cung chỉ ước bọn họ xong việc luôn."
"Nhưng thế này sẽ khiến nhà họ Trương mất mặt." Cung nữ thấp giọng nói.
Trương quý phi rũ mắt: " Bây giờ nhà họ Trương chỉ là một nhà ba người bọn họ, còn nhà họ Trương của bổn cung, từ sau khi phụ mẫu qua đời đã không còn nữa rồi, mất mặt hay không cũng chẳng sao."

Cung nữ nghe vậy thì buông tiếng thở dài, không nói gì thêm nữa, nàng ta và Trương quý phi nhìn chằm chằm bên kia, lúc trên người Trương Lục Thược chỉ còn dư lại một lớp áo thì đột nhiên Thân Đồ Xuyên lên tiếng: "Ngươi định đứng nhìn đến bao giờ?"
Lời này của hắn không giống nói với Trương Lục Thược mà là nói với bọn họ, cung nữ bất ngờ, nghiêng đầu nhìn Trương quý phi.
Ánh mắt Trương quý phi tối sầm lại, đanh mặt đi ra ngoài, Trương Lục Thược nhìn thấy nàng ấy thì mặt tái mét lại.
"Nếu như bổn cung không ở đây thì có phải các ngươi đã xong việc rồi không?" Nàng ấy lạnh nhạt hỏi.
Trương Lục Thược tuyệt vọng nhìn nàng ấy: "Cô mẫu..."
Bốp.
Trương quý phi tát một cái lên mặt Trương Lục Thược, nàng ta sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại được.
"Ngươi cũng xứng gọi ta là cô mẫu sao?" Trương quý phi cười khẩy: "Mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi thế này sao?"
"Cô mẫu." Trương Lục Thược cúi đầu.
Trương quý phi ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Xuyên, hắn đứng dưới ánh trăng lạnh lùng bức người, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng: "Nếu bổn cung không ở đây thì có phải phò mã định để nàng ta cởi sạch luôn không?"
"Đúng." Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt trả lời.
Trương quý phi tức đến bật cười: "Ngươi quả là dám nói."
"Bản thân nàng ta muốn cởi, muốn hủy hoại danh tiếng cả nhà họ Trương của ngươi, liên quan gì tới ta chứ." Thân Đồ Xuyên mở to mắt nhìn Trương quý phi, Trương Lục Thược ngẩn người ra, sắc mặt trắng bệch, hắn còn đâm thêm một dao vào tim nàng ấy: "Ngươi nghĩ ta muốn nhìn sao? Nữ nhân như vậy, ta nhìn một chút thôi cũng thấy bẩn."
"Ngươi!" Trương quý phi giận dữ.
Thân Đồ Xuyên vẫn bình tĩnh: "Chuyện còn lại giao cho Trương quý phi xử lý, ta tin ngươi sẽ có điện hạ một câu trả lời thỏa đáng, còn ta phải đến thăm điện hạ đây, xin phép đi trước một bước."
Hắn nói xong thì không quay đầu lại, đi thẳng luôn, chỉ còn lại hai cô cháu Trương quý phi đứng trước hòn núi giả.
Hoàng cung vào buổi tối cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng bước chân của Thân Đồ Xuyên vang lên rất rõ ràng, hắn nhanh chóng đi tới nơi mà Quý Thính nghỉ ngơi, không quan tâm tới sự khuyên can của cung nhân, trực tiếp xông vào.
Quý Thính giật mình, thấy hắn thì sững người: "Ngươi gấp gáp như thế làm gì?"
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt đi tới bên giường, đột nhiên quỳ một chân xuống ôm nàng lên khỏi giường rồi vùi mặt vào bả vai nàng.
Động tác vô cùng ỷ lại này khiến Quý Thính sững sờ, lập tức nhận ra dường như hắn đang làm nũng, im lặng một lúc rồi ôm lấy đầu hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mắt ta bị bẩn." Thân Đồ Xuyên trầm giọng trả lời.
Quý Thính: "?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK