Vu Tú Uyên bần thần cả người, vẫn chưa thể nào ý thức được rõ ràng tất cả mọi chuyện, chỉ biết con trai đi đâu bà liền sẽ theo đó, thế cho nên cũng trong sự hoảng sợ mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tiền bạc cùng trang sức đều mang đi theo.
Lâm Lệ đứng ở một bên nhìn Vu Phóng cũng đang thu dọn hành lý ở trong phòng, người này chính là người đàn ông cô yêu, hơn nữa lúc trước còn bất chấp để kết hôn với hắn, đến hiện tại trong tình huống này hắn cũng chưa hề mở miệng hỏi cô một câu. Lâm Lệ đưa tay chạm vào bụng mình, im lặng thật lâu mới lên tiếng hỏi hắn:
"Anh muốn đi đâu?"
Im lặng, chỉ có tiếng móc treo quần áo va chạm vào nhau cùng tiếng kéo khóa của va ly, đúng lúc này Vu Tú Uyên từ phòng bên cạnh kéo theo túi lớn túi nhỏ đi tới nhìn vào liền hỏi Lâm Lệ:
"Lâm Lệ, còn còn làm gì thế mà chưa chịu thu dọn hành lý"
Vu Phóng đã thu dọn xong mọi thứ, hắn chỉ có vẻn vẹn một chiếc va ly đựng quần áo nhỏ gọn, lúc hắn rời đi cũng không hề liếc nhìn cô lấy một cái, vô tình kéo lấy tay Vu Tú Uyên mà rời đi:
"Mẹ à, chúng ta đi thôi"
Vu Tú Uyên kéo Vu Phóng lại:
"Đi thôi? Vậy còn Lâm Lệ, nó đang mang thai con của con mà"
Vu Phóng xoay người lại nhìn Vu Tú Uyên nói:
"Cô ấy không đi cùng chúng ta, đứa nhỏ kia con vốn dĩ không cần"
Lâm Lệ lùi lại phía sau một bước, may mắn phía sau là bức tường nếu không chỉ sợ cô đã không thể đứng vững được, Vu Tú Uyên mở lớn hai mắt:
"Vu Phóng, con nói gì thế?"
Vu Phóng kiên nhẫn trấn an Vu Tú Uyên:
"Không thể đưa theo cô ấy đi được, sẽ cản trở công việc sau này của con, nếu như mẹ muốn có cháu bế sau này con sẽ tìm người khác sinh cho mẹ"
Vu Phóng muốn nhân thời điểm này rũ bỏ hoàn toàn mối quan hệ với Lâm Lệ, càng không hy vọng đứa trẻ kia sau này sẽ ra đời cản trở hắn và Đồ Du Du. Hắn đã dùng số tiền mấy năm nay nhờ vào việc biển thủ công quỹ mua 40 phần trăm cổ phần ở Hồ thị, mà Hồ thị ở tại Thượng Hải tuy rằng không phải công ty thực phẩm lớn mạnh nhất nhưng chính là công ty mà Lương thị hợp tác lần này, nếu như hắn có cơ hội hợp tác cùng Lương thị vậy thì sau này còn lo không thể phát triển được hay sao.
Cứ xem như là Tô Thành hiện tại đang là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của Tô thị, nhưng mà Tô thị này cũng chẳng còn được như xưa nữa, hắn có nhiều cổ phần như vậy cũng chẳng thể nào làm được chuyện gì, không biết chừng cả Tô gia cũng sắp khuynh gia bại sản rồi, người cuối cùng thành công chỉ có một mình Vu Phóng hắn mà thôi.
___
Tô Thành vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Thánh, ông đang cố vươn tay với lấy ly nước đặt ở trên bàn. Tô Thành chậm rãi bước tới lạnh nhạt nói một câu:
"Chẳng phải tôi vừa rồi đã nói có thuê cho ông hai y tá hay sao, vì sao không gọi bọn họ tới giúp"
Tô Thành rót nước đưa cho Tô Thánh, Tô Thánh cũng bất ngờ khi Tô Thành đột nhiên quay trở lại, ông đưa tay tiếp nhận lấy ly nước kia uống một ngụm rồi hỏi:
"Anh còn quay lại làm gì?"
Tô Thành trả lời:
"Muốn nhìn xem bộ dạng thảm hại của ông"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, nếu như là trước đây hai cha con bọn họ chỉ cần người một câu, đối phương một câu liền sẽ tự động lớn tiếng quát mắng nhưng hiện tại hiếm hoi lại không hề có cuộc cãi vã nào.
"Là cậu ta nói anh quay lại xem tôi hay sao?" Tô Thánh cười khổ hỏi.
Tô Thành gật đầu:
"Đúng vậy"
Tô Thánh lại hỏi tiếp:
"Đứa nhỏ kia là con ruột của anh hả?"
Tô Thành trả lời:
"Em ấy muốn có một đứa cho nên tôi liền mang nó về"
Tô Thánh khẽ thở dài:
"Đứa nhỏ đó rất ngoan"
Lại là sự im lặng thật lâu, Tô Thành cùng Tô Thánh chẳng biết đã ngồi như vậy trong bao lâu rồi không hề mở miệng nói chuyện, cuối cùng Tô Thành liền nhìn tới cặp lồng cháo trên bàn, mang cháo đổ ra bát chậm rãi giúp Tô Thánh ăn:
"Chuyện của Tô thị ông không cần lo lăng, tạm thời cứ nghỉ ngơi trước, bác sĩ nói cần ở trong bệnh viện theo dõi một thời gian mớ có thể trở về nhà"
Đối với sự quan tâm này của Tô Thành quả thật làm cho Tô Thánh cảm động đến rơi nước mắt, có nằm mơ ông cũng không mơ tới sẽ có ngày hắn đút mình ăn như vậy. Tô Thành có nhìn thấy những giọt nước mắt kia nhưng biểu hiện của hắn vẫn thật lãnh đạm, giống như là không hề nhìn thấy nó:
"Vừa mới rồi bác sĩ còn nói ông bị cao huyết áp, là do thường ngày ăn quá nhiều dầu mỡ, sau này nên hạn chế một chút sẽ không tốt cho sức khỏe"
Sống mũi Tô Thánh cay xè, bát cháo đậu xanh này ăn cũng cảm thấy ngon miệng vô cùng, ông gật gật đầu cố gắng không khóc thành tiếng. Tô Thành đặt bát cháo đã hết xuống dưới bàn:
"Tôi sau này sẽ còn đến thăm ông, chuyện của Tô thị ông không cần phải bận tâm"
Nói rồi Tô Thành liền đứng dậy chậm rãi rời đi, Tô Thành ở trong phòng bệnh của Tô Thánh rất lâu cho nên Đồ Du Du sớm đã nói người ở nhà đến bệnh viện đón Tô Đồ Lang Quân trở về nhà trước. Lúc Tô Thành bước ra, Đồ Du Du đang ngồi ngẩn người ở băng ghế chờ cạnh hành lang, hắn im lặng đứng ngắm nhìn cậu, người nọ cũng không hề phát giác ra được điều gì cứ ngây ngốc ngồi như thế. Có lẽ ngay từ lúc đầu Tô Thành gặp Đồ Du Du thì mọi chuyện sớm đã được định sẵn, định sẵn hắn sẽ ở bên cạnh cậu, không thể nào rời khỏi cậu được, cũng chỉ có một mình Đồ Du Du mới có thể khuyên nhủ được hắn, nếu như năm đó không phải là Đồ Du Du chỉ sợ Tô Thành mãi mãi cũng chưa thể trưởng thành được.
Tô Thành bước về phía Đồ Du Du, Đồ Du Du nghe thấy được tiếng bước chân đến gần liền quay sang bên cạnh, mắt thấy Tô Thành đang bước gần về phía mình liền đứng dậy mỉm cười nhìn hắn:
"Bác trai ngủ rồi sao?"
Tô Thành đưa tay ôm lấy Đồ Du Du vào trong lòng, bệnh viện vốn yên tĩnh, hơn nữa đây lại là phòng bệnh VIP cho nên sẽ càng ít người ra vào hơn, hành lang chỉ có duy nhất hai người bọn họ đang đứng, khung cảnh kia quả thật làm cho người ngoài không hề muốn phá vỡ sự riêng tư đó:
"Thật ngốc, tại sao em vẫn còn chưa chịu về?"
Đồ Du Du từ trong lồng ngực Tô Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Em chẳng phải nói sẽ ở ngoài này đợi anh hay sao"
Tô Thành vừa chạm tới đôi mắt xinh đẹp ngây ngô chân thành kia liền cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên môi Đồ Du Du, hắn rất yêu Đồ Du Du bởi vì chỉ có cậu mới có thể làm cho hắn thay đổi, chỉ có một mình cậu mới có thể là người phù hợp với hắn nhất.
"Được rồi, anh đưa em đi ăn, có phải là đói rồi hay không?"
Tô Thành đưa Đồ Du Du đến một quán đồ nướng nổi tiếng, cừu nâu ngốc nhà hắn rất thích ăn thịt nướng, mỗi lần được ăn khóe mắt liền sẽ tự động cong cong mãn nguyện, vật nhỏ này của hắn vẫn luôn dễ dàng thỏa mãn như thế, mà mỗi lần nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy bản thân Tô Thành cũng liền tự động mà hạnh phúc theo:
"Ăn nhiều như vậy không sợ bị đau bụng hay sao?"
Đồ Du Du đang dùng tay quấn rau xà lách bao vào một miếng thịt nướng rồi đưa tới trước miệng của Tô Thành:
"Anh ăn thử đi, thật rất ngon đó"
Tô Thành há miệng tiếp nhận miếng đồ ăn lớn kia từ phía Đồ Du Du, Đồ Du Du cười đến hai mắt cong cong vô cùng xinh đẹp hỏi hắn:
"Ăn ngon không?"
Tô Thành mắt không rời khỏi cậu gật đầu đáp:
"Ăn ngon"
Chỉ là có một điều, Đồ Du Du nếu như ăn nhiều thịt một chút sẽ bị đau bụng táo bón, người khổ không chỉ có riêng mình cậu mà còn có cả Tô Thành nữa, thế cho nên mỗi lần đưa Đồ Du Du đi ăn thịt nướng, Tô Thành đều ở bên cạnh nhắc nhở cậu đừng ăn quá nhiều, nhưng mỗi lần như thế cậu đều dở chiêu này, chỉ cần đút hắn ăn rồi mỉm cười hắn sẽ tự động quên mất việc cản trở cậu:
Đồ Du Du ăn xong rồi, Tô Thành liền nói phục vụ đưa tới một ly kem sữa chua để cậu tráng miệng, lúc trở về nhà còn để cậu uống qua một chút men tiêu hóa dạng sữa, nói chung Tô Thành cực kỳ chăm sóc Đồ Du Du, giống như là kể từ sau vụ tai nạn giao thông lần đó thì hắn không thể nào buông lỏng được.
Khi hai người trở về nhà đã là mười giờ tối, tắm rửa xong xuôi liền lên giường, Đồ Du Du nằm gọn ở trong lồng ngực của Tô Thành, giọng nói ngọt ngào nỉ non nói chuyện cùng hắn:
"Tô Thành, ba của anh đi lại không tiện, sau này chúng ta chăm sóc ông ấy có được không?"
Đồ Du Du đã không còn người thân, hiện tại Tô Thành cũng chỉ còn duy nhất một mình Tô Thánh là ba, cậu muốn cùng hắn chăm sóc thật tốt cho ông ấy, coi ông ấy giống như là ba của mình. Tô Thành khàn giọng, hắn cúi đầu hôn vào mái tóc Đồ Du Du:
"Em thật sự muốn như vậy hay sao?"
Đồ Du Du vừa mới rồi ngồi ở ngoài phòng bệnh đợi Tô Thành đã nghĩ hết mọi chuyện rồi, cậu biết Vu Tú Uyên muốn ly hôn cùng với ông, mẹ con Vu Phóng lại muốn rời đi, hiện tại cũng chỉ có một mình Tô Thánh một thân một mình, Tô thị lại rơi vào tình thế như thế, muốn cậu mặc kệ thì quả thật là có chút nhẫn tâm rồi:
"Em nghĩ như thế này, sau khi bác trai xuất viện liền đưa về nhà chúng ta có được không, để bác trai ở một mình em quả thật không yên tâm"
Tô Thành luồn tay vào bên trong, chạm tới eo thon của Đồ Du Du khẽ xoa nắn vuốt ve một chút:
"Em đều tính sẵn hết rồi hả?"
Đồ Du Du nhỏ giọng:
"Nhưng mà nếu như anh cảm thấy không thoải mái em cũng sẽ không ép buộc anh, chúng ta giúp bác trai thuê một hộ lý thật tốt có được không?"
Tô Thành khẽ mỉm cười, hắn đúng là tìm được một người thật thiện lương:
"Bé ngoan anh sẽ nghe theo ý của em, nhưng mà em tối hôm nay phải thuận theo anh mới được"
Tô Thành thật sự là kẻ rất cơ hội, rất biết cách lợi dùng để ăn đậu hũ của người ta, mà Đồ Du Du lại là một con cừu nâu ngốc ngếch vô lực phản kháng, làm sao có thể chống lại con sói đuôi lớn mưu mô hung ác nào đó. Đêm hôm ấy Đồ Du Du bị Tô Thành hết bắt nằm úp sắp lại bắt nằm ngửa lại, hết bắt kéo rộng hai chân lại bắt cậu phải quặp thật chặt eo hắn, Đồ Du Du bị Tô Thành ép buộc thay đổi thật nhiều tư thế cứ như vậy duy trì đến dạng sáng ngày hôm sau mới chịu buông tha cho cậu, rõ ràng là ba của hẳn không phải ba của cậu đâu, tại sao cậu lại phải chiều theo ý của hắn chứ.
"Đừng mà Tô Thành, em thật sự không thể được nữa..." Đồ Du Du nức nở đứt quãng cầu xin.
Tô Thành ở bên cạnh vẫn điên cuồng đâm tới, ngay cả giường lớn vững chãi cũng phải phát ra tiếng kêu, Đồ Du Du bị đặt dưới thân của Tô Thành, khắp người không chỗ nào là không có dấu hôn của hắn:
"Bé ngoan, cùng anh làm một lần cuối cùng này thôi"
Đó là câu nói mà mỗi đêm Tô Thành sẽ nói ra thật nhiều lần, nhưng lại khiến cho Đồ Du Du không ngừng nuôi hy vọng, mỗi lần hắn nói như vậy cậu sẽ cắn răng chịu đựng, chỉ cần lần cuối này nữa thôi là hắn sẽ chịu tha cho cậu rồi.
Đồ Du Du cảm giác được phía trong mông của mình đã chứa thật nhiều tinh dịch của Tô Thành, cũng cảm giác được bụng mình dường như là đang trướng lớn lên một chút, mỗi lần Tô Thành tiến vào đều thật là hung hăng mà chạm tới điểm mẫn cảm của cậu, hại cậu mồ hôi ướt đẫm không thể kiềm chế được tiếng kêu rên rỉ kia:
"Tô Thành, dừng lại được không... em thật sự không thể chịu được nữa rồi"
Tô Thành cúi người hôn vào đôi môi mềm mọng ngọt nước kia của cậu:
"Bé ngoan, chỉ một lần này nữa mà thôi".
...
Tô thị mấy ngày nay hỗn loạn, từ Tô giám đốc phòng kinh doanh cho đến Lâm chủ tịch đều bán lại cổ phần cho người khác để rời khỏi công ty, nhóm chủ tịch trong ban quản trị cũng đứng ngồi không yên trước tin tức Tô Thánh đã bị liệt hiện tại còn chưa hồi phục được vẫn còn nằm trong bệnh viện, mọi việc trên dưới lớn nhỏ lúc này đều do Tô Thành đứng ra giải quyết. Không rõ là do trợ lý Đồ thời gian gần đây vì lo nghĩ cho công ty mà lao lực, hay là do chuyện khác mà mấy ngày nay không hề thấy trợ lý Đồ cùng Tô phó tổng đến công ty nữa, mọi người vĩnh viễn không hề biết một điều rằng trợ lý Đồ nào đó đêm nào cũng bị Tô phó tổng bức ép đến tận sáng, khi tỉnh dậy chân tay vô lực không thể đi làm được.
Việc này chính là do Tô Thành cố ý làm như vậy, hắn không muốn để cho Đồ Du Du đến Tô thị, nếu như để cho cậu biết được tình trạng của Tô thị hiện tại khẳng định sẽ lại nhíu mày suy nghĩ nhiều, mà hắn lại chỉ muốn cừu nâu ngốc nhà mình sống vô lo vô ưu, thế cho nên hắn cũng không còn cách nào khác là buổi sáng ở công ty bận rộn giải quyết mọi chuyện, bổi tối lại trở về nhà bồi Đồ Du Du đến tận sáng hôm sau, Tô Thành hắn thật sự rất bận rộn rồi.
Phía bên Hồ thị có động tĩnh, quả nhiên là mọi chuyện đều theo sự sắp đặt của Tô Thành, Lương thị tiến hành hợp tác cùng Hồ thị, Vu Phóng ở bên Hồ thị giữ 40 phần trăm cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của Hồ thị, chính vì thế hắn hiện tại ở Hồ thị giữ chức vị tổng giám đốc điều hành công ty. Phía bên Tiểu Ngũ báo về, xem ra Vu Phóng lần này quả thật rất tâm huyết, để lấy được hợp tác với Lương thị lần này đã không tiếc bỏ ra toàn bộ số tiền mà hắn hiện có, mang toàn bộ tài sản nhà đất đều ra thế chấp, chỉ cần bây giờ Lương thị phủi tay không muốn hợp tác nữa khẳng định Vu Phóng sẽ xong đời. Đối với tin tức này Tô Thành vô cùng vui vẻ, hắn dĩ nhiên sẽ không để cho Vu Phóng dễ dàng như vậy, nói Lương thị phủi tay thì quá dễ dàng cho Vu Phóng rồi, hắn còn muốn Vu Phóng cũng phải rơi vào hoang mang từ từ, những thứ này vẫn là nên chậm rãi tận hưởng thì hơn.
Tô Thành đã đón Tô Thánh về nhà của mình, tuy rằng hai ba con bọn họ rất ít nói chuyện nhưng cũng còn đỡ hơn lúc trước, Tô Thánh đối với Đồ Du Du đã thay đổi thái độ, còn thật sự cảm thấy vô cùng hài lòng với cậu, lại có thêm Tô Đồ Lang Quân ngày ngày cùng ông trò chuyện Tô Thánh cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt đẹp biết bao, ông hiện tại đã mang toàn bộ cổ phần mình nắm giữ chuyển giao cho Tô Thành, Tô Thành đã lên chức tổng giám đốc công ty, cũng từ đó Tô Thánh tự động buông xuôi Tô thị không lo lắng đến nữa.