"Cậu đừng nghĩ bậy, đây là nhà của Hàn Kỳ, cậu ấy vẫn còn chưa ngủ đâu"
Tô Thành chính là muốn Đồ Du Du ngay tại thời điểm này cho nên hắn liền cố tình luồn tay xuống phía dưới muốn cởi quần của cậu ra, Đồ Du Du hoảng hốt nắm lấy cổ tay hắn khẽ quát:
"Tô Thành, cậu đừng như vậy"
Tô Thành cúi đầu hôn vào cần cổ của Đồ Du Du, hơi thở nóng rực chứa đầy dục vọng giống như là dã thú vậy:
"Du Du, anh muốn em ngay bây giờ"
Tô Thành chẳng khác gì người say, hành động trắng trợn, cả người đều ghé sát vào người Đồ Du Du, Đồ Du Du vừa phải chống đỡ hắn vừa phải ngăn cản đôi tay kia không được phép làm loạn trên người cậu:
"Không được Tô Thành, cậu còn như vậy nữa là tôi mặc kệ cậu đấy"
Đồ Du Du nhanh chóng đẩy mạnh Tô Thành ra, cậu sửa soạn lại quần áo xộc xệch trên người, nếu như cậu còn ở chỗ này nữa khẳng định sẽ lớn chuyện, thế cho nên Đồ Du Du giống như một con cừu nhỏ bị dọa cho hấp tấp bỏ chạy vào bên trong phòng ngủ của Hàn Kỳ:
"Cậu hôm nay cứ ngủ ở phòng khách này đi, tôi vào trong đây"
Nói rồi Đồ Du Du liền ngay lập tức rời đi, Tô Thành ở bên ngoài quả thật là muốn kéo con cừu nâu ngốc kia lại ngấu nghiến ăn sạch xương cậu, chỉ có điều hắn cũng ý thức được đây là nhà của người khác cho nên mới tạm thời tha cho cậu lần này.
Hàn Kỳ vẫn còn chưa ngủ, cậu ta đang nằm ở trên giường xem điện thoại, vừa thấy Đồ Du Du đi vào chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thuận miệng hỏi:
"Sao lại vào đây vậy?"
Đồ Du Du hai má vẫn còn ửng hồng vì xấu hổ, cậu có điểm né tránh Hàn Kỳ không cho cậu ta phát hiện ra:
"Phải rồi, có thể cho Tô Thành ngủ lại chỗ này được hay không, cậu ấy ngủ ở bên ngoài phòng khách"
Hàn Kỳ nhún vai:
"Cứ tự nhiên"
Đồ Du Du đi tới nâng chăn nằm xuống bên cạnh Hàn Kỳ:
"Phiền cậu quá, tôi cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào nữa"
Hàn Kỳ cảm thấy kỳ quái:
"Cậu sao lại vào đây, không ra đó với cậu ta sao?"
Đồ Du Du mà ra đó khẳng định là sẽ lớn chuyện, cậu xoay người lại với Hàn Kỳ khẽ đáp:
"Bên ngoài cũng chỉ có 1 cái ghế sô pha thôi, tôi ở trong này ngủ vẫn tốt hơn"
Hàn Kỳ nhìn đồng hồ cũng đã đến chín giờ rưỡi, cậu ta là người vô cùng coi trong sức khỏe cùng sắc đẹp, nếu như không có chuyện gì thì khẳng định sẽ đúng chín giờ ba mươi lăm phút là đi ngủ, thế cho nên hiện tại liền vươn tay tắt đèn ngủ bên cạnh, mang điện thoại chuyển sang chế độ máy bay rồi nằm xuống để ngủ.
Đồ Du Du ở bên này ngủ cũng cảm thấy không yên ổn, cậu một phần là nhớ Tô Thành, sợ ngày mai tỉnh dậy liền phát hiện ra không thấy hắn nữa, một phần là lo lắng cho hắn vì vừa mới rồi hắn có nổi hứng không biết đã giải quyết được hay chưa. Đồ Du Du xoay tới xoay lui nhưng lại cố gắng nhẹ nhàng không làm cho Hàn Kỳ tỉnh giấc, mở điện thoại lên nhìn liền thấy cũng đã mười một giờ rưỡi, cậu chậm rãi nhấc chăn rời khỏi giường đi ra ngoài phòng khách.
Phòng khách rất tối, cơ hồ không có một chút ánh sáng nào, Đồ Du Du phải mất khoảng vài giây mới có thể thích nghi được với bóng tối, bước chân chậm rãi chuẩn xác hướng về chiếc ghế sô pha kia. Trong bóng tối cậu vẫn có thể nhìn thấy được trên ghế sô pha có một người đang nằm, dáng người của người này rất cao lớn cho nên ghế sô pha này hiển nhiên sẽ không thể nào mà nằm vừa được. Đồ Du Du nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, trong lòng lại nghĩ tới đại thiếu gia lần đầu cậu gặp cao ngạo là như vậy nhưng hôm nay lại vì cậu mà từ bỏ mọi thứ ngủ nhờ ở trên ghế sô pha nhà người ta. Đồ Du Du cẩn thận luồn tay vào mái tóc của Tô Thành, động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng giống như là không muốn để hắn phát giác ra.
Có lẽ Tô Thành mấy ngày hôm nay cũng cảm thấy mệt mỏi cho nên hắn không hề nhận ra được ở bên cạnh còn có người đang trộm nhìn hắn, chỉ đến khi trên môi bắt đầu có một thứ gì đó mềm mại dán vào hắn mới nhíu mày chầm chậm mở mắt. Đồ Du Du luồn tay vào bên trong áo của Tô Thành, thật ra cậu cũng rất nhớ hắn, cũng muốn cùng hắn thân thiết, đây là lần thứ hai cậu chủ động như vậy, chỉ có điều đã mạnh dạn hơn lần trước rất nhiều, cuồng nhiệt hơn rất nhiều, chuyện này khiến cho Tô Thành trong giây phút nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Đồ Du Du hấp tấp đưa tay xuống phía dưới bụng của Tô Thành, bàn tay mang theo độ ấm tiến vào trong quần của hắn, chuẩn xác nắm được vật nam tính vẫn còn chưa thật sự bộc lộ hết bản chất kia. Tô Thành cảm nhận được sự gấp gáp ham muốn của Đồ Du Du, hắn muốn ngồi dậy nhưng lại bị cậu dùng lực đẩy nằm xuống, trong bóng tối có một giọng trầm khàn khẽ vang lên:
"Tô Thành, cậu sẽ không kết hôn với ai khác đúng không?"
Mấy ngày nay Đồ Du Du vẫn luôn trằn trọc suy nghĩ đến chuyện Tô Thành có thể sẽ đính hôn với người con gái khác, tuy rằng không phải là kết hôn nhưng nếu như tổ chức đính hôn thì tương lai gần khẳng định sẽ đi tới hôn nhân, giống như là hắn đã bị cô gái khác đánh dấu không thể xâm phạm được, việc này làm cho bản thân cậu vô cùng cảm thấy khó chịu.
Tô Thành nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du kéo cậu từ dưới đất ngồi lên đùi của mình:
"Anh đương nhiên sẽ kết hôn..."
Đồ Du Du nghe tới đây liền căng thẳng, trong lòng giống như có một tảng đá nặng nề rơi xuống vậy, Tô Thành nhanh chóng muốn cởi đi áo thun trên người của Đồ Du Du, bờ môi nóng bỏng liên tục chạm tới từng tấc da thịt trên cần cổ cậu:
"Với em"
Đồ Du Du ngẩn người, sau đó khóe miệng cũng khẽ mỉm cười mãn nguyện, chỉ là một lời nói có thể bị gió thổi bay nhưng cũng có thể làm cho cậu tình nguyện tin tưởng hắn. Trong bóng tối rất nhanh truyền tới tiếng hô hấp dồn dập của người nào đó, thỉnh thoảng còn có thể không nhịn được mà khẽ rên rỉ ngâm nga, Tô Thành liên tục xoa nắn khắp mọi nơi trên da thịt của Đồ Du Du, vừa làm còn không quên vừa trêu chọc dọa nạt cậu:
"Nhỏ tiếng một chút, em không phải nói đây là nhà của người ta hay sao?"
Mỗi lần Đồ Du Du nghe thấy lời nói này cậu liền cúi đầu khẽ cắn vào vai Tô Thành, Tô Thành cố tính nhéo lấy cặp mông cong vểnh kia của cậu, tùy sức dày vò thỏa thích:
"Ngày mai anh đưa em đến biệt thự ngoại ô, chúng ta sau này ở đó có được không?"
Tô Thành rời khỏi Tô gia không có nghĩa là phần gia sản mà hắn được thừa hưởng từ mẹ hắn cũng thuộc về Tô gia hay là Bạch gia, nếu như tính tất cả những bất động sản cùng tiền mặt mà hắn đứng tên thì đó cũng không phải là con số nhỏ, hai người bọn họ nếu như ăn tiêu ít lại một chút vẫn có thể duy trì được vài năm. Đồ Du Du không hề biết đến số tiền này của Tô Thành, nhưng khi nghe hắn nói hai người các cậu sẽ tới căn biệt thự ngoại ô kia liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, nơi đó cách biệt với cuộc sống ồn ào tấp nập nơi đây, rất thích hợp cho hai người các cậu, cũng không cần phải lo sợ hay là suy nghĩ gì nhiều:
"Được... tôi cũng có một chút tiền tiết kiệm, ngày mai chúng ta đi rút"
Tô Thành buồn cười, hắn đưa tay khẽ vuốt ve sống lưng trơn loáng của Đồ Du Du:
"Số tiền đó có phải là của hồi môn em tự mình tiết kiệm hay không?"
Nếu như là trước đây, Đồ Du Du khi nghe thấy lời đó khẳng định sẽ tức giận, nhưng hiện tại cậu liền không để tâm nữa. Đồ Du Du ghé sát đầu vào lồng ngực Tô Thành, im lặng nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, thấp giọng hỏi hắn lại một lần nữa rằng:
"Tô Thành cậu có hối hận không? Nếu như hối hận thì bây giờ rời khỏi tôi vẫn còn kịp"
Tô Thành cúi đầu hôn vào mái tóc Đồ Du Du:
"Anh không hối hận, anh cũng sẽ không để cho em phải hối hận"
Đồ Du Du chủ động dâng lên đôi môi của mình, Tô Thành cúi đầu đáp trả lại sự nhiệt tình kia. Hai cơ thở dán sát vào nhau, trong không gian yên tĩnh lại một lần nữa phát ra tiếng da thịt va chạm ái muội. Đồ Du Du có một suy nghĩ mình đúng thật là bị điên rồi, tư đó đến giờ hơn hai mươi năm sống trên cuộc đời này chưa bao giờ từng điên đến như vậy, lần đầu tiên không màng tới mọi thứ tin tưởng mang mọi niềm tin đặt vào trong tay một nam sinh nhỏ hơn cậu những bốn tuổi, không biết trong lòng Tô Thành đang nghĩ cái gì nhưng bản thân cậu cảm thấy chuyện này chính là chuyện điên rồ nhất mà cậu từng làm, điên rồ hơn cả chính là việc cậu biết nó điên rồ nhưng vẫn không chịu dừng lại, có lẽ đây chính là đại biểu cho việc một khi yêu người ta liền trở nên mù quáng.
Buổi sáng ngày hôm sau trời vẫn mưa tầm tã, Đồ Du Du đợi Hàn Kỳ tỉnh dậy liền nói lời cảm ơn với cậu ta, sau đó liền cùng Tô Thành rời đi. Tô Thành nói Đồ Du Du đứng ở dưới sảnh đợi hắn đi lấy xe ô tô, Đồ Du Du gật đầu khẽ mỉm cười nhưng trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bấp bênh, có phải là cậu đang hối hận hay là sắp có chuyện gì xảy ra hay không. Đồ Du Du nhìn theo bóng dáng Tô Thành biến mất dưới tầng hầm để xe rồi lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám phía trên, mưa cứ rơi đến não nề lòng người, ngay cả dưới đường cũng ít người qua lại hơn thường ngày, phía xa có một chiếc xe ô tô bảy chỗ đang tiến đến chỗ cậu, Đồ Du Du lúc đầu vẫn không có để ý lắm nhưng sau đó cửa xe mở ra, bên trong có hai người đàn ông cao lớn không nói không rằng bước xuống kéo cậu lên xe. Đồ Du Du ngay cả một lời cũng không kịp thốt lên, chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị một tấm khăn đưa tới bịt chặt mũi cậu, một mùi hương kỳ quái nhanh chóng lan tràn trong khoang mũi cứ như vậy hô hấp của cậu yếu dần rồi rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Đồ Du Du lần thứ hai gặp Bạch Trấn Quân, lần này so với lần trước còn áp lực hơn vạn phần. Bạch Trấn Quân có vài phần giống với Tô Thành, đặc biệt là nét nghiêm túc cương nghị trên gương mặt khiến cho người ta không rét mà run. Đầu óc Đồ Du Du vẫn còn có điểm choáng váng vì tác dụng của thuốc mê cộng với áp lực khi đối diện với ông ngoại của Tô Thành càng khiến cho cậu trong lòng vô cùng căng thẳng, kết quả cũng không biết nên mở miệng nói cái gì.
Bạch Trấn Quân có đôi mắt hẹp dài tương tự với Tô Thành, nhưng đôi mắt của ông ta có nhiều hơn Tô Thành vài phần âm trầm cùng từng trải. Bạch Trấn Quân mất vài giây để đánh giá Đồ Du Du, có lẽ chỉ là trong vài giây cho nên ông không thể nào biết được chính xác con người của Đồ Du Du là như thế nào cho nên hiện tại mới trực tiếp đưa ra một tấm chi phiếu để lên trước bàn:
"Tôi đi thẳng vào vấn đề, hôm nay gặp cậu chính là muốn cậu sau này đừng xuất hiện trước mặt của Tô Thành, số tiền này đối với cậu nhất định cũng không nhỏ đâu"
Đồ Du Du không phải là người không giỏi nói chuyện, hơn nữa cậu cũng là một giáo viên đã từng được học qua lớp đào tạo sư phạm nhưng vào thời điểm này tất cả mọi lời nói đều không thể thốt ra được khỏi cổ họng cậu. Bạch Trấn Quân đương nhiên sẽ không để cho cháu trai mà mình yêu thích nhất vì một người đàn ông mà ảnh hưởng đến tương lai, huống chi Tô Thành tuy rằng ngang ngược chơi bời nhưng lại rất có tố chất, khi mà hắn quyết định làm chuyện gì là sẽ nhất định làm được. Tô gia sau này phải do Tô Thành thừa kế, một phần là vì bản thân hắn, một phần cũng là vì sự duy trì của Bạch gia sau này. Bạch Trấn Quân không thể để Tô gia rời vào tay của Vu Phóng, đứa nhỏ kia vĩnh viễn không thể nào được bước chân vào Tô gia, càng không có tư cách được tranh quyền thừa kế với Tô Thành.
"Đây là cơ hội tốt cho cậu, nếu như hôm nay cậu rời đi còn được nhận số tiền này, đợi đến một ngày Tô Thành chán ghét cậu rồi đến lúc đó cậu rời đi sẽ chẳng có cái gì" Bạch Trấn Quân ngồi ở trên ghế đối diện với Đồ Du Du, giọng nói trầm ổn giống như là chuyện mà ông nói nhất định sẽ xảy ra.
Đồ Du Du ngẩn người, cậu không biết trong tấm chi phiếu kia có bao nhiêu số 0, cũng chẳng nghe hết được toàn bộ lời mà Bạch Trấn Quân nói, cậu chỉ biết lại có thêm một người nữa muốn cậu rời khỏi Tô Thành, chuyện cậu và Tô Thành ở cùng một chỗ có phải là chuyện không thể nào hay không, tại sao hết người này đến người khác lại ngăn cản cậu:
"Cháu... sẽ không nhận số tiền này"
Bạch Trấn Quân nhíu mày hỏi?"
"Cậu thích nó sao?"
Đồ Du Du im lặng vài giây rồi mới gật đầu, Bạch Trấn Quân lạnh giọng nói tiếp:
"Cậu không thích nó, nếu như cậu thích nó thì cậu sẽ làm những việc có lợi cho nó, cậu nghĩ nếu như chuyện Tô Thành thích một người đàn ông bị người ngoài biết được, cậu nghĩ sau này nó có thể bình thường ngẩng cao đầu hay sao?"
Đồ Du Du ấp úng:
"Chuyện này..."
Bạch Trấn Quân sống đến từng tuổi này rồi, lại cũng coi như là một lão hồ li, Đồ Du Du chẳng qua chỉ là một thanh niên mới tốt nghiệp bước ra trường đời, thế cho nên Bạch Trấn Quân chỉ cần lướt nhìn qua một cái là có thể nắm bắt được suy nghĩ đắn đo trong đầu cậu, chính vì vậy ông không hề để cho cậu có cơ hội suy nghĩ nào đã nói luôn:
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cậu bây giờ rời khỏi Tô Thành còn có số tiền nay, coi như rời đi trong êm đẹp, đợi đến lúc đó nó cảm thấy chán cậu rồi vậy thì cái gì cũng sẽ không có đâu"
Đồ Du Du giật mình, Tô Thành rồi sẽ có ngày sẽ cảm thấy chán ghét cậu hay sao, bản thân cậu chưa từng dám nghĩ đến chuyện này, nhưng nói gì thì nói Tô Thành cũng chỉ là một nam sinh trung học mà thôi, cá tính của hắn có phần ngông cuồng tùy ý, chính vì cái tùy ý này khiến cho cậu bắt đầu rơi vào do dự, có lẽ Tô Thành cũng là nhất thời tùy ý mà thích cậu, đợi đến một khoảng thời gian nữa hắn liền có thể giống như Bạch Trấn Quân nói. Nhưng mà Tô Thành chẳng phải nói không cần làm đại thiếu gia nữa vì cậu hay sao, cho dù hắn lúc đó chỉ là tùy ý nhất thời đi chăng nữa thì người đàn ông này cậu cũng không nỡ buông tay, quả thật không nỡ từ bỏ hắn:
"Tô Thành sẽ như vậy sao..."
Bạch Trấn Quân lạnh giọng cắt đứt một tia do dự cuối cùng trong lòng Đồ Du Du:
"Tôi nhìn Tô Thành từ nhỏ đến lớn, cậu chị quen biết nó trong vài tháng, cậu nghĩ cậu sẽ hiểu nó hơn tôi hay sao?".