Lâm Vân không chút do dự, mang bản đồ hành tinh ra bên ngoài Sơn Hà Đồ. Còn xác của người ngoài hành tinh kia, Lâm Vân liền vứt ra ngoài vũ trụ, mặc kệ nó trôi nổi đi đâu.
Lâm Vân không biết vật thể bay này dùng năng lượng gì để bay. Mà hắn lại không biết điều khiển. Cộng thêm tốc độ bay của Lâm Vân cao hơn nó một chút, cho nên hắn dứt khoát đạp kiếm bay trở về.
Tu vị lên tới Ngũ Tinh trung kỳ, tốc độ cao hơn không ít. Lâm Vân chỉ mất chưa đến một tháng đã tới mặt trăng theo vị trí đánh dấu trên bản đồ hành tinh. Nghỉ ngơi trên mặt trăng một lúc, Lâm Vân lập tức bay xuống Trái Đất.
Lúc Lâm Vân tới Yên Kinh, mới phát hiện mình rời khỏi nhà đã ba, bốn tháng rồi.
- Anh…
Lâm Hinh nhìn thấy anh trai đã trở lại, hưng phấn khó nói nên lời, liền lao tới ôm Lâm Vân. Trong lòng nàng, anh trai và mẹ có vị trí quan trọng nhất.
- Hinh, Vũ Tích đâu?
Lâm Vân vừa tới Yên Kinh đã phóng thần thức ra ngoài, nhưng không nhìn thấy Vũ Tích, lập tức hỏi.
- Ủa, chị Vũ Tích không về cùng anh à?
Lâm Hinh tưởng rằng chị Vũ Tích vẫn ở bên cạnh anh trai mình.
Lông mày của Lâm Vân nhíu lại, định hỏi tiếp thì Lâm Hinh đã nói:
- Anh trai, anh không cần phải lo lắng cho chị Vũ Tích đâu. Chị ấy và chị Nhược Sương đều đang ở núi Cửu Hoa. Ngày nào chị ấy cũng gọi điện thoại trở về mà. Sáng nay chị ấy còn gọi một lần.
Lâm Vân nghe vậy mới yên tâm, định đi tới núi Cửu Hoa luôn. Nhưng trở về lại không thăm hỏi mẹ và mẹ vợ thì đúng là không tốt. Lâm Vân và Lâm Hinh vừa vào nhà, thì hai người trưởng bối đã đi ra. Lâm Vân rời đi mấy tháng, tuy Hà Tinh cũng rất lo lắng, nhưng thời gian dài cũng quen. Bà ta biết đứa con trai này của mình vốn không thích an phận, nên không quá để ý.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Vân lập tức kéo Lâm Hinh lên tầng hỏi chuyện.
- Anh trai, anh có biết vì sao chị Nhược Sương đi cùng chị Vũ Tích tới núi Cửu Hoa không?
Lâm Hinh rất thần bí nói.
- Vì sao?
Lâm Vân nghĩ thầm, tuy hắn không biết Vũ Tích đi tới núi Cửu Hoa làm gì. Nhưng Nhược Sương đi cùng kết bạn với vợ mình, thì có gì lạ đâu.
Lâm Hinh thấy biểu lộ của anh trai mình như vậy là biết anh ấy đang nghĩ gì. Vội vàng nói:
- Anh trai, không như anh nghĩ đâu. Anh có quen biết chị Tĩnh Như, Cam Dao, Xung Hi và Ninh Vi phải không?
Lâm Vân nhìn ánh mắt quái dị của em gái mình, chỉ biết con bé này suy nghĩ xấu xa gì đó. Cố ý nghiêm mặt lại, nói:
- Lâm Hinh, em đừng suy nghĩ lung tung. Tất nhiên anh có quen biết với bọn họ rồi, nhưng quan hệ của bọn anh không như em nghĩ đâu.
- Hừ, anh còn không thừa nhận à? Nghĩ lung tung gì đâu, đây là sự thật. Chị Cam Dao đã nói cho em biết chuyện hôm đó. Chị Vũ Tích đã hỏi những người đó có thích anh không. Và các cô ấy đều thừa nhận. Vậy mà anh còn chối bay chối biến.
Lâm Hinh khinh bỉ nói.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ hỏi:
- Vậy thì sao?
Mặc dù biết mấy người kia có hảo cảm với mình, nhưng Lâm Vân không nghĩ tới những điều khác. Các cô gái đó thích mình có lẽ là vì mình đã từng cứu bọn họ.
Lâm Hinh thở dài, thành thật nói:
- Anh trai của em à, anh đừng giả nai nữa. Đến mức này rồi, anh còn giả vờ như không biết, thì anh cũng quá đáng rồi đấy. Chẳng hạn như chuyện chị Tĩnh Như tới công ty anh làm việc, tình ý của chị thể hiện rõ ràng như vậy rồi còn gì? Chị Tĩnh Như cũng có phải bé bỏng gì đâu, chị ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi.
- Anh làm vậy là phá hỏng tuổi thanh xuân của mấy chị ấy. Nếu anh không thích bọn họ, thì cứ nói rõ ra. Còn để cho chị Vũ Tích phải ra mặt làm người xấu nữa. Anh nói xem, có phải anh đã quá vô trách nhiệm không?
Lâm Vân cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Hinh không muốn làm cho Lâm Vân khó xử nữa, liền kể lại chuyện Vũ Tích cùng mấy chị kia ở trong phòng, cuối cùng chỉ lưu lại có hai người là Nhược Sương và Vũ Tích mà thôi.
Nghe xong lời kể của Lâm Hinh, Lâm Vân liền trầm mặc. Hắn rất hiểu vì sao Vũ Tích làm như vậy. Hắn cũng cảm thấy hắn không xứng đáng là một người nam nhân tốt. Chẳng lẽ mình không có chút cảm tình gì với những cô gái kia sao? Có phải là mình đã quá do dự hay không? Kết quả thì thế nào, không những làm thương tổn tới Vũ Tích, còn thương tổn tới các cô gái khác.
Về việc mấy cô gái rời khỏi căn phòng, Lâm Vân không có chút bất mãn và ý gì cả. Hắn chỉ có sự tự trách và xin lỗi những người đấy. Có thể tưởng tượng, để cho một cô gái mà mình chưa từng hứa hẹn gì, phải đưa ra lựa chọn này thực sự quá mức tàn nhẫn.
Thậm chí Hàn Vũ Tích còn chủ động gánh vác chuyện mà lẽ ra hắn phải tự mình đi làm. Hắn không trách Vũ Tích, cũng không trách những cô gái khác. Chính vì sự do dự của hắn mới tạo thành kết quả như ngày hôm nay. Nếu như biết tình cảm của bọn họ, sao mình lại còn do dự? Trực tiếp nói thẳng với bọn họ không phải tốt ròi sao? Càng sợ thương tổn tới bọn họ, thì vết thương lòng càng sâu. Khi Lâm Vân biết mình hiểu được điều này, thì có vẻ như đã hơi muộn.
Thấy anh trai của mình trầm mặc, Lâm Hinh cảm thấy những lời vừa rồi của mình hơi nặng. Lâm Hinh liền vội vàng nói:
- Kỳ thực, sáng hôm sau chị Tĩnh Như đã quay lại. Nhưng chị Vũ Tích và chị Nhược Sương đã rời đi rồi. Lúc đó, em thấy chị Tĩnh Như rất là đau khổ. Chị ấy không nói gì, mà chỉ trở về rồi cầm một bộ quần áo, có vài thứ trong đó của anh đưa cho em.
- Về sau thì sao?
Lâm Vân đau xót, vội vàng hỏi.
- Về sau thì chị ấy giao lại công tác cho Cam Dao rồi rời đi Yên Kinh. Em không biết chị ấy hiện tại đang ở đâu.
Lâm Hinh thở dài nói. Nếu mình ở vị trí của anh trai, thì mình có xử lý tốt hơn anh ấy không? Có thể khiến mọi người đều không đau khổ không?
- Vậy anh tới chỗ Cam Dao hỏi xem.
Lâm Vân đứng lên.
- Anh trai, em khuyên anh đừng tới chỗ chị Cam Dao. HIện tại chị Cam Dao đang tập trung hết sức mình vào công việc. Nến anh tới đó sẽ quấy rầy chị ấy.
Lâm Hinh thấy anh trai muốn đi tìm Cam Dao, liền ngăn cản.
Lâm Vân im lặng. Lâm Hinh nói thêm:
- Có lẽ để một thời gian rồi anh hẵng gặp chị Cam Dao. Thời gian có thể hòa tan rất nhiều thứ.
Lâm Vân chợt nhớ tới một điều, lấy bình ngọc ra, còn chưa nói gì, thì Lâm Hinh đã nói:
- Anh trai, chị Vũ Tích đã đưa thuốc dưỡng nhan cho em rồi, anh không cần đưa thêm đâu. Em còn một viên để dành cho chị Mông Văn. Chị Vũ Tích cũng đã đưa cho Cam Dao một viên.
- Ừ, nhưng em vẫn cầm thêm một viên đưa cho Tĩnh Như đi.
Tuy Lâm Vân cảm thấy mình không nợ Tô Tĩnh Như cái gì, nhưng nàng ấy dù sao cũng đã yêu đơn phương mình nhiều năm. Cuối cùng vẫn là yên lặng rời đi Yên Kinh. Cho nên hắn muốn tặng cho nàng ấy một viên Tiên Nhan Đan.
- Vâng, nếu gặp chị Tĩnh Như, em sẽ đưa cho chị ấy.
Lâm Hinh cất viên đan dược đi.
Lâm Vân định cho mẹ và mẹ vợ mỗi người một viên. Nhưng nghĩ tới việc hai người sau khi uống sau sẽ trở về tuổi hai mươi, thì có vẻ quá mức, nên đành thôi. Thuốc này chỉ là giữ cho nhan sắc không già, chứ cũng không có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Trước khi đi, Lâm Vân luyện chế mười cái vòng cổ bảo vệ đưa cho Lâm Hinh. Bảo con bé rằng, nếu những người kia có ai kết hôn, thì dùng danh nghĩa của con bé, tặng vòng cho họ. Coi như là đền bù tổn thất vì khuyết điểm của mình. Mặc dù đây không tính là khuyết điểm của hắn, nhưng hắn đã khiến các nàng lãng phí tuổi thanh xuân.
Vào ban đêm, Lâm Vân chào từ biệt Lâm Hinh rồi đi tới núi Cửu Hoa. Thấy anh trai vừa về lại sắp rời đi, Lâm Hinh tuy không muốn, nhưng nàng cũng biết anh trai mình không phải người bình thường. Nên cũng không quá lo lắng.
Đối với người khác, đi từ Yên Kinh tới núi Cửu Hoa phải mất thời gian khá dài. Nhưng đối với Lâm Vân, chỉ là vài mươi phút đồng hồ mà thôi. Đứng ở trên đỉnh núi Cửu Hoa, Lâm Vân rất nhanh tìm được Vũ Tích và Nhược Sương. Việc Nhược Sương bất kể sinh tử cùng Vũ Tích đi tìm hắn, đã cảm động tấm lòng của Lâm Vân.
Tuy mình đã từng cứu nàng ấy, nhưng thật không ngờ nàng ấy lại yêu mình sâu sắc như vậy. Điều này khiến hắn làm sao có thể phụ lòng nàng ấy được.
Mục đích ban đầu của Lâm Vân là một lòng tu luyện. Về sau hắn yêu Vũ Tích, thì hắn cảm thấy cả đời này có Vũ Tích là được. Nếu như tìm được Thanh Thanh thì càng tốt. Nếu không tìm thấy, hắn cũng không quá tự trách. Dù sao là do hắn ngoài ý muốn tới Địa Cầu. Nhưng Lâm Vân thật không ngờ, về sau còn phát sinh quan hệ với Mông Văn nữa. Sở dĩ Lâm Vân vội vã trở về là vì hắn lo lắng cho Vũ Tích và Mông Văn.
Hiện tại Vũ Tích không có việc gì, còn Mông Văn thì sao? Lâm Vân quyết định, sẽ dẫn theo Vũ Tích đi tìm Mông Văn.