" Có chuyện gì không "
/ Chúng tôi ở tập đoàn A muốn thông báo với cô Kiều. Rát tiếc cô không đủ điều kiện để làm việc ở đây/
"....... " - Kiều Uyển Nhi thoáng chốc thở dài, nhưng cũng rất nhanh liền đáp lại
" Tôi đã hiểu rồi"
Sau đó liền cúp máy
Hết chuyện này đến chuyện khác, đầu cô sắp nổ tung rồi
Chuyện này còn chưa xong thì chuyện khác đã đến,mang theo bao rắc rối cùng phiền muộn. Tiếng chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài. Đám phóng viên không biết đã đi đâu, chỉ thấy 2 viên cảnh sát đứng đó, chắc là do họ đuổi đám người kia đi giúp cô
Kiều Uyển Nhi mở cửa, thều thào
" Mời vào"
Một trong số vị cảnh sát kia cũng không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề
" Cô Kiều, theo kết quả điều tra thì bằng chứng tố cáo ông Kiều Vinh kinh doanh trái phép đã được xác định. Do đó, mọi tài sản đứng tên ông và bà Lam An Hạ đều sẽ bị tịch thu"
Kiều Uyển Nhi thở dài bất lực
" Ý anh là căn nhà này cũng nằm trong số đó đúng không"
" Mong cô hợp tác"
" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi không biết phải đi đâu"
" Cô có thể ở lại đến hết ngày hôm nay"
Cô cười, đôi mắt sưng to đỏ ngầu và mang đầy vẻ mệt mỏi
" Nếu không thì các anh sẽ bắt tôi về sở cảnh sát vì tội chống đối người thi hành công vụ có đúng không?"
Chẳng ai nói gì, cô cười nhạt rồi nói thêm
" Vậy chi bằng cứ bắt tạm giam tôi đi, tịch thu căn nhà này rồi tôi cũng chẳng biết phải đi đâu nữa"
" Cô Kiều, cô cứ thu xếp đi. Chúng tôi xin phép"
Nói xong họ cũng rời đi, Kiều Uyển Nhi mệt mỏi đến mức chẳng buồn đóng cửa
Sau khi lo hậu sự cho cha mẹ, cô chẳng còn chút tài sản nào
Cổ phiếu của công ty rớt giá, cổ phần cô không có dù là 0.1%
Cha mẹ cô lúc còn sống không để cho cô quản lý quá nhiều tài sản, vì họ muốn kiểm soát mọi việc
Giờ thì hay rồi, cô chẳng kém kẻ lang thang là bao
Tiền lương cho người làm, tiền nộp phạt vì kinh doanh trái phép và các khoảng nợ khác ước tính rơi vào khoảng 970 triệu
Nếu có thể bán tài sản trong nhà thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng bị tịch thu mất rồi còn đâu
Kiều Uyển Nhi cười khổ
" Món quà cha mẹ dành cho con gái lớn thật đó. Xem ra ngoài bán thân đến cuối đời thì chẳng còn cách nào khác"
Cô chầm chậm đi từng bước khó nhọc, bây giờ bước lên bậc thang cũng chẳng còn sức, nê cô ngồi luôn ở bậc thềm cuộng tròn như một chú mèo hoang bị vứt bỏ
Phóng viên, nhà báo, người hiếu kỳ... ai muốn xem thì cứ xem. Dù sao tương lai cũng sẽ là chuỗi ngày còn tâm tôi hơn thế này nhiều. Tập thích nghi trước cũng tốt
Trong tầm mắt chẳng còn chút sinh khí của cô chợt hiện lên một đôi giày cao gót màu đỏ, bên tai cũng vang lên giọng điệu có hơi chua chát
" Ồ~ đây không phải là Kiều tiểu thư sắp trở thành Lục thiếu phu nhân hay sao? Bộ dạng sao lại trở nên thế này, thật đáng thương. Có cần tôi giúp không?"
Kiều Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn, cô gái trước mắt ăn mặc đoan trang, khoác lên người bộ váy của thương hiệu nổi tiếng. Vẻ đẹp thước tha, mái tóc suông mượt màu xám tro tôn lên nước da trắng, đôi môi hình trái tim đẹp đẽ nhưng ý tứ tràn đầy vẻ khinh miệt cùng mỉa mai
Thiên kim tiểu thư của nhà họ Hướng, Hướng Du
Lục Nghiên Dương được rất nhiều cô gái chú ý đến, cô ta cũng là một trong số đó
Kiều Uyển Nhi biết Hướng Du đến với mục đích gì. Nếu là bình thường, cô đã sớm khiến cô ta câm miệng và nhục nhã chạy đi. Nhưng với tình hình hiện tại, dù có nói gì cũng không khiến cô ta bỏ qua. Trái lại sẽ càng gây khó dễ nhiều hơn
Biết vậy, lúc nãy đã khoá cửa thật kỹ rồi
" Nhìn cô xanh xao thế này có phải không dùng bữa đúng giờ giấc hay không? Như vậy là không được, không còn cha mẹ thì phải cố gắng sống tốt hơn chứ?"
Hướng Du vén mái tóc ra sau tai, đám tiểu thư đi cùng cô ta hả hê mà cười cợt, còn quay phim rồi đăng lên mạng
Một trong số đó còn lớn tiếng mà nói
" Ngày tháng sau này không còn gì trong tay phải sống thế nào đây? Tôi đã liên hệ với công ty A, nhờ họ sa thải cô. Tránh để cô vì tự ti mà đến đó chuốc thêm nhục nhã"