Lên đến cấp một, Tô Đồ Lang Quân phát hiện ra Hoàng thế Vinh chơi rất thân với đứa nhóc kia, thế cho nên đã tính toán mang toàn bộ bút chì màu của nó mài xuống đất đến gãy hết, kết quả đứa nhóc kia liền cướp giấy vẽ của cậu. Cuối cùng Hoàng Thế Vinh năm đó trực tiếp mang toàn bộ giấy trắng kia của nó cho cậu, không do dự một đao lưỡng tuyệt cắt đứt tình bạn không cần quan tâm nó nói cái gì.
Cấp hai, Tô Đồ Lang Quân muốn có thật nhiều thời gian để đi chơi cùng với Hoàng Thế Vinh nên đã lợi dụng chức vị tổ trưởng giao cho bạn học thật nhiều bài tập, bạn học khi đó không phục nói không làm, Tô Đồ Lang Quân thành công khiến cho Hoàng Thế Vinh thay cậu ép bạn học làm bài tập cho cả hai.
Vào cấp ba, Tô Đồ Lang Quân hẹn bạn gái của Hoàng Thế Vinh ra nói chuyện, mắt thấy Hoàng Thế Vinh đang đến gần liền tự động mà ngã xuống, kết quả Hoàng Thế Vinh dĩ nhiên sẽ chọn đứng về phía cậu mà chia tay với người bạn gái kia, còn thành công ngoài mong đợi, đến mức Hoàng Thế Vinh sau này quen cô gái nào cũng sẽ dẫn đến cho cậu đánh giá trước tiên.
Lên đến đại học, Tô Đồ Lang Quân bởi vì muốn bức ép Hoàng Thế Vinh nhận ra được tình cảm của chính mình nên đã giả bộ quen bạn gái, nhưng mà kết quả lại không giống như là cậu nghĩ, Hoàng Thế Vinh vẫn chưa thể nào nhận ra được, hoặc có thể là hắn nhận ra rồi nhưng vẫn không chịu nói. Cậu cảm nhận nếu như làm thêm nhiều lần như vậy sẽ không ổn, không biết chừng còn sẽ phản tác dụng thế cho nên mới không tiếp tục giả bộ quen bạn gái nữa.
Vào lần thực tập đó, Tô Đồ Lang Quân nhạy cảm nhận ra được nữ trưởng phòng kia thế nhưng có tình ý với Hoàng Thế Vinh, cậu không cần biết cô ta là thật sự thích Hoàng Thế Vinh hay là do cô ta nhìn trúng vị trí đại thiếu gia kia của hắn thì cậu cũng không thể chấp nhận được việc này, vị trí ở bên cạnh hắn sau này chỉ có thể là của cậu mà thôi. Thế cho nên Tô Đồ Lang Quân mới cố tình muốn chống đối lại cô ta, khiến cho cô ta tức giận giao thật nhiều việc cho cậu làm, đến cuối cùng thật là suôn sẻ cậu vĩnh viễn tách được cô ta ra khỏi hắn, khiến cho cô ta ngay cả cơ hội gặp mặt hắn sau này cũng sẽ không có nữa.
Đến lúc đi làm rồi, Tô Đồ Lang Quân vì muốn đường đường chính chính ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh, muốn cho bọn họ có thời gian ở bên cạnh nhau nên đã không ngại công kích nữ thư ký kia, khiến cho cô ta lấy việc công trả thù riêng, sau đó cậu cố tình để chuyện này đến tai Hoàng Thế Vinh, nữ thư ký kia liền bị hắn trực tiếp sa thải.
Lúc này Tiểu Tuyết trở về, phần xấu xa trong con người Tô Đồ Lang Quân lại lớn lên, nụ cười xinh đẹp ngoan độc nở rộ giống như một đóa hoa có thật nhiều độc dược, có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào:
"Cô nghĩ cô thắng được tôi sao?"
Tiểu Tuyết trong lòng có chút hốt hoảng, không nghĩ một người đàn ông lại có thể mang được bộ dáng này, năm đó những tưởng bản thân vẫn còn trẻ tuổi nên mới bị Tô Đồ Lang Quân gài bẫy, hiện tại đã biết được con người của cậu rồi, hôm nay đến gặp mặt cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, tại sao hiện tại đối diện vẫn run sợ như thế.
Tô Đồ Lang Quân đơn gian lấy ra điện thoại di động làm một vài thao tác, rất nhanh sau đó điện thoại được kết nối đến đầu dây bên kia, loa ngoài được bật lên khiến cho hai người đều nghe thấy rõ ràng.
"Tớ nghe đây"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng phiền não:
"Hôm nay tớ gặp lại Tiểu Tuyết, hình như cô ấy vẫn còn trách tớ... phải làm sao bây giờ, vợ sắp cưới của cậu hình như là không thích tớ rồi"
Đầu dây bên kia trong giọng nói còn mang theo sự kích động giống như muốn ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân để an ủi:
"Tớ lập tức bỏ cô ta, cậu đang ở chỗ nào nói cho tớ biết để tớ qua đón cậu".
Tô Đồ Lang Quân nhếch môi nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết rồi mới nhỏ giọng đáp lại lời của Hoàng Thế Vinh:
"Không cần đâu, cậu hiện tại đang làm việc không nên rời khỏi vị trí công tác"
Hoàng Thế Vinh quả thật là kích động:
"Không được, cậu nói đi, cậu đang ở chỗ nào tớ sẽ lập tức qua đó"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Được rồi, tớ đang ở quán cà phê mà chúng ta hay tới, cậu phải lái xe cẩn thận nha"
Tô Đồ Lang Quân kết thúc cuộc điện thoại kia, cậu ngẩng đầu nhìn Tiểu Tuyết nhẹ giọng nói:
"Thật ngại quá, Tiểu Vinh và cô không thể kết hôn được rồi... bởi vì có tôi ở đây sẽ không ai có thể ở cùng một chỗ với Tiểu Vinh được!"
Tô Đồ Lang Quân rất là tự tin, bởi vì cậu hiểu Hoàng Thế Vinh hơn bất cứ ai hết, Hoàng Thế Vinh yêu cậu, hắn chẳng qua chỉ là chưa thể nhận ra được mà thôi.
Tiểu Tuyết mang theo gương mặt dữ tợn tức giận với Tô Đồ Lang Quân, nhưng rất nhanh sau đó cô liền mỉm cười nói:
"Tôi lần này sẽ sử dụng phương pháp năm đó của anh, muốn nhìn xem Vinh Vinh có đứng về phía anh nữa hay không"
Nói rồi Tiểu Tuyết liền mang ly nước ở trên bàn tự đồ vào người mình, lại mang đầu tóc làm hỗn loạn một chút, kế tới váy áo trên người cũng có điểm xộc xệch, khóe mắt cũng thật nhanh có thể phiếm hồng được. Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn xuống lòng đường phát hiện ra được chiếc xe quen thuộc đã đỗ lại trước cửa quán, từ bên trong có một người đàn ông hấp tấp vội vã bước ra. Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết rét lạnh nói:
"Nếu đã làm rồi vậy thì làm cho chót đi"
Tô Đồ Lang Quân mang ly nước đập vỡ, mảnh thủy tinh sắc bén vương vãi dưới sàn nhà cùng mặt bàn, cậu lấy một mảnh thủy tinh chậm rãi cứa vào cánh tay một vệt dài, máu theo đó cũng từ từ xuất hiện. Tiểu Tuyết cả kinh nhìn người đối diện, cậu ta vẫn cứ mỉm cười như thế giống như bản thân không hề có chút đau đớn nào.
Hoàng Thế Vinh bước vào bên trong, Tô Đồ Lang Quân kín đáo mang cánh tay nhiễm máu kia cùng mảnh thủy tinh ném xuống dưới sàn. Hoàng Thế Vinh vừa tới nhìn thấy Tiểu Tuyết một bộ dạng như kia thì khó xử nhìn qua chỗ Tô Đồ Lang Quân:
"Này... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Tuyết vội lấy lại tinh thần đứng dậy kéo lấy cánh tay của Hoàng Thế Vinh:
"Vinh Vinh, em cùng anh ấy nói chuyện, anh ấy liền nói em đê tiện quấn lấy anh, sau đó còn... sau đó còn suýt chút nữa đánh em"
Hoàng Thế Vinh dĩ nhiên sẽ không thể tin tưởng được, nhưng sự việc trước mắt thì Tiểu Tuyết đúng là nạn nhân còn Tô Đồ Lang Quân thì lại lành lặn:
"Quân Quân, chuyện này là như thế nào?"
Nhân viên phục vụ vừa mới rồi nghe thấy tiếng đổ vỡ liền đi ra muốn dọn dẹp:
"Xin lỗi, tôi có thể dọn dẹp mảnh vỡ hay không?"
Tô Đồ Lang Quân đứng dậy còn đặc biệt cố tình mang cánh tay tự mình làm bị thương kia giấu ra sau lưng:
"Phiền anh giúp tôi dọn dẹp đi"
Thời điểm đó Hoàng Thế Vinh liền phát hiện ra có điều gì không đúng vội đẩy Tiểu Tuyết ra kéo tay Tô Đồ Lang Quân đến nhìn thử, vừa nhìn thấy vết thương dài nghiêm trọng còn đang dính máu kia liền giật mình:
"Quân Quân, tay của cậu bị làm sao thế?"
Tiểu Tuyết ở bên cạnh kéo Hoàng Thế Vinh:
"Vinh Vinh, anh đừng để ý đến anh ta, vết thương này là do anh ta tự mình làm đó"
Hoàng Thế Vinh dĩ nhiên sẽ không lựa chọn tin tưởng bất cứ lời nói của ai ngoài Tô Đồ Lang Quân, cũng giống như trong giới thương nhân vẫn thường nói Tô Đồ Lang Quân giảo hoạt thì hắn vẫn luôn chắc chắn rằng Tô Đồ Lang Quân chẳng qua là thông minh nên mới điều hành được Tô thị tốt như vậy mà thôi:
"Cô mau tránh ra đi, Tiểu Tuyết sau này cô đừng xuất hiện trước mặt tôi và Quân Quân nữa"
Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền hướng phục vụ trong quán gọi loạn lên:
"Phục vụ, phục vụ ở đây có bông băng hay là không?"
Tô Đồ Lang Quân dùng sức thu tay lại nhìn chằm chằm Hoàng Thế Vinh:
"Tiểu Vinh, tớ không sao, tớ có việc phải đi trước, hai người các cậu ở lại nói chuyện đi"
Dĩ nhiên thì Tô Đồ Lang Quân luôn là người nắm chắc được phần thắng, cậu thích cái cảm giác được nắm phần chuôi, cho dù là thương trường hay tình trường thì mọi chuyện cũng sẽ đều nằm trong sự kiểm soát của cậu. Hoàng Thế Vinh vội vã đuổi theo phía sau Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân cũng không có ý định đi quá nhanh, nếu như cậu thật sự muốn Hoàng Thế Vinh không đuổi kịp cậu thì hắn cũng vĩnh viễn không thể có khả năng theo kịp cậu được:
"Quân Quân cậu đợi tớ một chút, tớ đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra xem"
Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn về phía Tiểu Tuyết, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng có tia châm chọc sắc bén, đôi mắt này bất cứ ai đều có thể nhìn thấy nhưng duy nhất chỉ có Hoàng Thế Vinh là không thể thấy được, bởi vì hắn hiện tại đang bị vết thương không ngừng chảy máu kia của đối phương dọa sợ:
"Tiểu Vinh, tớ quá thật không sao cả..."
Hoàng Thế Vinh ở bên cạnh cắt ngang lời nói của Tô Đồ Lang Quân:
"Cậu hiện giờ đừng nói gì nữa, đi thôi tớ đưa cậu ra xe"
Lúc ngồi ở trên xe rồi Hoàng Thế Vinh vẫn loay hoay cầm lấy bông y tế vừa mới rồi mua ở bên cửa hàng thuốc ven đường lau máu cho Tô Đồ Lang Quân:
"Quân Quân, chuyện là như thế nào hả, tại sao cậu lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Tô Đồ Lang Quân ngồi ở một bên chăm chú quan sát Hoàng Thế Vinh một lúc mới nói:
"Tớ không sao, là tớ tự mình làm bị thương"
Hoàng Thế Vinh dĩ nhiên sẽ ngay lập tức phủ nhận:
"Cậu đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác thôi"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng hỏi:
"Cậu thật sự có ý định sẽ kết hôn cùng Tiểu Tuyết hay sao?"
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu nhìn Tô Đồ Lang Quân rồi lắc đầu:
"Sẽ không kết hôn nữa, cô ta làm bị thương cậu tức là kẻ thù của tớ, tớ sau này sẽ không gặp mặt cô ta, được rồi chúng ta hiện tại đến bệnh viện thôi, còn không đến chỉ sợ sẽ để lại sẹo mất, tay của Quân Quân thường ngày quen ngồi đánh máy tính vốn rất mịn màng hiện tại không thể để lưu lại vết sẹo xấu xí nào được"
Tô Đồ Lang Quân thu tay lại trầm giọng nói:
"Tớ không muốn đến bệnh viện, cũng không muốn vết thương này không để lại sẹo, tớ muốn Tiểu Vinh sau này nhìn thấy vết sẹo đó sẽ nghĩ đến việc lựa chọn người tốt hơn, may mắn hôm nay tớ là người bị thương thay cậu, nếu như cậu kết hôn cùng cô ấy cậu sau này sẽ bị thương, tớ không muốn thấy Tiểu Vinh bị làm sao cả"
Thời gian kế tiếp vết sẹo dài trên tay kia của Tô Đồ Lang Quân quả đúng như theo ý của cậu, một vết sẹo vô cùng dữ tợn khiến cho Hoàng Thế Vinh sau này quen bạn gái quả nhiên đều đưa đến cho Tô Đồ Lang Quân xem mắt trước tiên, Tô Đồ Lang Quân gật đầu thì Hoàng Thế Vinh mới tiếp tục quen, nhưng từ đó đến giờ chưa có bất cứ người nào nhận được cái gật đầu từ cậu cả.
Cho đến năm hai người hai mươi tư tuổi, Hoàng Thế Vinh cuối cùng cũng phải tự đối diện với tình cảm của chính mình, Tô Đồ Lang Quân đưa thiệp mời tới dự lễ kết hôn của cậu với nhị tiểu thư tập đoàn Hoa thị. Hoàng Thế Vinh khi ấy rất muốn gặp Tô Đồ Lang Quân để nói chuyện, nhưng đến nhà tìm thì không gặp được, ngay cả điện thoại cũng không thể liên lạc, cứ như vậy đã gần nửa tháng khiến cho Hoàng Thế Vinh như muốn phát điên lên.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất lớn, sấm chớp cũng càng đáng sợ hơn khiến cho không có bất cứ người nào dám ra ngoài đường vào lúc này. Hoàng Thế Vinh đứng ở dưới biệt thự Tô gia thật lâu, quần áo đầu tóc đều bị mưa làm cho ướt sũng, Tô Đồ Lang Quân vẫn lạnh nhạt đứng ở trên phòng ngủ lầu hai nhìn xuống không hề có ý định lộ mặt.
Cậu đợi hắn lâu như vậy, vì hắn làm nhiều việc xấu xa như thế, muốn hắn đối diện tình cảm của chính mình không tiếc mang cả cơ ngơi Tô thị ra đặt cược, cậu biết nếu như lần này không kết hôn thật sẽ khiến cho Hoa gia xấu mặt, bọn họ khẳng định sẽ tìm cơ hội mà gây khó dễ cho Tô gia. Nhưng mà cậu lại không thể nghĩ ra được cách nào khác hay hơn để Hoàng Thế Vinh tự mình nhận ra, nếu như cứ cùng hắn đi đường vòng như vậy chỉ sợ sẽ đợi rất lâu.
Tô gia cuối cùng cũng có người ra mở cửa, Hoàng Thế Vinh đã đứng bên ngoài từ buổi chiều, đến hiện tại đã là chín giờ tối rồi, mấy tiếng đồng hồ đó đều chỉ đứng một chỗ không rời, lúc này Triệu quản gia liền mang ô đi ra ngoài hướng Hoàng Thế Vinh nói:
"Hoàng thiếu gia, Tô thiếu gia nói cậu trở về nhà đi, bên ngoài trời mưa rất nguy hiểm"
Hoàng Thế Vinh có điểm hơi choáng váng nhưng vẫn không có ý định ra về:
"Nếu như không gặp được Quân Quân thì tôi sẽ không về đâu"
Kế đến Tô Đồ Lang Quân cuối cùng cũng chịu để cho Hoàng Thế Vinh vào nhà. Tô Đồ Lang Quân nhìn Hoàng Thế Vinh một thân ướt đẫm khẽ thở dài đưa khăn lông cho hắn:
"Tiểu Vinh cậu sao thế, sao lại đứng dưới trời mưa để ướt hết người?"
Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm Tô Đồ Lang Quân:
"Vậy cậu vì sao lại tránh mặt tớ?"
Tô Đồ Lang Quân ở bên cạnh giúp Hoàng Thế Vinh chậm rãi lau nước mưa trên mặt:
"Tớ không tránh mặt cậu, chỉ là thời gian gần đây tớ hơi bận rộn một chút thôi, cậu biết đám cưới có rất nhiều thứ phải chuẩn bị mà, tớ còn phải cùng Tiểu Tuệ đi mua giường ngủ, mua tủ quần áo, thảo luận địa điểm kết hôn, còn có thiệp mời rồi sính lễ, nhiều thứ lắm cho nên mới không có thời gian gặp cậu"
Hoàng Thế Vinh ngay lập tức ôm Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng cuống quít nói:
"Quân Quân, cậu đừng kết hôn với người nào khác được không?"
Tô Đồ Lang Quân đứng im lặng không có kháng cự, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo tia bất ngờ một cách hiển nhiên:
"Tại sao vậy?"
Hoàng Thế Vinh giọng nói có điểm run rẩy vì kích động:
"Bởi vì tớ không thể chịu được đâu, tớ rất thích cậu"
Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi đáp lời:
"Cậu yên tâm, tớ kết hôn rồi chúng ta vẫn có thể giống như trước đây mà, ta sẽ không có vợ quên mất cậu đâu... chỉ là thời gian của tớ sau này cũng sẽ còn dành cho vợ tớ nữa"
Hoàng Thế Vinh trực tiếp mang miệng mình ngăn chặn lại đôi môi đang mấp máy của Tô Đồ Lang Quân, đầu lưỡi tiến vào bên trong bắt đầu thăm dò nơi đó. Tô Đồ Lang Quân còn có thể cảm nhận được Hoàng Thế Vinh ôm mình rất chặt giống như là sợ cậu đẩy hắn ra vậy:
"Tớ yêu Quân Quân, cho nên tớ không thể chấp nhận được thời gian của cậu sau này sẽ còn dành cho một người khác không phải tớ"
Thật ra ván bài lần này chính là ván bài mà Tô Đồ Lang Quân không nắm chắc phần thắng trong tay nhất, hiện tại nghe thấy Hoàng Thế Vinh chính miệng thừa nhận nói ra lời này thì cậu mới có thể buông xuống mọi lo lắng trong lòng:
"Là thật sao?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu lại cúi xuống hôn Tô Đồ Lang Quân giống như để chứng minh:
"Là thật, tớ thật sự rất yêu Quân Quân, yêu đến trái tim tớ hiện tại rất là đau đây này. Nghe tin cậu sắp kết hôn với cô gái khác tớ đã bị tổn thương, sau đó tớ phát hiện thì ra tớ yêu cậu từ rất lâu rồi, là tớ ngu ngốc không nhận ra, hiện tại tớ nhận ra rồi cho nên Quân Quân đừng kết hôn với cô gái khác có được không?"
Tô Đồ Lang Quân trong lòng rất sung sướng, cậu đợi câu nói này tưởng chừng như là hết nửa đời người vậy:
"Nhưng mà tin tức kết hôn đã công bố rồi, nếu bây giờ..."
Hoàng Thế Vinh nắm lấy tay Tô Đồ Lang Quân:
"Chỉ cần Quân Quân nguyện ý, những chuyện khác cứ giao cho tớ, tớ sẽ giải quyết mọi chuyện thật là ổn thỏa"
Tô Đồ Lang Quân hơi đẩy Hoàng Thế Vinh ra:
"Tiểu Vinh, tớ sợ cậu chỉ là kích động nhất thời... sau này cậu sẽ hối hận..."
Hoàng Thế Vinh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thế Trung, đầu dây bên kia rất nhanh có người nghe máy, sau đó hắn liền hùng hồn tuyên bố thế này:
"Ba à, con muốn kết hôn... là kết hôn cùng Quân Quân... ba à con đang nói sự thật, con muốn kết hôn cùng Quân Quân, ba mau chuẩn bị sính lễ nếu không cậu ấy sẽ kết hôn với người khác mất"
Hoàng Thế Vinh tắt điện thoại nắm lấy tay của Tô Đồ Lang Quân kéo cậu xuống dưới nhà:
"Tớ bây giờ sẽ xuống xin phép hai ba cậu, hai chú ấy đều là bạn bè của hai ba tớ, cũng biết con người tớ như thế nào, hai chú ấy nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta"
Tô Thành và Đồ Du Du đang ngồi ở dưới phòng khách xem TV, thời gian đã trôi qua thật lâu rồi nhưng mà hai người lại giống như chẳng thể già đi được, ngược lại Tô Thành lại nhiều hơn nét đàn ông trưởng thành quyến rũ, Đồ Du Du lại chẳng khác gì lão hóa ngược càng ngày càng trẻ hơn.
Hai người mắt thấy Hoàng Thế Trung cả người ướt sũng lôi kéo con trai nhà mình từ trên lầu xuống thì có điểm giật mình:
"Bác trai, cháu muốn kết hôn với Quân Quân"
Đồ Du Du ngẩn người còn chưa thôi bất ngờ, Tô Thành nhíu mày nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân:
"Chuyện này là như thế nào?"
Hoàng Thế Vinh vẫn quen bảo vệ Tô Đồ Lang Quân, vừa nhìn thấy Tô Thành nhìn Tô Đồ Lang Quân liền đứng lên phía trước chặn lại ánh nhìn của Tô Thành:
"Chuyện kia cháu sẽ thu xếp ổn thỏa, cháu hứa sau này sẽ đối xử thật tốt với Quân Quân"
Thật ra cho dù tất cả mọi người có ngăn cản đi chăng nữa thì Tô Đồ Lang Quân cũng sẽ vẫn có cách để cho bọn họ đồng ý, bởi vì cậu sớm đã đợi hắn từ rất lâu rồi.
Hôn lễ của Tô Đồ Lang Quân vẫn được diễn ra theo đúng như công bố, chỉ có điều lần này không xuất hiện cô dâu mà lại xuất hiện chú rễ, hôn lễ khoa trương như vậy thu hút rất nhiều sự quan tâm của cánh nhà báo, cũng không biết đã tốn biết bao giấy mực của báo chí. Tô thị và Hoàng thị từ đó chính thức xác lập thành một tập đoàn lớn, ở trong thương giới không hề có đối thủ, đánh dấu một sự cường thịnh phát đạt.
Dĩ nhiên hai người ở chung lâu như vậy, Hoàng Thế Vinh không phải là không hề phát hiện ra Tô Đồ Lang Quân căn bản không đơn giản, nhưng mà hắn vẫn là mở một mắt nhắm một mắt, đối với cậu vĩnh viễn luôn coi như một viên ngọc quý chỉ muốn cất giấu trong túi áo ngực của mình.
***
Phần 2: Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng