Không biết nàng ta bảo dưỡng làn da như thế nào, mà khiến người khác phải hâm mộ. Trên người nàng ta rõ ràng không có đeo đồ trang sức, trên mặt cũng không có trang điểm, nhưng vẻ đep không hề bị giảm đi. Nếu như nàng ta đeo thêm một chiếc vòng cổ, thì không biết còn đẹp đến dường nào. Cho dù Trương Tuyền là một mỹ nữ, cũng bị vẻ đẹp của Hàn Vũ Tích chinh phục. Chỉ là trên mặt của nàng ta và ánh mắt luôn mang theo vẻ u sầu.
- Cô tìm tôi có chuyện gì không?
Hàn Vũ Tích lạnh lùng nhìn Trương Tuyền. Nàng đã nhận ra nữ nhân này. Chính là nữ nhân lừa gạt Lâm Vân ở chợ việc làm lần trước. Cho nên Hàn Vũ Tích không có ấn tượng tốt với cô ta. Thâm chí còn có chút chán ghét, bởi vì cô ta không nên lừa gạt Lâm Vân.
Thấy biểu lộ lạnh lùng của Hàn Vũ Tích, Trương Tuyền có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên nói:
- Hàn tiểu thư, tôi là Trương Tuyền thuộc công ty điện tử Hưng Đạt. Tôi thật lòng xin lỗi vì chuyện lần trước. Mong cô bỏ quá cho.
Hàn Vũ Tích sửng sốt, trong lòng tự nhủ nữ nhân này cần gì phải vất vả chạy tới đây xin lỗi? Khẳng đinh không đơn giản như vậy. Tuy nhiên, thân thủ không đánh khuôn mặt cười, mặc dù Hàn Vũ Tích không vui, nhưng vẫn nói ra:
- Cô không cần xin lỗi tôi, người bị cô lừa là chồng của tôi, không phải là tôi.
Nói đến chồng của tôi, Hàn Vũ Tích đột nhiên có cái gì chắn chắn ở cổ họng. Lâm Vân còn là chồng của mình sao? Hiện tại nàng rất muốn đứng trước mặt Lâm Vân và gọi hắn là lão công. Đó không chỉ là một loại khát vọng, mà còn là sự chờ đợi, vui mừng, xen lẫn bàng hoàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- A, cô là vợ của Lâm Vân? Hai người là vợ chồng, vậy thì tốt quá…
Trương Tuyền nghe Hàn Vũ Tích nói mình là vợ của Lâm Vân, trong lòng rất kích động. Cuối cùng cũng tìm được rồi. Đột nhiên nàng có cảm thấy muốn khóc. Trải qua nhiều lần vất vả tìm kiếm, trải qua ít nhiều trách cứ, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của Lâm Vân.
Nhưng nàng đã quên một chuyện, nếu Lâm Vân là chồng của Hàn Vũ Tích, vì sao lão bà đi thông báo tuyển dụng người, lão công lại muốn khắp nơi xin việc, còn bị người chế nhạo.
Hàn Vũ Tích nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Trương Tuyền, có chút ngạc nhiên. Ta là vợ của Lâm Vân, mắc mớ gì tới ngươi, mà ngươi phải kinh hỉ như vậy.
- A, là như vậy, lần trước chúng tôi muốn tuyển dụng chồng của cô. Nhưng bởi vì sai lầm của tôi mà đưa nhầm cho anh ấy số điện thoại giả. Chuyện này tôi thực sự có lỗi. Hiện tại công ty của chúng tôi rất cần chồng của cô làm việc cho công ty. Còn mong Hàn tiểu thư nhiều hơn thông cảm, nhiều hơn tha thứ.
Trương Tuyền phỏng chừng hôm nay mình nói lời xin lỗi là nhiều nhất.
Hàn Vũ Tích vốn có ấn tượng kém với Trương Tuyền. Tuy cô ta đã liên tục xin lỗi, cũng không thay đổi được cách nhìn của nàng với cô ta. Chỉ là Trương Tuyền mở miệng nói chồng của cô, ngậm miệng nói chồng của cô, khiến Hàn Vũ Tích cảm thấy cô ta không chán ghét như vậy.
- Lâm Vân sẽ không tới công ty của cô đi làm. Tôi nghĩ công ty của cô không có khả năng lưu lại một người như Lâm Vân. Nguyên nhân thì các cô cũng tự hiểu. Lần trước anh ấy đi tới chợ việc làm tìm việc, là do tình cảnh có chút quẫn bách. Nhưng hiện tại anh ấy đã tìm được công việc rồi, cho nên rất khó tới công ty của cô làm việc.
Cảm thấy mấy câu đầu có chút cay nghiệt, Hàn Vũ Tích lại giải thích vài câu.
Hàn Vũ Tích rất ít khi dùng từ ngữ cay nghiệt như vậy để nói chuyện với người khác. Nhưng đối với nữ tử đã lừa gạt Lâm Vân này, vẫn nhịn không được nói xen vào vài câu. Xem như giúp Lâm Vân hả giận một chút. Nghĩ tới nữ nhân này trước ngạo mạn sau cung với Lâm Vân, chắc họ đã biết cái gì đó rồi.
Chắc bọn họ đã biết Lâm Vân là người thực sự có bản lĩnh? Hay là vì những thứ khác. Đột nhiên nàng nhớ tới Lâm Vân đã từng vẽ qua một bức tranh đưa cho nữ nhân này. Chẳng lẽ chính nhờ bức tranh kia mà cải biến suy nghĩ của cô ta? Hay là những người khác trong công ty cô ta nhận ra được giá trị của bức tranh?
Hàn Vũ Tích vốn là người cực kỳ thông minh. Bởi vì nổi lên lòng nghi ngờ, nên nàng phân tích khá chính xác.
Trương Tuyền nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, trong mắt xuất hiện một tia ảm đạm. Quả nhiên, công ty của mình đã tới chậm, khiến cơ hội bay vào tay công ty khác. Mà cho dù nói lời hối hận cũng không còn tác dụng gì. Hiện tại chỉ là thử xem, có thể mời được Lâm Vân tới công ty mình một chuyến hay không. Hoặc là nhờ Đàm Ái Hoa đích thân tới nói chuyện với Lâm Vân.
- Thực xin lỗi, Hàn tiểu thư, như vậy không biết tôi có thể hẹn chồng của cô ra ngoài gặp mặt một lần được không?
Trương Tuyền thử hỏi thăm dò Hàn Vũ Tích.
- Cô hẹn anh ấy ra ngoài làm gì?
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảnh giác. Nữ nhân trước mắt này có thể nói là một nữ nhân rất thành thục. Hơn nữa còn có một đôi mắt câu hồn, một bộ ngực khá đồ sộ, đủ để thu hút mọi loại đàn ông. Khiến Hàn Vũ Tích cảm thấy đây là một nữ nhân mà nam nhân không thể cự tuyệt. Nhưng Hàn Vũ Tích lại không biết, trong mắt người khác, nàng cũng là một nữ nhân như vậy, thậm chí còn hấp dẫn hơn Trương Tuyền nhiều.
Thấy biểu lộ của Hàn Vũ Tích, Trương Tuyền liền đoán ra nàng ta đang nghĩ gì, chỉ phải cười khổ một tiếng. Không nói mình căn bản không có ý gì với người Lâm Vân có tướng mạo bình thường kia. Cho dù mình có ý tứ, chẳng lẽ ta còn có thể so sánh với ngươi sao? Ngươi cũng quá coi thường lực hấp dẫn của mình với nam nhân rồi.
- A, là như vậy, Hàn tiểu thư, lúc trước công ty của tôi tìm được bức tranh vẽ sơ đồ mạch điện kia của chồng cô. Bản sơ đồ đó là một bản sơ đồ mạch điện rất tiên tiến. Nhưng bản sơ đồ kia có nhiều chỗ khiến cho nhân viên kỹ thuật của chúng tôi không tài nào hiểu nổi, mới phải thỉnh giáo Lâm tiên sinh. Đương nhiên, chi phí thỉnh giáo, công ty của chúng tôi sẽ trả gấp đôi, cho nên…
Trương Tuyền không giấu diếm mục đích của mình, liền nói ra.
Hiện tại nàng đương nhiên biết giá trị của bản sơ đồ mà Lâm Vân vẽ đó. Nhưng ở trước mặt vợ của hắn, lại giấu diếm giá trị của bản sơ đồ, thì khác gì bịt tay trộm chuông đâu? Bổn sự của chồng, là vợ thì chắc phải rõ hơn ai hết, không cần phải che giấu làm gì.
Nhưng Trương Tuyền không ngờ một điều, Hàn Vũ Tích thực sự không biết bổn sự của Lâm Vân.
Nghe nói quả nhiên là do bản vẽ kia, Hàn Vũ Tích mới bình tĩnh lại. Nàng không biết vì cái gì, mỗi khi thấy một mỹ nữ tìm Lâm Vân, nàng lại khẩn trương như vậy. Chẳng lẽ mình không có lòng tin với Lâm Vân, hay là mình không có lòng tin với chính mình? Nàng không biết. Nhưng nàng khẳng định, cuộc sống sau này của mình đã không thể ly khai Lâm Vân. Mỗi lần nàng ở một mình, nàng đều nghĩ tới những kỷ niệm tốt đẹp ít ỏi giữa hai người, nhấm nuốt hương vị và sự yên lặng mà lần đó hắn ôm nàng.
- Lâm Vân không ở nhà, anh ấy đã đi rồi….Đã lâu chưa trở về…
Lúc Hàn Vũ Tích trả lời Trương Tuyền, trong lòng cực kỳ ảm đạm.
Trương Tuyền nghe thấy vậy, còn tưởng rằng Hàn Vũ Tích muốn chối từ mình. Nhưng khi nhìn ánh mắt buồn bã của nàng ta, thì biết là nàng ta nói thật. Có lẽ vợ chồng họ có mâu thuẫn, nên Lâm Vân mới ra ngoài ở một mình.
Vẻ tiều tụy và sự tưởng niệm ẩn sâu trong mắt của Hàn Vũ Tích, khiến Trương Tuyền cũng phải tâm nhuyễn.
Phải yêu nhiều như thế nào mới có một loại chờ đợi như vậy a. Trương Tuyền đột nhiên có chút đồng tình với Hàn Vũ Tích. Thậm chí nàng cảm thấy Lâm Vân thật là nhẫn tâm, ngay cả một người vợ như vậy, cũng có thể để ở nhà, không để ý tới.