Tứ Lí thấy Miêu Trấn rõ ràng lại mời Lâm Vân trước y. Cũng bất chấp thân phận của Lâm Vân còn chưa tra rõ lập tức đứng lên, tranh cãi với Miêu Trấn.
Lâm Vân cười khổ, mình đã nói sẽ lưu lại nơi này đâu?
- Tốt lắm, quân trưởng Miêu và quân trưởng Từ đừng cãi nhau nữa. Lâm tiên sinh còn chưa quyết định có lưu lại hay không đây, vậy mà các cậu đã như vậy rồi...
Tần Vô Sơn thấy thế, vội vàng khuyên nhủ.
Miêu Trấn và Tứ Lí không khỏi có chút xấu hổ. Ủy viên Tần và người thanh niên Lâm Vân này còn chưa đưa ra quyết định gì. Mà đến thân phận của Lâm Vân còn không rõ ràng lắm. Cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tùy tiện đưa hắn vào trong quân khu. Mọi người đều hiểu đạo lý này. Nhưng họ thực sự quá yêu mến tài năng của Lâm Vân. Một người như vậy mà tới quân khu của bọn họ, thực lực của bọn họ sẽ tăng thêm rất nhiều.
- Lâm Vân, cậu đã biết rồi đó, hai vị quân trưởng này đều rất có hứng thú với thân thủ của cậu. Nhưng thân phận của cậu còn chưa có xác định, nên chúng tôi không muốn nói thêm. Tuy nhiên, nếu như cậu không thích nói về vấn đề này, thì tôi vẫn muốn mời cậu tới quân khu của chúng tôi ở vài ngày, coi như là bằng hữu. Cậu thấy thế nào?
Tần Vô Sơn rất khách khí hỏi Lâm Vân.
Lâm Vân trầm tư một lát. Vị Tần Vô Sơn này rõ ràng cáo già hơn hai vị quân trưởng kia. Ông ta muốn mình ở lại vài ngày là muốn điều tra thêm chân tướng của mình. Nếu như mình không muốn ở lại, như vậy chính là vạch mặt. Mặc dù mình có thể thong dong rời đi, nhưng làm thế lại không đúng với suy nghĩ lúc đầu của mình. Huống hồ, linh khí ở nơi này rất hợp với việc tu luyện của mình. Vậy thì ở vài ngày cũng không sao.
- Có thể, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ trước. Tôi không sợ mình bị tra ra gì, nhưng tôi muốn ông đáp ứng tôi một yêu cầu. Vì nếu tôi muốn rời đi, còn chưa có ai có thể ngăn cản được.
Lâm Vân nói, một tay vỗ trên mặt bàn. Chén trà trước mặt Tần Vô Sơn giống như có người nâng lên vậy, chầm chậm đưa tới trước mặt Lâm Vân.
Tần Vô Sơn và hai vị quân trưởng bị một màn này làm cho kinh hãi. Đây là võ công gì vậy? Tiên pháp hay là dị năng?
Lâm Vân cũng lười nói thêm, trong tay nắm chật chén trà. Đột nhiên nước trong chén trà sôi trào lên, hơi nước càng ngàv càng nhiều. Trong chớp mắt, nước trong chén trà đã biến hết thành hơi nước, rồi tan biến. Lâm Vân hất tay lên, cái chén trà trống không vững vàng rơi xuống trước mặt của Tần Vô Sơn. Thật giống như cái chén trà một mực ở chỗ này, chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Sau nửa ngày, ba người mới kịp phản ứng, đều hít vào một hơi. Người này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là lợi hại. Đây nhất định là cao thủ dị năng, hoặc là cao thủ nội gia chân chính.
- Lâm tiên sinh có yêu cầu gì xin cứ nói.
Tần Vô Sơn rốt cuộc ngồi không yên mà là đứng lên, thậm chí có chút tôn kính hỏi.
Miêu Trấn và Từ Lí đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Vân. Ở sâu trong nội tâm đã kinh đào hải lãng. Trên đời này lại có nội công như vậy. Tuy bọn họ biết có một số gia tộc thế gia, đều có một chút công pháp nội gia truyền thừa. Nhưng dù sao cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Mà một ít cao thủ nội gia mà bọn họ gặp qua, cũng không biến thái như Lâm Vân. Trong nháy mắt, hai người liền trở nên tôn kính và nhiệt tình.
- Các ông có thể tra lai lịch của tôi, lai lịch của tôi cũng không có gì khó tra. Tuy nhiên, yêu cầu của tôi là, vô luận là các ông có điều tra ra hay không, còn mong các ông giữ bí mật. Tôi không muốn mọi người biết tôi ở chỗ này. Cũng không muốn mọi người biết bản lãnh của tôi. Tôi ghét nhất là bị quấy rầy, nếu như ảnh hưởng tới tôi, cho dù là một quân khu, tôi cũng có thể biến nó thành một đống tro tàn.
Lâm Vân nói sau, chụp một miếng gỗ trên cái ghế sau lưng. Trong nháy mắt, miếng gỗ trong tay của Lâm Vân đã biến thành tro bụi, còn tỏa ra mùi cháy khét.
Sự khiếp sợ vừa nãy còn chưa tan biến, lại thêm cử động lần này của Lâm Vân, ba người đã trợn mắt há mồm, không biêt nói gì. Bọn họ làm tới chức quân trưởng này, coi như là kiến thức rộng rãi. Nhưng một màn đánh sâu vào thị lực như vậy, bọn họ còn chưa gặp phải.
Nguyên lai, lúc người này đi ra, đối mặt với vô số khẩu súng chỉ vào người mà không sợ hãi. Còn tưởng rằng người này gan lớn không sợ chết. Hóa ra không phải như vậy, cơ bản là hắn không để những khẩu súng kia vào trong mắt.
Nếu Lâm Vân vừa tới mà nói những lời kia, dựa vào tính tình của Miêu Trấn, khẳng định là trở mặt tại chỗ. Nhưng hiện tại đã mình bạch, người ta có tư cách nói những lời này.
- Các ông để ở trong lòng là được.
Lâm Vân nói xong, lạnh lùng nhìn ba người. Nếu muốn đối phương tôn trọng và e ngại mình, thì phải xuất ra một ít thực lực.
- Chúng tôi đồng ý. Chúng tôi sẽ phái người an bài phòng nghỉ cho Lâm tiên sinh.
Tần Vô Sơn đột nhiên chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Ông ta biết người này tuyệt đối không nói láo. Hắn muốn thiêu rụi cả cái quân khu, chắc không có ai có thể ngăn cản được hắn. Đây là một nhân vật nguy hiểm. Nếu như không rõ lai lịch của hắn, nhất định phải suy nghĩ biện pháp chế trụ hắn.
- Còn có, từ nay về sau không cần phải khách khí như vậy. Nếu các ông không chọc tới tôi, tôi vẫn là người rất dễ nói chuyện.
Lâm Vân nói với ba người. Hắn biết biểu hiện của mình đã chấn trụ ba người này.
Sau khi sắp xếp chổ ở cho Lâm Vân xong, ba người Tần Vô Sơn ngồi với nhau bàn bạc.
- Ủy viên Tần, chẳng lẽ người này chính là dị năng giả trong truyền thuyết? Trên đời này lại có người như vậy? Người này quả thực quá nguy hiểm.
Từ Lí rất sốt ruột. Hiện tại y còn không quá tin tưởng những điều mình vừa thấy. Chẳng lẽ là ảo thuật?
Nghe Từ Lí hỏi vậy. Miêu Trấn cũng đầy vẻ chờ đợi nhìn Tần Vô Sơn. Y cũng bị biểu hiện của Lâm Vân làm cho rung động. Cũng rất lo lắng Lâm Vân sẽ là mối nguy hiểm.
- Hẳn là không phải. Nếu như tôi không có đoán sai, người này có lẽ đã luyện công pháp nội gia tới cực hạn. Tuy hắn nói có thể làm cho toàn bộ quân khu Vân Bắc hóa thành tro tàn, có chút khuếch đại. Nhưng nếu đối chọi với người này, dù thắng, chúng ta cũng sẽ bị tổn thất rất lớn. Việc này không thể qua loa. Hiện tại lập tức phái người điều tra thân phận của hắn. Hắn đã nói chúng ta có thể điều tra hắn, chỉ cần không tiết lộ ra ngoài. Miêu Trấn, cậu lập tức đi điều tra. Muốn trong thời gian ngắn nhất, tra ra lai lịch của hắn.
Tần Vô Sơn nghiêm túc nói.
- Về chuyện ở rừng Vạn Côn, đợi người của hai đội trở về nghỉ ngơi và hồi phục nửa tháng, thì tính sau. Từ Lí, cậu đi xem các đội viên đó đi. Rồi hỏi han chi tiết mọi việc, viết thành một báo cáo.
Tần Vô Sơn nói thêm, rồi mới xoay người vội vã rời đi. Chuyện này đã vượt qua sức tưởng tượng và phạm vi không chế của ông ta, cần phải thông báo với cấp trên.
Cơm tối rất phong phú. Tần Vô Sơn tự mình chiêu đãi Lâm Vân ăn cơm, lại dẫn theo Lâm Vân làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một khi thân phận của Lâm Vân còn chưa làm sáng tỏ, ông ta sẽ không hỏi gì.
Sau khi tăm rửa xong, Lâm Vân thoải mái năm trên một cái giường lớn. Không nghĩ tới, một trụ sở huấn luyện lại có một gian phòng xa hoa như vậy. Đối với một người ngủ mấy tháng trong rừng mà nói, nơi này không khác gì thiên đường.
Một mực tu luyện, hôm nay mới có giường nằm, Lâm Vân liền thoải mái ngủ một giấc.
Đến ba giờ đêm. Miêu Trấn mới vội vàng đi tới căn cứ bộ chỉ huy.
Tần Vô Sơn còn chưa có ngủ. Ông ta đang cẩn thận xem xét báo cáo của Từ Lí. Từ Lí thì ngồi một bên, cũng nhìn lại tư liệu. Thấy Miêu Trấn chạy tới, liền ngẩng đầu nhìn Miêu Trấn.
- Như thế nào, đã tra ra chưa?
Tần Vô Sơn nhìn Miêu Trấn còn mang theo vẻ kỳ quái trên mặt, vội vàng hỏi.
- Tra ra rồi, hai người xem đi.
Nói xong, Miêu Trấn lập tức đưa bản điều tra cho ủy viên Tần.
Tần Vô Sơn cẩn thận xem bản điều tra. Trong lòng dần sáng tỏ. Hóa ra là cháu của Lâm lão, tên đúng là Lâm Vân. Xem ra hắn không có dùng tên giả.
Là một thiêu gia hoàn khố, còn là một người bị bệnh tâm thần? Người thanh niên Lâm Vân này làm gì có thấy dấu hiệu tâm thần gì đâu? Nửa năm trước, bị phụ thân trục xuất ra khỏi gia tộc, rồi mặc kệ sống chết. Nhưng không lâu sau, phụ thân hắn lại đi tìm hắn. Bất quá, một mực còn chưa tìm thấy...Làm việc cho Hồng Tường, "Vân Tằm Miên" nổi danh Phụng Tân là do hắn sản xuất.
Kết thù với Lý gia. nhưng nguyên nhân kết thù thì không rõ. Theo điều tra phỏng đoán, thì là do "Ngũ Thải Phỉ". Lý gia phái Lý Nghĩa, Yamda tới Phụng Tân bắt hắn, một mất tích, một đã chết.
Mà Lý gia bởi vì đuổi giết Lâm Vân, mà xảy ra mâu thuẫn với Lâm gia. Lâm Vân còn có một người vợ tên là Hàn Vũ Tích. Nửa năm trước, hai người làm thủ tục ly hôn. Lâm Vân đã ký tên. Nhưng tin tức ly hôn của hai người không phải do hai người truyền ra, mà là từ gia trưởng của Hàn gia truyền ra ngoài.
Thấy vậy, thanh niên Lâm Vân này không có nói dối. Hắn đúng là từ Phụng Tân trốn tới, rồi đi vào dãy núi Vân Quý. Nhưng bằng thân thủ lợi hại như của hắn, vì sao còn phải e ngại Lý gia phái người tới Phụng Tân sao? Còn có, hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?
Tần Vô Sơn không nghĩ ra, Miêu Trấn cùng Từ Lí cũng nghĩ không thông.
- Những tư liệu này, cậu có cho ai nhìn thấy không?
Tần Vô Sơn nhìn chằm chằm vào Miêu Trấn hỏi.
- Không có, toàn bộ những tư liệu này đều do một mình tôi điều tra ra. Những hồ sơ có liên quan tới Lâm Vân, cũng đều do tự tay tôi lấy.
Miêu Trấn vội vàng nói.
- Tốt, lập tức niêm phong kỹ bản điều tra này. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Lâm Vân. Xem ra, Lý gia và Lâm gia đều biết thân phận của Lâm Vân. Thật không ngờ, chuyện tình lại diễn ra như vậy...
Tần Vô Sơn thì thào nói.
Lâm Vân một mực ngủ tới 8h sáng hôm sau mới dậy, tinh thần cực kỳ thoải mái. Mang theo tâm tình vui sướng, rửa mặt đánh răng xong thì đi ra ngoài phòng ngủ. Bên ngoài có mấy người lính đang chờ hắn.
Đi theo những người lính này tới phòng ăn. Tân Vô Sơn chính đang ngồi ở đó. Ông ta nhìn thây Lâm Vân đi vào, vội vàng đứng lên.
- Lâm tiểu hữu, mời ngồi.
Tần Vô Sơn khách khí mời Lâm Vân ngồi.
- Chắc là Tần lão đã tra ra thân phận của tôi.
Lâm Vân nhìn thần sắc của Tần Võ Sơn liền biết ông ta đã điều tra ra.
- Đúng vậy, còn mong Lâm Vân lão đệ tha thứ.
Tần Vô Sơn vẻ mặt có lỗi đứng lên.
- Không sao, chúng ta cứ ngồi xuống mà nói chuyện. Thân phận của tôi cũng không có gì bí mật mà phải giấu diếm. Tôi cũng biết ý của ông. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu.
Lâm Vân nhìn Tần Vô Sơn ngồi xuống, rồi nói.
- Còn yêu cầu gì, cậu cứ nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Tần Vô Sơn nghe vậy cũng tranh thủ thời gian nói.