Trong chốc lát Quý Thính giữ im lặng, nhấc chân lên lập tức muốn rời đi, nhưng lại bị hắn chặn chặt trên cánh cửa.
Ánh mắt của nàng lập tức trở nên lạnh lẽo: "Làm càn, buông tay."
"Nơi này có một vị đầu bếp họ Cao, am hiểu nhất về làm chân giò kho tương, hai canh giờ mới làm được một nồi, thịt mềm nhừ cực kỳ ngon miệng, nếm một miếng là nước thịt kho chảy ròng ròng." Đôi mắt Thân Đồ Xuyên vương trên mái tóc đen nhánh của nàng, chăm chú ngắm nghía: "Nếu ngươi thích, ta sẽ gọi người đưa lên."
Quý Thính còn chưa dùng bữa tối, nghe hắn nói mà yết hầu giật giật, sau khi suy nghĩ một lát thì chớp mắt nhẹ gật đầu: "Cho người bọc lại một suất đi, ta mang về."
Ngón tay Thân Đồ Xuyên đang thưởng thức mái tóc nàng chợt dừng lại, giọng nói nguội lạnh: "Ngươi nhất quyết muốn đi?"
"Nói nhảm, tùy tiện nói chuyện với ngươi mấy câu đã mất hơn vạn lượng bạc, đủ ăn bao nhiêu chân giò, ta là kẻ tiêu tiền như nước sao?" Quý Thính đã không còn kiên nhẫn được nữa: "Nhanh buông ra đi."
"Chỉ vì bạc?" Mặt mày Thân Đồ Xuyên giãn ra.
Quý Thính gấp gáp muốn đi, liền thuận miệng đáp qua loa: "Đúng, đúng, đúng, là vì bạc."
"Đêm nay không thu phí." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính ngừng lại một chút, không hiểu chuyện gì nhìn hắn.
"Ngươi, nếu muốn ở lại qua đêm" Thân Đồ Xuyên đắn đo một lát, rồi chậm rãi nói: "Cũng có thể."
Quý Thính: "..."
Vì một câu nói của hắn, cả sương phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, đôi tai của Thân Đồ Xuyên phiếm hồng, nhưng ánh mắt vẫn sáng trong như cũ, dường như không có ý định thay đổi chủ ý.
Quý Thính nhìn hắn chằm chằm một lát, đôi mắt hơi nheo lại, không mang theo bất kì cảm xúc gì nói: "Thân Đồ Xuyên, ngươi nhận ra bổn cung."
Thân Đồ Xuyên thoáng chốc im lặng sau đó một tay tháo mũ xếp nếp của nàng, dung mạo mỹ lệ xinh đẹp của Quý Thính lập tức lộ ra.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu rồi mới cụp mắt, gọi một tiếng: "Điện hạ."
"Buông bổn cung ra." Quý Thính nhíu mày.
Lúc này, Thân Đồ Xuyên không tiếp tục cưỡng ép nàng nữa, trực tiếp buông lỏng nàng.
Quý Thính thực sự muốn xoay người rời đi, nhưng như vậy quả thật là không có chút khí thế nào, liền tức giận bước đến trước bàn ngồi xuống, cau mày hỏi hắn: "Nhận ra bản cung từ lúc nào?"
"Vẫn luôn biết." Thân Đồ Xuyên thành thật trả lời.
Quý Thính mỉa mai nhìn hắn một cái: "Thân Đồ công tử thật thông minh, bổn cung còn tưởng bản thân đang trêu đùa ngươi, không ngờ rằng còn bị trêu đùa ngược lại như thế." Thảo nào hắn giống như đã biến thành người khác, hóa ra là đã sớm nhận ra thân phận của nàng.
"Thân Đồ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ trêu đùa điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong, ngừng lại một chút, bình tĩnh rũ đôi mắt xuống.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng bổn cung sẽ tin sao?"
Thân Đồ Xuyên không nói gì.
Trong lòng Quý Thính kìm nén một đám lửa, nhưng biết chuyện này nàng cũng không chiếm lợi thế, nếu nàng mất bình tĩnh, ngược lại sẽ lộ ra là nàng nhỏ nhen.
Nàng cướp lại mũ xếp nếp, vẻ mặt lạnh lùng đội lại cẩn thận rồi mới thản nhiên nói: "Bây giờ không còn sớm, bản cung cũng không làm chậm trễ việc Thân Đồ công tử tiếp khách nữa."
Dứt lời, nàng đẩy cửa ra lập tức rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên ở bên tai, đôi mắt Thân Đồ Xuyên khẽ động đậy, nhưng hắn cũng không đứng dậy đuổi theo.
Một lát sau, tú bà xuất hiện ở ngoài cửa, trái ngược với dáng vẻ tươi cười đến run rẩy trước mặt người ngoài, nàng ta điềm tĩnh hạ giọng: "Chủ tử, điện hạ đã xuống đến dưới lầu, thuộc hạ có cần mời nàng quay lại không?"
"Không cần, ngươi gọi phòng bếp đóng gói hai chân giò kho tương đưa cho nàng mang về." Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
Tú bà ngừng lại một chút: "...!Được."
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối hoàn toàn.
Quý Thính kìm nén lửa giận trở lại xe ngựa, tháo mũ xếp nếp ra, ném bộp một tiếng lên bàn.
Phù Vân hoảng sợ: "Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thân Đồ Xuyên đã sớm nhận ra ta." Quý Thính không hài lòng nói.
Vẻ mặt Phù Vân không hiểu: "Có ý gì?"
Quý Thính nhìn y một cái, tức giận nói lại chuyện vừa rồi.
Ngay lập tức Phù Vân lòng đầy căm phẫn: "Thân Đồ Xuyên cũng quá khéo léo đi chứ, rõ ràng đã nhận ra thân phận của điện hạ, nhưng lại không vạch trần.
Đó chẳng phải là trêu đùa điện hạ như khỉ sao?!"
"Chính là như vậy, ta thực sự tức chết mất." Quý Thính tức giận đến mức miệng đắng lưỡi khô, uống một hơi cạn sạch nước trà ngon đã sớm được bưng lên, mặc dù uống rất nhanh, nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân của nàng vẫn tao nhã như cũ.
Phù Vân càng nghĩ càng tức, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề: "Không đúng, điện hạ, hôm đó người vẫn luôn đội mũ xếp nếp, còn cố hết sức sửa lại giọng nói, vì sao hắn vẫn có thể nhận ra người?"
Y vừa nói xong thì đã nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Hay là hắn đã sắp xếp tay chân vào trong phủ trưởng công chúa, cho nên mới biết đêm đó chúng ta sẽ đến?"
Quý Thính nhíu mày, đang định nói có lý nhưng bỗng nhiên nghe thấy từ dưới gầm xe truyền đến một giọng nói xa xôi: "Đã là người quen thuộc với phủ trưởng công chúa, có ai không biết Phù Vân là hầu cận được điện hạ sủng ái nhất đâu, bất kể là đi đến chỗ nào cũng đều mang theo, hơn nữa có ai không biết thiếu gia Phù Vân mắt cao hơn đầu, người ngoài không ai lọt mắt ngoại trừ điện hạ, hai người các ngươi cùng nhau xuất hiện, thông minh một chút thì cũng phải biết thân phận của điện hạ chứ?"
Quý Thính: "..."
Phù Vân: "..."
Sau khi im lặng, sắc mặt Quý Thính trở nên nghiêm túc: "Vào trong xe đi."
"Vâng." Chử Yến lên tiếng, sau đó nhảy vào xe ngựa từ cửa sổ nhỏ.
Phù Vân chê bai vỗ vỗ bụi đất trên người hắn ta: "Bẩn chết đi được, dịch sang bên cạnh đi, đừng làm bẩn y phục của điện hạ."
Chử Yến di chuyển qua bên cạnh, nghiêm túc nhìn Quý Thính: "Hắn nhận ra điện hạ cũng không sai, nhưng không nên trêu đùa điện hạ, hay là để thần đi giết hắn, thay điện hạ trút giận thì sao?"
"...!Vậy cũng không đến mức phải giết." Quý Thính bất đắc dĩ.
Thân Đồ Xuyên cũng không có lỗi gì lớn, chẳng qua là kiếp trước làm như không thấy nàng hơn mười năm, chẳng qua cũng chỉ tự tay đưa nàng một bát thuốc quy tiên, chẳng qua là sau khi phát hiện ra thân phận của nàng thì trêu đùa nàng...!Hơ, đột nhiên lại muốn giết hắn.
Chử Yến không ngờ rằng mới hỏi hai câu mà Quý Thính đã lập tức thay đổi chủ ý, vẻ mặt tiếc nuối mà im lặng.
Phu xe điều khiển xe ngựa đi theo hướng đường lớn, vừa định vung roi, tú bà Phong Nguyệt Lâu liền đuổi tới, thở hổn hển chặn trước xe ngựa: "Quý, quý khách, ngài quên mang theo chân giò kho tương này!"
Quý Thính nhíu chân mày: "Ta không gọi chân giò kho tương."
"Sao lại thế được, Thân Đồ công tử nói là ngài gọi." Tú bà cười niềm nở: "Cái này mới lấy ra khỏi nồi.
Bình thường phải đặt trước ba ngày, nghe nói là quý khách gọi, ta liền lấy ra hai suất, quý khách nếm thử đi."
Quý Thính liếc mắt nhìn lướt nhanh qua Chử Yến một cái.
Chử Yến vén màn xe lên nhận đồ, lúc này xe ngựa mới tiếp tục chạy đi.
"Điện hạ, ngài còn mua cả chân giò kho tương?" Phù Vân không chút tiền đồ nuốt nước miếng.
Mặc dù chân giò bị lá sen bọc kĩ, nhưng mùi thơm nồng đậm vẫn tỏa ra ngoài, bên trong xe ngựa hoàn toàn được phủ lên thứ mùi này, thực sự khiến cho người ta muốn động tay.
Nhưng vừa nghĩ đến đây là đồ Thân Đồ Xuyên cho, lòng ham muốn của Quý Thính liền bị bẻ gãy: "Chờ tới Đông Hồ kiểm tra qua rồi hãy ăn."
"Được!" Phù Vân vui vẻ gật đầu, ngược lại, Chử Yến chỉ thích đồ ngọt nên không có phản ứng gì.
Ba người cùng nhau đến Đông Hồ dùng bữa, Chử Yến kiểm tra bên trong bên ngoài hai miếng chân giò kho tương một lượt, xác định không có vấn đề gì rồi mới đặt lên bàn, Quý Thính nếm thử một miếng, phát hiện thực sự rất ngon, nhưng không biết tại sao lại càng bực bội hơn.
Phù Vân nhìn thấy bộ dạng buồn bực của nàng, tâm tình cũng cực kì nặng nề, sợ rằng sau khi dùng xong bữa tối, Quý Thính sẽ về nhà tiếp tục làm tổ, lập tức đề nghị: "Điện hạ, phong cảnh ban đêm ở Đông Hồ rất đẹp, hay là chúng ta đi dạo xung quanh một chút?"
"Đúng, phong cảnh nơi này rất đẹp." Chử Yến cũng tiếp lời một câu.
Quý Thính không có hứng thú, nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng của hai người, nháy mắt im lặng sau đó vẫn là đồng ý.
Nàng đã nhiều ngày làm tổ ở nhà, đoán chừng hai người này cũng vô cùng lo lắng.
Bình thường, bọn họ chỉ có dặn dò nàng hồi phủ sớm một chút, không được đi lang thang, vậy mà cũng có lúc cổ vũ nàng đi nhiều một chút.
Nàng khẽ cười một tiếng, tản bộ bên hồ theo hai người bọn họ.
Mặc dù trời đã tối hẳn nhưng vẫn còn đèn lồng bên hồ mở sáng, bốn phía đều có nam nữ trẻ tuổi đang đùa giỡn, khi cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua mặt hồ, kéo theo những làn sóng uốn lượn, cũng có thể mang đến tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái từ những người trẻ tuổi.
Nghe những tiếng cười ấy, tâm tình Quý Thính cũng tốt lên không ít.
"Điện hạ, hay là chúng ta đi tới nơi nhiều người hơn đi." Phù Vân nhìn thấy chuyển biến của nàng, nhanh trí thuyết phục.
Quý Thính nhẹ gật đầu, đi về phía những người trẻ tuổi kia, mới đi được hai bước thì bất chợt nghe thấy bọn họ đang nghị luận đến mình, lập tức dừng bước——
"Nghe nói mấy ngày nay Lẫm Khánh trưởng công chúa một mực đóng cửa không ra ngoài, cũng không biết làm sao nữa." Một nam nhân trẻ tuổi phe phẩy chiếc quạt giấy nói.
"Còn có thể làm sao được nữa, dĩ nhiên là vì người kia đang bị giam giữ ở Phong Nguyệt Lâu chứ sao." Một người khác nói tiếp.
Nam nhân trẻ tuổi chẹp miệng một tiếng: "Vị trưởng công chúa này của chúng ta cũng thật thú vị, nói là si tình thì lại đi lưu tình khắp nơi, nói là phong lưu nhưng lại nhiều năm như vậy vẫn không chịu buông bỏ người kia, cũng không biết là nghĩ như thế nào nữa."
"Có lẽ phong lưu chỉ là biểu tượng, tận đáy lòng nàng chỉ thích mỗi người kia thôi?" Một tiểu cô nương nói khẽ.
Phù Vân nghe thấy nội dung câu chuyện của bọn họ, lập tức nhíu mày: "Hoàng thân quốc thích há là thứ để cho bọn họ chỉ trích, Phù Vân lập tức đi giáo huấn bọn họ."
"Ngươi quay lại, hiếm khi được nghe lời ong tiếng ve về chính mình, ngươi đừng ngăn cản." Quý Thính tâm tình không tệ nói.
Phù Vân thấy nàng không bất mãn, đành phải không tình nguyện mà dừng lại.
Mấy người bên kia vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
Tiểu cô nương vừa nói xong, nam nhân trẻ tuổi liền nở nụ cười: "Cái gì mà chỉ là biểu tượng chứ, bên cạnh nàng có không ít nam nhân anh tuấn, chẳng lẽ đều để trang trí sao?"
"Ngươi không hiểu đâu, đó cũng là nỗi sầu khổ của trưởng công chúa, bên người có nhiều nam nhân anh tuấn thì sao chứ, từ đầu đến cuối cũng không phải người nàng muốn, có được thiên hạ cũng không vui vẻ gì." Tiểu cô nương không biết vừa suy nghĩ cái gì, nhất thời vẻ mặt đồng cảm.
Lời nói của nàng ta khiến cho cô nương khác cũng tán đồng, lập tức có người ra phụ họa: "Hơn nữa ta cảm thấy, trưởng công chúa không hẳn là phong lưu, chỉ là nàng vốn xuất thân cao quý, lại nhiều lần bị cự tuyệt, dĩ nhiên không còn mặt mũi nào, cho nên mới cố ý gây tiếng phong lưu để chọc giận vị kia, ai ngờ vị kia lại không có tâm tư gì, căn bản là không hề bị lay động."
Mấy tiểu nha đầu lao nhao, cứ thế mà chắp vá ra một cốt truyện nữ theo đuổi nam cách xa vạn dặm, câu chuyện về Quý Thính nghe thật đau khổ thê lương, là kẻ ngu dốt muốn yêu mà không được, dù là chuyện chính mình nhưng khi nghe được thì nàng cũng phải sửng sốt mất một lúc.
"...!Đây là đang nói về cái gì với cái gì vậy?" Phù Vân im lặng, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy sắc mặt Chử Yến tối đen, dừng một chút rồi nói: "Mặc dù cốt truyện rất nhảm nhí, nhưng cũng không đến mức mặt mày tối đen vậy chứ."
"Ta không thích cốt truyện này." Chử Yến nghiêm mặt.
Phù Vân liếc mắt qua hắn ta một cái: "Biết ngươi thích ngọt rồi."
Khi hai người nói chuyện, mấy tiểu công tử tiểu cô nương bên kia vẫn còn đang nói chuyện phiếm, Quý Thính đứng nghe, trong mắt chứa ý cười.
Thời gian dần trôi qua, dần dần cảm thấy tâm trạng cũng thay đổi.
Hiện giờ Quý Văn còn chưa bắt đầu bôi đen nàng, vậy nên thanh danh của nàng vẫn chưa tính là đặc biệt xấu xa, cùng lắm cũng chỉ có thói phong lưu và xa hoa lãng phí được xem là hai khuyết điểm, mà những đứa trẻ này khi tán gẫu đến chuyện của chính mình, chủ yếu cũng là nói về phong lưu chứ không phải xa hoa lãng phí.
Hơn nữa, dân chúng thấp cổ bé họng cũng cách hoàng gia cả một rãnh trời, cho dù nàng có xa xỉ vô độ đi nữa thì cũng hiếm có người biết được, hơn nữa những người kia cũng hiểu rõ, trong nhà nàng, nàng có vị trí, chuyện làm ăn rất phát đạt, chi phí ăn mặc của nàng phần lớn đều phụ thuộc vào vốn liếng của phủ trưởng công chúa, người bên ngoài có cảm thấy không ổn, cũng không dễ dàng phàn nàn được.
Quan trọng nhất chính là, lúc trước Quý Văn bôi đen nàng, cũng chủ yếu tập trung vào điểm hoang dâm này, cho nên việc gấp của nàng là lập tức lột cái mũ phong lưu này xuống, trong tương lai cho dù y có muốn ra tay từ điểm này thì cũng không thể làm gì được.
Quý Thính nghe thấy những tiểu cô nương kia vẫn đang thêu dệt nên cốt truyện, trong lòng mơ hồ nảy ra ý tưởng, trái tim lâu nay bị đè nặng nay đã được giải tỏa.
Nàng duỗi duỗi lưng, vui vẻ đi về một hướng khác, Phù Vân và Chử Yến lập tức đi theo.
"Điện hạ, người không cần để bọn họ ở trong lòng." Phù Vân trấn an nói.
Quý Thính nhếch khóe môi lên: "Ta lại cảm thấy bọn họ rất thú vị." Khó nghe gấp trăm lần nghìn lần so với những lời này, nàng đều đã nghe qua, bây giờ để nàng viết một cuốn thoại bản*, thật ra không phải không thể viết được.
* Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
"Vậy để ta cho người nghe ngóng xem bọn họ là con nhà ai, sau này ngày ngày sẽ gọi bọn họ tới phủ cho điện hạ biên soạn tình tiết." Phù Vân lập tức sửa lại, trêu ghẹo.
Quý Thính liếc xéo y một chút: "Nếu ngươi vào triều làm quan, chỉ sợ cũng sẽ là tên nịnh thần lớn nhất trên đời này."
"Vậy điện hạ phải làm hoàng đế, Phù Vân mới có thể làm nịnh thần, Phù Vân một mực muốn đi theo điện hạ." Phù Vân nịnh nọt nói lời đại nghịch bất đạo, nhưng nhờ khuôn mặt như đúc ra từ ngọc, ngược lại lại lộ ra một vẻ chân thành đáng yêu.
Quý Thính dở khóc dở cười: "Nếu để người ngoài nghe được, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để chặt."
"Chẳng phải ở đây không có người ngoài sao? Trong lòng Phù Vân hiểu rõ nên sẽ không gây phiền toái cho điện hạ." Phù Vân cười hắc hắc, kéo nàng đi lên phía trước.
Quý Thính liếc y một cái, nhưng sau đó lại không nói gì với y.
Ngày hôm đó trở về phủ trưởng công chúa, mặc dù trong lòng đã có biện pháp nhưng mọi thứ vẫn giống hệt trước đó ngoại trừ việc chỉ ra khỏi cổng để vào triều, nhưng khác biệt với trước đó chính là, nàng không tiếp tục giam mình ở trong phòng ngủ mà cả ngày cùng Phù Vân ở đình viện* nghiên cứu trồng hoa, sau khi phá hỏng một vài hạt giống tốt, người làm vườn đã đau lòng giao cho bọn họ một vườn hoa, mặc cho bọn họ phá hoại.
"Điện hạ, cả ngày người không ra khỏi cửa, bên ngoài đều xôn xao bàn tán." Phù Vân vừa đào đất vừa nói.
Quý Thính mặc một bộ đồ cưỡi ngựa gọn gàng, trong tay đỡ một gốc hoa non, có phần hiếu kì, hỏi: "Bàn tán cái gì?"
"Có người nói ngài đã khốn khổ vì tình, tính nết thay đổi lớn, cũng có nói ngài đang tức giận với hoàng thượng, tin gì cũng có, nhưng dù thế nào cũng đều vòng vo xung quanh Thân Đồ Xuyên." Phù Vân bất mãn hừ một tiếng, điện hạ nhà y còn tốt chán, cả ngày đi với y, làm gì có thời gian quan tâm tới đồ bỏ đi Thân Đồ Xuyên ấy chứ: "Có cần Phù Vân đi gỡ bỏ tin đồn không?"
Quý Thính cười cười: "Không cần, để bọn họ bàn tán đi, bàn tán càng nhiều càng tốt."
"Nhưng thế này liệu có ảnh hưởng tới quan hệ giữa ngài và hoàng thượng hay không? hoàng thượng triệu ngài ba lần, ngài đều từ chối, ta sợ..." Phù Vân đầy vẻ lo lắng.
Ý cười của Quý Thính vẫn không giảm: "Đừng sợ, so với ngươi thì hoàng thượng còn lo lắng hơn."
Nàng không dùng hổ phù để đổi lấy người như y nghĩ, lúc này, cho dù y muốn thả người thì cũng không thể thả, bởi vì một khi âm thầm thả thì chẳng khác nào thừa nhận để tâm đến chuyện của Thân Đồ lão thừa tướng.
Nhưng nếu không thả, đám quan văn kia lại một mực thượng tấu, cũng có thể khiến y phiền đến chết.
Tưởng tượng đến cảnh Quý Văn hiện giờ đâm lao phải theo lao, Quý Thính cực kì vui vẻ.
Phù Vân không hiểu vì sao điện hạ lại nói như vậy, nhưng điện hạ bảo y đừng lo lắng, y lập tức không lo lắng, ngược lại nghĩ đến một chuyện khác, y liếc mắt quan sát bốn phía một lượt, hạ thấp giọng nói: "Điện hạ, trong khoảng thời gian vừa qua, Phù Vân đã dùng một số tiền lớn để mua thứ này, có thể giúp người xả cơn tức bị Thân Đồ Xuyên trêu đùa hôm đó."
"...!Mấy ngày nay bận việc, ta sớm đã quên hắn rồi, tại sao tự dưng ngươi lại nhắc tới hắn?" Quý Thính im lặng.
Gương mặt Phù Vân nhất thời cau lại: "Thật ra Phù Vân cũng không định nói, nhưng vừa nghĩ tới chuyện điện hạ chịu ấm ức, cảm thấy tức giận không chịu được."
"Ngươi vừa nhắc đến, ta cũng có chút tức giận rồi, nói một chút xem, làm sao mới có thể xả giận." Quý Thính phủi phủi đất trong tay, trực tiếp ngồi trên mặt đất, chất liệu vải tốt nhất lập tức bị một lớp đất phủ ngoài.
Ngôn Tình Sắc
Phù Vân cười hắc hắc, ghé vào bên tai nàng nói thầm vài câu, lúc này mới đắc ý nhìn nàng như thể đang chờ được khen ngợi.
Hàng lông mày của Quý Thính khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm y trong chốc lát, không khỏi cảm thán một tiếng: "Không hổ là người được Mục Dự Chi một tay nuôi nấng, ý tưởng cũng quá độc ác rồi."
"Đa tạ điện hạ đã khen, Phù Vân so với Mục ca ca vẫn còn kém xa lắm." Phù Vân cười tủm tỉm, nói.
Quý Thính: "...!Không phải khen ngươi đâu, cũng không cần khiêm tốn."
"Vậy điện hạ có muốn làm chuyện kia hay không?" Phù Vân hỏi gọn gàng dứt khoát.
Quý Thính không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là muốn làm, mặc dù có hơi thất đức, nhưng hắn đã chọc đến ta thì cũng nên phải trả giá đắt."
"Vậy ta đi tìm Chử Yến, đêm nay chúng ta đi luôn." Nói xong, Phù Vân lập tức chạy đi tìm người, Quý Thính đành phải một mình trồng xong những bông hoa non còn lại.
Đêm đó, Quý Thính bị Chử Yến và Phù Vân một trước một sau kẹp ở giữa, trốn ở một góc không người bên trong Phong Nguyệt Lâu.
"...!Canh phòng của Phong Nguyệt Lâu không phải cực kì tốt sao? Lỡ như bị bắt sẽ mất mặt lắm, hay là về đi." Quý Thính nghe tiếng huyên náo bên ngoài, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã hồ đồ đi theo Phù Vân.
Phù Vân vội vàng trấn an: "Điện hạ, không có chuyện gì đâu, đã có Chử Yến ở đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
"Nhưng mà..."
"Điện hạ yên tâm, canh phòng của Phong Nguyệt Lâu dù có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ tốt bằng hoàng cung.
Lúc mười sáu tuổi, thần đã có thể thay điện hạ trộm đồ trong cung, Phong Nguyệt Lâu thì có đáng là gì." Chử Yến gằn từng chữ.
Quý Thính: "...!Cũng không đến nỗi phải nói ra việc trộm đồ đâu." Đây chính là quen biết quá lâu thành có hại, quả thật là không còn bí mật nào để giấu.
Lúc ba người nói chuyện, tâm tình Quý Thính có phần buông lỏng hơn một chút, đi theo bọn họ thẳng tới nơi ở của Thân Đồ Xuyên.
Giờ phút này, Thân Đồ Xuyên đã đi tới lầu một, trong phòng không có người, Phù Vân nhanh chóng ném thứ gì đó vào bên trong lư hương, tiếp đó đưa cho Quý Thính một lọ sứ nhỏ: "Điện hạ, đây là thuốc giải, ngài uống trước đi, như thế mới không bị ảnh hưởng."
Nói xong, y nhìn Quý Thính uống thuốc sau đó lập tức quay người định kéo Chử Yến rời đi.
Quý Thính giật mình: "Các ngươi không ở lại cùng ta sao?"
"Không được đâu điện hạ, thuốc giải này chỉ có một viên thôi, nếu chúng ta ở lại, lỡ như cũng xuất hiện ảo giác thì làm sao bây giờ?" Thấy nàng căng thẳng, Phù Vân lại chạy đến bên nàng trấn an: "Điện hạ đừng sợ, ta và Chử Yến trông coi ngay bên ngoài thôi, xong việc thì người trực tiếp đi ra là được, có chúng ta ở đây, người sẽ không có chuyện gì đâu."
"Đi đi." Quý Thính tâm tình phức tạp nhìn bọn họ rời đi, còn mình thì tìm một góc ngồi xổm xuống, sau khi bước vào cửa phòng của Thân Đồ Xuyên, nàng chán chường dò xét bốn phía, mới phát hiện Phong Nguyệt Lâu đối đãi với Thân Đồ Xuyên cũng rất tốt, trang trí phòng ở hoàn toàn theo ý hắn, tranh chữ được treo trong phòng cũng đều là tác phẩm nổi tiếng, mặc dù Thân Đồ Xuyên là cây rụng tiền của Phong Nguyệt Lâu, nhưng thế này cũng hơi tốt quá mức rồi.
Nàng nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay khi nàng chuẩn bị nhận ra điều gì đó, cánh cửa đã vang lên một tiếng cọt kẹt, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Quý Thính ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thân Đồ Xuyên vẫn như trước toàn thân mặc bộ đồ trắng, sau khi vào cửa thì ngừng lại một chút rồi lập tức đứng bất động ở cửa.
Không phải đã phát hiện ra nàng chứ? Quý Thính bắt đầu lo lắng.
Cũng may, sau khi đứng đó một lúc lâu, sắc mặt hắn vẫn như thường lệ, chỉ quay người đóng cửa lại.
Sau khi vào nhà, hắn lập tức tháo bỏ áo khoác ngoài, đang lúc thay y phục thì liền bịch một tiếng ngã xuống đất.
Quý Thính nhếch khóe môi lên, đôi mắt hơi híp lại.
Phù Vân tìm được loại thuốc không màu không vị này, chỉ cần hít phải thì tứ chi sẽ rã rời, ít nhất hai canh giờ sau mới có thể hồi phục, bây giờ Thân Đồ Xuyên ngã xuống, đã đến lúc nàng ra tay.
Quý Thính xắn tay áo lên, cẩn thận kiểm tra lại y phục trên người vốn được cố ý mặc cho cồng kềnh, xác định khăn che mặt đã được buộc chắc, sau đó liền bước ra từ trong góc phòng.
Hôm nay nàng đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, dáng người, giọng nói, cả gương mặt đều đã thay đổi, cho dù là tiên hoàng còn sống, chỉ sợ cũng không thể nhận ra nàng.
"Ngươi là ai?" Thân Đồ Xuyên nằm trên mặt đất bình tĩnh hỏi.
Quý Thính cười khằng khặc đầy quái dị: "Còn có thể là ai, dĩ nhiên là ân khách không có tiền cho ngươi." Nói xong, nàng lập tức bước vòng tới chỗ đỉnh đầu hắn, lấy hai cánh tay thò vào nách hắn, cắn răng kéo về hướng chiếc giường.
Mặc dù ngày thường nàng chưa từng làm qua việc nặng, nhưng cũng đã từng nán lại rất lâu ở quân doanh, Thân Đồ Xuyên cũng không được tính là nặng nên nàng rất nhanh đã có thể kéo hắn tới trên giường.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Giọng nói của Thân Đồ Xuyên vẫn bình tĩnh như trước.
Quý Thính cực kỳ không ưa bộ dạng bình tĩnh của hắn, nghe vậy liền xì khẽ một tiếng, không nói một lời, lập tức bắt đầu cởi bỏ quần áo của hắn.
Thân Đồ Xuyên cảm giác được đôi tay của nàng đang làm loạn trên người mình, giọng nói cuối cùng cũng căng cứng: "Thả ta ra!"
"Ngươi kêu đi, cho dù ngươi có gọi tới rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi." Quý Thính hiếm khi được làm nữ cường hào, hiển nhiên cảm giác này rất không tệ.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên nhưng lại thả xuống rất nhanh, xụ mặt nói: "Nếu ngươi dám làm gì với ta, ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi."
"A, vậy thì thử xem!" Quý Thính cười lạnh một tiếng, cởi bỏ áo của hắn ra, sau đó liền lâm vào khó xử.
Nên làm gì phía dưới bây giờ?
Gương mặt Thân Đồ Xuyên giãn ra, giọng nói lại rất lạnh lùng: "Không cho phép đụng vào ta."
"Ta lại càng muốn đụng!" Quý Thính nhất thời tìm được mục tiêu, bàn tay mềm mại như không xương chạm vào cơ bụng của hắn.
Yếu hầu Thân Đồ Xuyên giật giật, nhẫn nại nhắm mắt lại mới có thể kiềm chế ngọn lửa khô rát bốc lên từ bụng dưới..