Lục Nghiên Dương nghe xong đã chạy ra khỏi biệt thự.
Vậy nên mới có cảnh hắn đang đứng ở trước cửa nhà của cô.
Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hắn, đương nhiên không giấu khỏi kinh ngạc mà hỏi:
“Sao anh lại ở đây?”.
Lục Nghiên Dương không nói gì, xem như nơi này là địa bàn của mình, hết sức tự nhiên mà đi vào trong.
Cô đóng cửa rồi đi theo phía sau.
Chắc là muốn hỏi cho ra lẽ, thôi thì cứ trả lời là được rồi, chẳng có gì phải sợ cả.
Cô đi vào bếp, rót một tách trà đem ra ngoài đặt lên bàn xem như mời khách.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Nhìn tách trà nghi ngút khói, hắn vốn đang muốn giữ bình tĩnh nhưng đã đến giới hạn, ném tờ đơn ly hôn đã nhăn nhúm lên bàn, giọng hắn lạnh tanh lại pha chút tức giận làm cho cô ngồi đối diện khẩn trương đến mức đang định uống một ngụm trà lấy thêm dũng khí chưa kịp động đến cái tách đã vội rụt tay về.
“ Đây là gì?” - Hắn hỏi.
Trên đường đi đến đây, hắn cầm tờ đơn ly hôn trong tay hận không thể vò nát. Biết bao nhiêu lần tự biện minh rằng cô chỉ bị ép buộc, nhưng khi nhìn thấy căn hộ cô đang ở và bộ dạng điềm đạm của cô thì dù hắn có nghĩ ra muôn vàn lý do giúp cô cũng không được nữa rồi.
Kiều Uyển Nhi nhìn tờ đơn đã bị vò rất nhiều lần sau đó lại được trải ra, ánh mắt có chút né tránh, môi cô hé mở liếm liếm rồi mở lời bằng giọng nói hết sức rụt rè:
“ Đơn … ly hôn”.
“Mẹ tôi ép em?”.
“……. Không”.
Hắn nắm chặt tay thành quyền rồi đặt lên đầu gối, vì không gian im lặng cho nên cô có thể nghe thấy khớp xương vang lên răn rắc.
Sao lại kích động vậy chứ?
Chẳng lẽ muốn đánh cô?
Cô không bị bắt ép thì tại sao đang yên đang lành lại không nói một lời mà bỏ đi? Hắn rất kiên nhẫn mà hỏi:
“Vậy tại sao lại ly hôn”.
“……….”
Kiều Uyển Nhi thấy giọng nói và cử chỉ của hắn tuy có chút đáng sợ nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ động chân động tay, nhẹ nhàng cầm tách trà rồi uống một ngụm.
Nuốt từng ngụm trà vừa chát vừa nóng, cô nhớ lại lần đầu gặp hắn và vô số sự việc mà họ cùng trải qua.
Đặt tách trà xuống, Kiều Uyển Nhi không trả lời mà chỉ hỏi hắn:
“Tại sao lại trả nợ giúp tôi. Số tiền 25 tỷ đó lại là thế nào nữa?”.
Chân mày Lục Nghiên Dương hơi nhíu lại, trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn nghi hoặc mà hỏi:
“Mẹ tôi cho em biết?”.
Kiều Uyển Nhi không trả lời, cô không biết nên nói từ đâu, cũng không muốn phải nói nên đứng dậy, đuổi khách:
“Dù sao cũng ly hôn rồi, có tìm hiểu cũng chẳng được gì”.
“Em nói rõ cho tôi”.
Nghe thấy câu nói mất kiên nhẫn của hắn, nước mắt cô rơi xuống. Kiều Uyển Nhi có chút nén lại, cố gắng hít thở rồi nói:
“Anh quên hợp đồng của chúng ta rồi sao?”
“Hợp đồng nào?”.
“…..?……???…. Hở?” - Đang có hứng khóc, nghe thấy câu nói của hắn cô ngừng hẳn, nghệch mặt ra.
Suy suy nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói:
“ Thì hợp đồng …..
…. hợp đồng lúc mới đăng ký kết hôn … tôi nói rằng giữa chúng ta sẽ không có tình yêu, anh muốn yêu ai tôi cũng không quan tâm …”
“ Giấy tờ đâu?”.
“…….”.
Khi đó người làm trong nhà không ai xem cô như chủ nhân, Kiều Uyển Nhi còn lầm tưởng một trong số đó là tình nhân của hắn cho nên mới giao ước.
Nhìn mặt hắn lúc này, chẳng lẽ chỉ có mình cô đem chuyện đó giữ mãi trong lòng hay sao?
“Em vì tôi trả nợ và cái lý do này nên mới ly hôn?”
“ …..”.
“ Tôi là chồng em, giúp em trả nợ thì có là gì? Còn cái mà em gọi là hợp đồng … Kiều Uyển Nhi, tính chất công việc của em và nếu như em không làm việc liên quan đến giấy tờ thì hẳn cũng biết hợp đồng với nhau thì phải có chứng từ”.
“……..”.
“ Nói miệng cũng hình thành hợp đồng?”.
“…….”.
Cô chẳng thể phản bác được gì, đứng đó thu ngược nước mắt đau lòng vào trong.
Lục Nghiên Dương thấy cô không có vẻ như muốn làm lớn chuyện. Hơn nữa tìm được vợ hắn vui còn không kịp, nếu khiêu khích tính háo thắng của cô thì sau này chắc chắn khổ.
Sếp Lục tiện tay cầm cái tờ đơn nhàu nát kia lên xé điên cuồng, nhìn cô bằng ánh mắt tức giận nhưng không dám làm gì, mở miệng:
“ Đơn ly hôn này không có hiệu lực”.