Mục lục
Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thành đưa Đồ Du Du đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống dưới giường rồi kéo chăn bên cạnh đắp lên cho cậu, cuối cùng hắn liền cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ rồi khàn giọng:

"Em ngủ trước đi nhé"

Bởi vì trong phòng không mở đèn cho nên hiện tại Đồ Du Du không thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Tô Thành lúc này, cũng không có cách nào có thể đoán định ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, thế cho nên Đồ Du Du liền có chút gấp gáp vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn:

"Anh đi đâu vậy?"

Tô Thành khẽ mỉm cười:

"Anh đi tắm"

Đồ Du Du nghe thấy thế mới chậm rãi buông tay Tô Thành ra, Tô Thành khẽ vuốt nhẹ mái tóc cậu một cái:

"Một lát nữa anh quay lại"

Đồ Du Du có chút xấu hổ, như thế nào bản thân lại gấp gáp như thế, nếu như để cho Tô Thành hiểu nhầm rằng cậu gấp gáp chuyện kia thì tính sao, thật sự là quá mất mặt rồi. Tô Thành căn bản không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt kia như Đồ Du Du, hắn hiện tại phía dưới đang trướng đau nhưng lại không thể cùng Đồ Du Du làm chuyện đó, nếu như còn ở chỗ này nữa khẳng định sẽ mặc kệ tất cả mà đè cậu ra làm một trận.

Trong phòng ngủ có phòng tắm nối liền, Đồ Du Du xoay người nhìn ánh điện từ khe cửa hắt ra có chút trông đợi, đến khi cánh cửa phòng tắm chầm chậm mở ra Đồ Du Du liền nhắm lại hai mắt giả bộ ngủ. Giường bên cạnh chậm rãi lún xuống, Đồ Du Du vẫn giả bộ như đã ngủ nằm quay lưng lại với Tô Thành, Tô Thành cũng không động tay động chân gì với cậu ngược lại chính là có điểm xa cách một chút, bởi vì bình thường khi hắn ngủ sẽ ôm cậu vào lòng nhưng đã đợi một lúc rồi cậu vẫn không cảm thấy được vòng tay quen thuộc kia. Đồ Du Du xoay người chủ động ôm lấy eo Tô Thành khẽ hỏi hắn:

"Tô Thành, anh có phải là vẫn giận chuyện hôm nay hay không?"

Đồ Du Du vừa mới rồi được Tô Thành bế vào giường căn bản vẫn còn chưa mặc lại đồ, hiện tại cũng là như vậy, hắn ý thức được chuyện này cho nên nãy giờ mới không dám quá gần cậu, nếu như chẳng may chạm vào chỗ nào đó liền nảy sinh ham muốn thì không tốt, có điều con cừu nâu ngốc nào đó lại tự nhiên dính chặt hắn như thế này chẳng phải là muốn hắn nghẹn chết hay sao. Tô Thành hơi cứng người một chút, nơi phía dưới rất nhanh liền có phản ứng cho nên giọng nói của hắn cũng trầm khàn đi rất nhiều:

"Đã không còn giận nữa"

Đồ Du Du gối đầu lên lồng ngực Tô Thành, một chân cũng gác qua chân hắn, chỉ còn thiếu mỗi việc nằm lên người hắn luôn mà thôi, giọng điệu e dè một chút rồi nỉ non:

"Thật không?"

Tô Thành cảm thấy bản thân mình giống như là nằm bên cạnh đống lửa vậy, Đồ Du Du có phải là muốn thiêu đốt hắn mới chịu hay không:

"Du Du, em mà còn như vậy anh không khách khí nữa đâu"

Đồ Du Du im lặng, lúc đầu còn tưởng rằng Tô Thành thật sự đang giận cậu nhưng khi ngẫm lại liền cảm thấy giọng nói của hắn có điểm không đúng, một chân đang gác trên đùi hắn không cẩn thận chạm vào chỗ có vật nóng cứng kia, sau đó Đồ Du Du mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra. Cứ nghĩ đến việc này Đồ Du Du lại tự động cảm thấy ấm áp trong lòng, nụ cười trên môi cũng khẽ nhếch lên:

"Em giúp anh"

Nói rồi Đồ Du Du liền trực tiếp đưa tay luồn vào trong quần của Tô Thành cầm lấy vật cứng lớn kia vuốt ve, Tô Thành thở dốc cũng không có từ chối nhưng bàn tay hắn lại tuyệt đối không dám đụng chạm loạn trên người cậu, nếu như chạm vào rồi khẳng định sẽ không thể dứt ra, nhất định sẽ khiến cho cậu bất tỉnh đêm nay luôn.

Đồ Du Du đã bạo dạn hơn sáu năm về trước rất nhiều, không rõ có phải là vì khi đó cậu còn là một thầy giáo cho nên vẫn rất giữ quy củ, còn bây giờ cậu không còn là thầy giáo nữa rồi vì thế muốn phóng túng một chút hay không. Đồ Du Du đột nhiên kéo chăn của Tô Thành sang một bên, giây tiếp theo liền bất ngờ xoay người xuống phía dưới, há miệng ngậm lấy nơi đang khó chịu kia của Tô Thành khiến cho hắn cũng phải giật mình:

"Em làm gì thế?"

Đồ Du Du đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới có thể quyết định làm ra hành động này, nhưng đến cuối cùng lại bị Tô Thành đột nhiên đẩy ra liền lúng tùng cùng xấu hổ:

"Em..."

Tô Thành kéo lấy tay Đồ Du Du ngã vào lồng ngực mình, tuy rằng cảm giác khuôn miệng nhỏ nhắn kia của cậu khi bao lấy hắn vô cùng sung sướng, nhưng mà hắn vẫn không muốn ủy khuất cậu cho nên mới không thèm quan tâm đến ham muốn cá nhân của mình:

"Không cần làm như vậy, anh không lỡ đâu"

Đồ Du Du đỏ mặt, lúc nghe thấy câu nói kia của Tô Thành chẳng hiểu sao càng muốn xấu hổ hơn, thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện khiến cho cậu ủy khuất, là cậu tình nguyện muốn làm cho hắn, nhưng mà đã lâm vào tình trạng này rồi Đồ Du Du cũng cắn môi không nói thêm lời nào nữa, bàn tay ngoan ngoãn tự động tìm tới chỗ cũ giúp Tô Thành.

Buổi sáng ngày hôm sau có một phong thư từ Bắc Kinh gửi tới cho Tô Thành, nhưng Tô Thành đã rời khỏi nhà lúc sáng rồi cho nên Đồ Du Du vừa thấy là thư của Tô Thành liền hỏi Tiểu Hoa:

"Là ai gửi thư cho anh ấy vậy?"

Tiểu Hoa cúi đầu nhìn phong thư một lượt liền trả lời:

"Là của người tên Bạch Trấn Hùng"

Đồ Du Du có chút giật mình:

"Họ Bạch sao, có thể cho tôi xem được không?"

Người làm trong nhà ai cũng biết Tô Thành cưng chiều Đồ Du Du ra sao cho nên khi cậu nói muốn xem bức thư này Tiểu Hoa cũng ngay lập tức đưa cho cậu xem. Đồ Du Du cầm thư trong tay nhíu mày nhìn một chút, địa chỉ tại Bắc Kinh lại trùng hợp cũng là họ Bạch, như vậy rất có thể là nhà họ ngoại của Tô Thành. Đồ Du Du tò mò không biết trong thư viết cái gì, nhưng cuối cùng cậu vẫn là quyết định để xuống đợi Tô Thành về rồi đưa cho hắn.

Đồ Du Du cảm thấy tâm trạng rất tốt, hôm nay còn có hứng thú xuống bếp làm đồ ăn, người làm trong nhà lúc đầu vẫn còn câu lệ đối với cậu, không muốn để cậu chạm tay vào thứ gì cả vì sợ Tô Thành phát hiện ra, nhưng sau đó Đồ Du Du liền cứng đầu chủ động xắn tay áo muốn làm đồ ăn cho Tô Thành, nấu một chút đồ ăn thôi cũng chẳng thể nào gây ra chuyện lớn gì, nhìn thấy mọi người cứ lo lắng chốc lát lại nhìn ra ngoài cửa giống như là sợ Tô Thành bất chợt trở về cậu liền buồn cười nói một câu thế này:

"Đừng lo lắng, nếu như Tô Thành vì chuyện này mà mắng mấy cô tôi sẽ mắng lại anh ấy"

Chỉ có một mình Đồ Du Du mới có gan làm chuyện này, cả Thượng Hải cơ hồ nếu như có người lớn tiếng mắng chửi hắn đã không còn được yên ổn rồi. Đồ Du Du ở trong bếp một lúc liền biến thành một cái chợ, mấy cô gái giúp việc trong nhà còn vây quanh cậu nghe cậu kể chuyện Tô Thành ngày xưa. Đồ Du Du cười rất vui vẻ mà kể xấu Tô Thành trước mặt người làm của hắn:

"Tôi lúc trước là thấy giáo trong trường, anh ấy là học sinh của tôi"

Tiểu Thúy nghe vậy liền bất ngờ:

"Thì ra hai người có quan hệ thầy trò hả?"

Đồ Du Du mỉm cười gật đầu:

"Nhưng mà Tô Thành ấy á, học không chịu học chỉ giỏi đánh nhau thôi, anh ấy lúc nào cũng trốn học ở tại nhà của tôi ngủ..."

Đồ Du Du nói đến đây liền phát giác ra mấy cô gái đứng xung quanh nhìn cậu cười xấu xa, sau đó Đồ Du Du mới nhận ra rằng bọn họ đang nghĩ cái gì:

"Tôi biết các cô đang nghĩ cái gì, nhưng không phải như các cô nghĩ đâu, anh ấy lúc đó đã ngủ nhờ ở nhà tôi còn mang giày lên giường ngủ, đã nhắc anh ấy rất nhiều lần rằng không được như vậy nhưng phải rất lâu anh ấy mới có thể sửa"

Tiểu Hạ có là cô bé nhỏ tuổi nhất, mới mười sáu tuổi nhưng lại không tiếp tục đi học mà đi làm để gửi tiền về quê:

"Như vậy Tô thiếu nhất định là có rất nhiều bạn gái nhỉ?"

Đồ Du Du ngẩn người, cậu cũng không biết là hắn có nhiều bạn gái hay không bởi vì từ sau khi cậu gặp hắn đều không thấy hắn đi cùng với cô gái nào cả:

"Tôi cũng không biết, nhưng người như anh ấy nhất định là sẽ không thiếu bạn gái đâu"

Tiểu Hoa đang rửa rau cũng quay sang bắt chuyện:

"Có chuyện này tôi muốn hỏi, chính là Tô thiếu lúc trước cũng đều mang bộ mặt đáng sợ như vậy sao?"

Đồ Du Du có điểm khó hiểu:

"Có sao?"

Cậu vẫn luôn cảm thấy Tô Thành không có gương mặt đáng sợ, chỉ là nếu như đối với người ngoài hắn sẽ làm ra bộ dáng cao ngạo không để người khác trong mắt mà thôi. Có điều Đồ Du Du không biết Tô Thành sẽ không bao giờ ở trước mặt cậu bày ra bộ dáng đáng sợ, cho nên cậu căn bản sẽ không hề nhận ra được điều này:

"Anh ấy đối với người ngoài nhiều nhất chỉ có thể gọi là khó gần chút thôi sao có thể dùng từ đáng sợ được"

Đồ Du Du im lặng một chút rồi hỏi:

"Lúc tôi bị bệnh... Tô Thành có người khác không?"

Tiểu Hạ cười khúc khích:

"Em trước giờ chưa từng thấy Tô thiếu có gì đó với người khác, lúc đầu vào làm em còn nghĩ rằng có phải Tô thiếu có vấn đề sinh lý hay là không"

Bởi vì nói chuyện với Đồ Du Du quá mức thoải mái cho nên Tiểu Hạ mới không quản cái gì mà nói ra những lời kia, đến khi nói xong rồi mọi người trong phòng liền tái mặt sợ hãi, nếu như Đồ Du Du nói chuyện này với Tô Thành thì chỉ sợ cái mạng này của mọi người cũng khó giữ. Đồ Du Du cuối cùng liền phì cười:

"Anh ấy không yếu sinh lý"

Tiểu Hạ vội vã gật đầu:

"Đúng đúng đúng, Tô thiếu không bị yếu sinh lý, anh đừng nói với Tô thiếu rằng em nói lời này nhé, nếu để Tô thiếu biết được sẽ không tha cho em mất"

Đồ Du Du lúc này mới phát hiện ra được không khí trong phòng có phần không đúng, xem ra Tô Thành nhất định là bình thường rất nghiêm khắc với người làm cho nên mới khiến bọn họ sợ hãi hắn như vậy:

"Đừng lo, tôi sẽ không nói đâu"

Tiểu Hạ nhanh chóng cúi đầu:

"Cảm ơn anh"

Đồ Du Du ngồi ở trên ghế chống cằm nhìn mọi người nấu ăn, trong bếp có rất nhiều người cho nên cậu không muốn làm vướng tay vướng chân bọn họ, chỉ có thể ngồi ở một góc nói chuyện mà thôi:

"Nhưng mà cô gái lần đó tôi gặp... cô ấy nói ba cô ấy và Tô Thành đã giao ước điều gì đó..."

Tiểu Hoa vừa thái thịt vừa trả lời:

"Cậu đừng lo lắng, Tô thiếu không thể nào thích cô ta đâu, tính cách cô ta người trong nhà ai cũng đều không ưa cả"

Đồ Du Du im lặng không nói, cho dù mọi người đều nói Tô Thành sẽ không thích cô gái kia, ngay cả Tô Thành cũng từng nói vấy với cậu nhưng mà cậu vẫn không thể yên tâm được. Tô Thành suất sắc như thế người khác thích hắn là chuyện cũng dễ hiểu thôi, chỉ có điều Tô Thành có hay không sẽ vì những sự theo đuổi kia mà lung lay.

Đúng lúc này phía sau liền có một giọng nam ôn nhu gọi:

"Du Du"

Đồ Du Du xoay người lại phía sau liền phát hiện ra người nọ là Tô Thành, hắn hôm nay về sớm hơn thường ngày vài tiếng, bình thường phải đến mười một giờ hắn mới về bây giờ mới chỉ hơn chín giờ một chút mà thôi:

"Tô Thành, anh về sớm như vậy sao?"

Tô Thành xách một túi nhỏ trên tay cưng chiều gọi Đồ Du Du:

"Đến đây, anh có cái này muốn cho em xem"

Đồ Du Du đứng dậy bước về phía Tô Thành, cậu cũng nhận ra được trên tay hắn cầm một túi đồ nhỏ, trong lòng có điểm tò mò:

"Tô Thành, anh cầm cái gì thế?"

Tô Thành đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Đồ Du Du:

"Lên phòng anh cho em xem"

Đồ Du Du ngoan ngoãn đi theo Tô Thành lên phòng ngủ, lúc cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, Đồ Du Du liền bị một lực đạo siết chặt lấy eo của mình, giọng nói trầm khàn mang theo nhiệt khí có phần gấp gáp muốn nói khẽ vào tai cậu:

"Anh đã mua rồi"

Đồ Du Du hả một tiếng, cậu căn bản là không hiểu Tô Thành đang muốn nhắc đến chuyện gì. Tô Thành gấp gáp luồn tay vào trong áo của Đồ Du Du, bởi vì hắn mới từ bên ngoài trở về cho nên nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn còn rất lạnh, Đồ Du Du vừa cảm nhận được nhiệt độ này liền giật mình khẽ cong người:

"Tô Thành, tay của anh lạnh quá"

Tô Thành nhanh chóng bế Tiêu Dật đặt lên trên giường, giây tiếp theo hắn liền đè lên người cậu, Đồ Du Du cảm nhận được dị vật của đối phương vừa cứng vừa nóng đang chọc vào đùi mình, tuy rằng vẫn cách qua một lớp quần áo nhưng cậu vẫn cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Rất nhanh sau đó Đồ Du Du liền hiểu được chuyện Tô Thành vừa mới nói là cái gì, thì ra hắn hôm nay đi ra ngoài chính là để mua gel bôi trơn.

Bây giờ là ban ngày, ban ngày ban mặt lại đi làm chuyện này thật sự khiến cho Đồ Du Du có chút lúng túng, nhưng trái ngược với cậu người nào đó lại vừa hứng thú vừa gấp gáp, cái biểu hiện giổng như là đã nhịn lâu lắm rồi kia của Tô Thành làm cho cậu không lỡ từ chối hắn. Đồ Du Du cứ như vậy bị Tô Thành lột sạch sẽ, dưới ánh mắt nóng bỏng như rada dò xét kia của Tô Thành, Đồ Du Du nhịn không được mà ngượng ngùng muốn trốn tránh:

"Tô Thành... cửa đã khóa chưa?"

Đồ Du Du mấy ngày gần đây được chăm sóc rất tốt, so với lúc mới tỉnh dậy thì người đã có thịt hơn một chút rồi, hơn nữa do khoảng thời gian bị bệnh không tiếp xúc nhiều với ánh nắng cho nên da thịt trên người cũng vừa mịn màng vừa trắng tuyết, chỉ nhìn thấy thôi đã khiến cho máu nóng trong người Tô Thành bắt đầu sôi sục:

"Không sao, không ai vào đâu"

Đồ Du Du cũng biết sẽ không ai tự tiện tiến vào, chẳng qua là cậu cảm thấy ngượng ngùng không biết nói cái gì cho nên nói đại mà thôi. Tô Thành đưa tay tách hai chân của Đồ Du Du ra, Đồ Du Du lúc này chỉ muốn mang cái gì đó lên che đi mặt mình mà thôi, bây giờ sáng như vậy quả thật không quen, thế nhưng con sói xấu xa nào kia còn hỏi một câu thế này:

"Anh làm nhé"

Đồ Du Du trong lòng thầm nghĩ, mang cậu lột sạch rồi mới hỏi còn có tác dụng gì nữa hay sao, tại sao lúc đầu không hỏi cậu đi cơ chứ. Đồ Du Du hai má hồng hồng, không cần nhìn bản thân trong gương cũng biết được gương mặt hiện tại của mình đỏ đến như thế nào. Cậu đã muốn làm con rùa rụt đầu mặc kệ Tô Thành muốn làm gì thì làm rồi nhưng mà không rõ hắn là cố tình không hiểu hay là không hiểu thật sự mà cứ như vậy không chịu có hành động gì, kết quả cậu liền khẽ oán trách:

"Anh còn đợi gì nữa..."

Tô Thành nhếch môi cười, cừu nâu ngốc nhà hắn sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ, hắn nhanh chóng mang gel bôi trơn bôi vào nơi đó cho cậu, giúp cậu làm một vài công tác chuẩn bị thật là kỹ càng, Đồ Du Du lúc đầu quả thật không thể thích nghi được nhanh chóng, có điều đến khi cậu thích nghi được rồi thì bên ngoài cửa liền có tiếng gõ:

"Tô thiếu, bên ngoài có người tới tìm cậu"

Tô Thành có chút nổi cáu:

"Không gặp"

Triệu quản gia vẫn chậm rãi đáp:

"Người tới có nói là người bên nhà ngoại của cậu có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu"

Đồ Du Du lúc này mới nhớ tới chuyện bức thư ngày hôm nay thế cho nên liền vươn tay lấy chăn bên cạnh quấn vào người:

"Nhất định là có chuyện gấp đó, anh ra ngoài xem đi"

Tô Thành ngày hôm qua bởi vì không có gel bôi trơn cho nên mới không thể làm, mà hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi lại có người tới làm phiền, hắn chỉ hận không thể đánh cho kẻ phá đám kia đến bất tỉnh. Tô Thành vươn tay túm lấy chăn của Đồ Du Du ý định muốn tiếp tục làm:

"Không quan trọng, chúng ta làm chuyện của chúng ta trước đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK