Nhưng vì sống theo lối có tinh thần trách nhiệm cao cho nên Kiều Uyển Nhi đành phải về phòng làm việc.
Tuy nhiên, họ đã hẹn nhau tan làm sẽ đi ăn tối cùng nhau.
Kiều Uyển Nhi thực sự rất nôn nóng, cô lao vào phòng làm việc cố gắng giải quyết đống văn kiện.
Nhìn thấy vợ mình hăng hái thế kia, Lục tổng mỉm cười.
Tan làm, hắn đến bên cạnh bàn làm việc của cô, nhỏ nhẹ hỏi:
“ Chúng ta cùng nhau ăn tối nhé … anh có đặt bàn ở …”.
“ Em có hẹn rồi, anh tự mình đi ăn đi nhé”.
Nói xong, cô ôm túi xách ra bên ngoài chẳng thèm nhìn hắn dù chỉ là một cái.
Lục Nghiên Dương đứng hình, lát sau hắn đi theo liền thấy cô cùng với Hạ Liên Tâm khoác tay nhau vô cùng thân mật rồi rời đi.
Lúc đầu tuyển Hạ Liên Tâm vào công ty là vì cô ấy là nhân tài, rất có năng lực. Nhưng bây giờ lai cảm thấy bản thân có phần ngu ngốc rồi.
Có khác nào dẫn sói vào nhà đâu?
Nghe bảo năm đó Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng của Hạ Liên Tâm cũng suýt bị mất vợ vì em gái hắn ta phản đối gay gắt.
Không phải vì ghét, lý do em gái Thượng Quan Thiên Kỳ đưa ra lại là Hạ Liên Tâm quá tốt đi, trên đời không có người nào xứng đáng ở bên cô ấy.
Rốt cuộc Hạ Liên Tâm có mê lực gì mà lại khiến cho phái nữ phải mê mệt thế kia?
Ai cũng được, sao lại câu dẫn vợ hắn chứ?
Nhìn gương mặt cô cười vui vẻ, hắn thực sự muốn lao xuống tách hai người đó ra.
Sao lại chướng mắt thế không biết?
Đúng là lời nói của phụ nữ không thể tin tưởng được mà.
Có thú vui mới liền vứt bỏ hắn sang một bên.
Sếp Lục hậm hực trở về nhà một mình, cơm cũng không thèm động đến.
Từ khi về đến nhà cứ luôn kiểm tra đồng hồ xem đã mấy giờ rồi, thời gian thì trôi qua, mà vợ vẫn chưa về.
Mãi đến khi đã hơn 11 giờ mới thấy được một chiếc xe đang đỗ ở cổng, cô gái nào đó bước xuống xe không quên cười nói rối rít với người lái xe.
Lục Nghiên Dương lao xuống dưới nhà, liền nghe thấy đoạn đối thoại hết sức bình thường nhưng lại làm hắn cực kỳ không vui.
“ Cảm ơn đã đưa tôi về nhà nhé!” - Kiều Uyển Nhi mỉm cười.
“ Hôm nay rất vui, lần sau cùng dùng bữa nữa nhé? Tôi biết được một nhà hàng mới khai trương …”.
“ Không được!”.
Âm thanh vang lên rõ to, cùng lúc đó Kiều Uyển Nhi đã bị một lực đạo nào đó kéo mạnh về phía sau. Cả cơ thể cô va phải một bức tường to lớn và ấm áp.
Có chút ngây ra, sau đó ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn, bộ dạng như gặp phải con nợ đã tìm kiếm từ lâu.
“ Dùng cơm hôm nay là đủ rồi” - Lục Nghiên Dương nhìn về phía Hạ Liên Tâm, phòng bị mà lên tiếng.
Hạ tiểu thư chống tay lên vô lăng, nghiền ngẫm một lúc liền nở nụ cười tà:
“ Sếp à, tôi đâu có ăn thịt vợ anh, có cần phải căng thẳng thế không?”.
Hắn vẫn nhíu mày, ôm chặt lấy cô rồi nhanh chóng đáp:
“ Về nhà với chồng đi”.
Hạ Liên Tâm cười phá lên, gương mặt của cô ấy đúng là khiến cho nam nữ đều phải xiêu lòng.
Có sự bá đạo của nam giới và sự yêu mị của nữ giới, tuy mạnh mẽ nhưng lại kiều diễm xinh đẹp.
Hạ tiểu thư khởi động xe, cười một lúc rồi rời đi, trước đó còn không quên nói một câu rất thiếu đứng đắn:
“ Tôi là nữ mà anh cũng sợ à? Nhưng mà Uyển Nhi nếu muốn thì tôi cũng không ngại đâu~”.1
Khi Hạ Liên Tâm rời đi, hắn vẫn chăm chú nhìn theo con đường mà cô ấy đã chạy. Nhìn được một lúc lâu, hắn lại oán hờn nhìn người đang ôm trong lòng, bất ngờ buông cô ra rồi bỏ vào trong nhà.
Kiều Uyển Nhi đột nhiên đứng trơ trọi giữa đêm khuya tối tăm, nhìn cô bạn thân đã rời đi lúc nào không hay, rồi lại nhìn bóng dáng của người nào đó, thở dài đi vào trong nhà.
Đêm đó, khi tắm xong và vào phòng ngủ thì cô đã thấy người đàn ông đắp chăn nằm yên trên giường chẳng hề động đậy.
Kiều Uyển Nhi bật cười, vội che miệng lại vì sợ hắn nghe thấy.
Bình thường hắn luôn là người ngủ sau, mà bây giờ lại hành động trái ngược.
Điều đáng nói chính là hắn xoay lưng về phía cô nha.
Kiều Uyển Nhi cố nén cười rồi lên tiếng hỏi:
“ Anh … anh giận à”.1