Mà, cái tư thế này còn ngại ngùng hơn
Thoáng nghe thấy tiếng thở đều đặn của người đàn ông, Kiều Uyển Nhi lặng lẽ thu bàn tay đang đặt trên lưng của hắn về
Nhưng người đàn ông này dường như rất thích chống đối cô, hắn bắt lấy cánh tay nõn nà trượt nhẹ lên cổ tay mảnh khảnh rồi nắm lấy, áp lên môi hôn hôn vài cái rồi đặt nó vào lồng ngực
Xem như bảo vật, nâng niu và giam giữ tại đó
Hành động bá đạo lại ôn nhu này, cô gái nào không rung động được cơ chứ?
Nhưng Kiều Uyển Nhi thì không, cô mỏi lưng lắm, chân lại ê ẩm mất cảm giác. Sao có thể cảm nhận được cái được gọi là rung động cơ chứ?
“ Mỏi lưng” - Cô gái với EQ thấp mở miệng, thốt ra câu nói khiến cho bao nhiêu cảm úc người đàn ông tích tụ được như muốn tan biến
Tất nhiên không phải vì hắn mất hứng, mà là do lo lắng cho cô
Lục Nghiên Dương chậm rãi ngồi dậy, xoay người cô lại, để cho lưng cô đối diện với mình. Sau đó hắn lại lần nữa nằm xuống bên cạnh, ôm lấy
Ngón tay cái ấn ấn sau lưng cô, Kiều Uyển Nhi sướng đến mức muốn phát ra tiếng rên rỉ. Cô nhắm mắt, với lấy cái gối trên đầu nằm rồi ôm nó trước ngực
Nghĩ đến việc hôm qua hắn không mang bảo hộ, phóng hết tất cả vào bên trong. Cũng may là ngày an toàn, không sao
Trôi qua một lúc, dưới sự phục vụ của người đàn ông, cô ngủ thiếp đi
Lục Nghiên Dương cũng rất an phận, không quấy phá, cũng chẳng thừa nước đục thả câu, chiếm tiện nghi của cô. Hắn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hôm hồn vài cái lên cổ rồi tìm tư thế thoải mái mà ngủ
Nhưng mà dường như cuộc sống của cô, bình yên là thứ rất xa xỉ. Những tưởng đã có thể vui vẻ tận hưởng thì lại lần nữa, rắc rối đến
Cô không ngờ, sự việc sắp tới lại dẫn đến tai hoạ đổ máu
*******
Sáng hôm sau thức giấc, cô bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ
Cô gái ngay cả khi trời có sập cũng duy trì sự tự tin vốn có, có chuyện gì khiến cho gương mặt xinh đẹp động lòng người kia không còn giọt máu?
Chắc có lẽ …
Là vì nhìn thấy một mảng đỏ tươi đáng sợ dính đầy giường kia, thậm chí còn dây cả lên người đàn ông đã nằm bên cạnh cô cả đêm
Từ phần hạ bộ của hắn thấm đẫm vết máu đỏ, mà điều này quá rõ ràng. Dù không giải thích gì thì cũng đủ để hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt cô không còn từ nào hợp hơn hai từ ‘sụp đổ’ để hình dung
Kiều Uyển Nhi co chân lại, gục mặt lên đầu gối. Cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc được. Tâm trạng rối bời, bất lực chẳng biết giải quyết như thế nào
Chu kỳ của cô rất thất thường, khi đến cũng không có dấu hiệu gì. Hành kinh mà người khác trãi qua đau đớn thống khổ thì cô lại rất bình thường
Có lợi đương nhiên cũng có hại, việc này khiến cô không biết được thời gian chính xác mình sẽ đến kỳ, nên việc bà dì đột nhiên ghé thăm là điều rất thường xuyên xảy đến
Trước đây luôn phòng bị, nên hôm nay là lần đầu tiên cô ở trong tình huống không biết đên giấu mặt vào đâu
Dính lên giường đã làm cho cô muốn độn thổ rồi, sao còn dây cả vào quần áo của hắn thế kia?!!!!!!!
Một mảng to, hệt như vừa bị ai đâm trúng
Kiều Uyển Nhi vò đầu bức tóc, cố gắng nghĩ ra đối sách
Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn sạch đã thấm nước rồi đi ra ngoài
Đứng đối diện người đàn ông vẫn còn đang ngủ say, cô lẩm nhẩm
“ Sẽ ổn thôi, cách này được mà”
Nói xong, chậm rãi leo lên giường, bàn tay cầm lấy cái khăn run run hướng về phía hắn, cố xoá di hiện trường ‘đẫm máu’ kia
Nhưng mọi người biết đó, càng lau thì càng dây ra. Sao có thể sach sẽ được cơ chứ?
Kiều Uyển Nhi ứa nước mắt, cô đương nhiên biết cách này không hiệu quả. Nhưng ngoài cố gắng cứu chữa thì cô còn có thể làm gì khác đây?
Cô gãi gãi mạnh lên trán rồi đến cái cổ của mình, cắn cắn môi, sốt ruột. Cái khăn ướt cầm trên tay sau khi không giúp ích được gì cũng bị tàn nhẫn ném đi
Nhìn đống hổ lốn mà mình tạo ra, cô mếu máo, cố nuốt ngược nước mắt vào trong