Mục lục
Công Tử Điên Khùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lâm quản lý, hiện tại nói cũng không rõ. Nếu không ngay mai, ngài tới công ty mở một cuộc họp, hỏi ý kiến của mọi người rồi quyết định hướng đi của công ty. Xem có thể nghĩ ra cách nào vãn hồi một ít thị phần không?

Cam Dao nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói với Lâm Vân. Nhìn nàng như vậy, có lẽ nàng chưa muốn từ bỏ thị trường ở Phụng Tân. Mới có nửa năm mà sức tiêu thụ áo lót cho nữ của Hồng Tường đã xuống dốc như vậy.

- Tốt, không có vần đề. Ngày mai ta sẽ đến công ty sớm. Ta còn có vài việc phải đi trước, ngươi bận việc của ngươi đi.

Lâm Vân nói xong, vội vàng rời đi. Hắn thật sự có chút xấu hổ. Cô nàng Cam Dao này cũng cầm tiền lương như mình, nhưng lòng trung thành của người ta lại mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần. Tuy mình chỉ là pháo hôi mà Đường Tử Yên phái tới. nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.

Nhìn Lâm Vân vội vã rời đi, Cam Dao có chút kỳ quái. Chẳng lẽ hắn có rất nhiều việc phải làm? Còn có việc gì quan trọng hơn cả công việc? Mình còn đang định dẫn hắn tham quan các cửa hàng khác. Thôi, đề ngàv mai tính tiếp.

- Cam Dao, em thấy vị Lâm quản lý kia lúc nhìn chị, có chút mê mẩn. Hì hì, mị lực của chị thật là lớn. Đã có một Mạnh An, không nghĩ tới lại có thêm một người ái mộ chị.

Cô gái trông tiệm vừa nãy nói.

- Không phải, hắn nhìn chăm chăm vào chị, nhưng chị không thấy vẻ mê đắm trong đó. Chị có thể cảm giác được. Nhưng chị lại thấy vị Lâm quản lý này có chút là lạ. Đã đến điều tra, vì sao chỉ nói mấy câu liền vội vã rời đi. Hơn nữa, nhìn quần áo hắn mặc, cũng không giống như một quản lý.

Cam Dao nghĩ nghĩ, liền nói ra.

Trong nội tâm còn tự nhủ, vì sao vị Lâm quản lý này phải nhìn chằm chằm vào mình? Chẳng lẽ mình rất xấu sao? Bất quá, mặc dù mình không tự nhận là xinh đẹp, nhưng cho dù là xấu, vị Lâm quản lý kia có gì mà phải nhìn chăm chăm.

Ngoài ra, Cam Dao còn có chút buồn bực chính là, những người nhìn chằm chằm vào mình sao không thấy ai là giàu có hoặc anh tuấn. Người Lâm Vân này, nhìn quần áo đã biết là không có tiền. Tuy hắn không phải đẹp trai, nhưng ngũ quan cũng đoan chính, còn hơn tên Mạnh An kia. Không những xấu, mà cả người đều lôi thôi nhếch nhác.

Cam Dao vừa nghĩ tới đây, thì bị tiếng điện thoại di động cắt đứt. Cầm lên nghe, là bác gái, chủ thuê phòng gọi tới:

- Tiểu Cam à, là bác đây. Phòng cùa cháu đã có người thuê, bác cũng đã thu ba tháng tiền nhà của người đó. Số tiền thuê nhà mà cháu còn thiếu, bác đã trừ đi 3600 nguyên rồi.

Thanh âm của bác gái có vẻ cao hứng. Đây là lần đầu tiến bác gái nói chuyện vui vẻ với Cam Dao về vấn đề tiền nong như vậy.

- A, người chung phòng cùng cháu là ai? Là một nữ nhân hả?

Lúc Cam Dao viết giấy mời bạn cùng phòng, có yêu cầu là con gái hoặc là người già trên sáu mươi tuổi. Nhưng điều kiện này chả khác gì chỉ hướng về con gái. Bởi vì một người già đi ra ngoài thuê phòng, không phải là nhiều lắm.

- Ách, bác còn có ít chuyện phải làm, lát nữa nói sau...

Điện thoại bên kia liền tắt. Cam Dao ngơ ngác cầm điện thoại trong tay. Trong lòng tự nhủ, bác gái cũng thật là. Nói luôn cho mình người thuê phòng là ai, có tốn bao nhiêu thời gian đâu? cần gì đã vội vã tắt điện thoại như vậy?

Cơm nước xong. Cam Dao nói:

- Thiên Lan, chị muốn đi tới khu bán hàng ở cửa đông, ở đây giao cho em nhé.

Lâm Vân trở lại chỗ ở phát hiện bác gái quả nhiên đã chỉnh lý căn phòng của mình sạch sẽ. Trong lòng thầm cảm ơn bác gái này. Mặc dù mình cho bà ấy không nhiều lắm, nhưng bà ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ mình.

- Tiểu tử, đưa CMND của cháu cho bác, để bác ghi hợp đồng.

Lâm Vân vừa ngồi xuống, bác gái liền đi vào nói.

- Tên: Lâm Vân, tuổi: 25, ừ, tên không sai.

Bác gái điền xong vào tờ giấy, liền trả lại CMND cho Lâm Vân. Nghĩ nghĩ lại nói thêm:

- Tiểu Lâm.,nếu buổi tối không có chỗ ăn cơm, có thể xuống tầng ăn cơm cùng bác.

Lâm Vân cảm thán sự nhiệt tình của bác gái, nhưng vẫn khách khí nói:

- Không cần, buổi tối cháu đã chỗ ăn cơm rồi. Bác không cần để ý đâu. A, còn có, cháu có thói quen ngủ phải cần yên tĩnh, nên lúc cháu ngủ, bác đừng gõ cửa nhé. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc bác gái đi ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ, tiểu tử này không tồi. Làm người hào phóng, lại khách khí, cũng không thấy mang bạn bè vớ vẩn tới. Tiểu Cam kỳ thật cũng không tồi, chỉ là hay thiếu nợ tiền thuê nhà của mình mà thôi.

Giữa trưa Lâm Vân đã ăn cơm no, cho nên việc cần làm bây giờ là tu luyện, cố gắng tĩnh tâm để hình thành Tinh Hồn.

Nơi này có hoàn cảnh không sai, chỉ là hơi nhỏ một chút. Nhưng đã đủ không gian để mình tu luyện.

Do linh khí ở thế giới này khá mỏng manh, nên tiến độ hình thành Tinh Hồn của Lâm Vân khá thong thả. Trong nháy mắt, đã trôi qua mấy giờ đồng hồ. Lúc Lâm Vân mở to mắt thì đã là 6h tối. Vừa định mở cửa đi ra ngoài ăn một chút, thì nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên từ cầu thang.

- Bác à, đã có người muốn thuê phòng thì bác nên nói qua cho cháu chứ? Ít nhất cháu phải biết người này có thích hợp ở chung không. Nhỡ đâu là một người thích tính toán chỉ li hoặc là một lão nhân si ngốc, thì không phải...

Không ngờ là thanh âm của Cam Dao.

Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, thật là trùng họp. Nhưng không phải trên tờ giấy có ghi là một ông già sao? Bất quá, Lâm Vân liền hiểu nguyên nhân trong đó. Có lẽ nàng muôn dự phòng trước, sợ người khác nhìn thấy giấy thông báo là nữ, sẽ có ý đồ gì đó mà thôi.

- Tiểu Cam. Tiểu Lâm là người rất tốt. Tiền thuê nhà đã được hắn thanh toán trước ba tháng. Bác đã kiểm tra rồi, là người tốt. Ngay cả tiền thế chấp, hắn cũng không muốn, không phải rất tốt sao? Hiện tại cháu chỉ cần trả 1000 nguyên một tháng là được. Đối với cháu mà nói, không những giảm được gánh nặng tiền bạc, hơn nữa chỗ ở của cháu còn lớn hơn Tiểu Lâm nhiều.

Bác gái có vẻ thiên hướng Lâm Vân.

Lâm Vân nghe vậy âm thầm buồn cười. Có lẽ hai người tưởng mình không nghe thấy nên mới nói vậy. Rõ ràng để cho mình trả nhiều tiền hơn, nhưng lại ở căn phòng nhỏ hơn. Lâm Vân nghĩ lại, chỉ có chút buồn cười, chứ không ý trách vấn Cam Dao.

- Bác à, sao bác lại nói ra chuyện cháu trả tiền ít hơn?

Cam Dao vừa nói vừa mở cửa.

- Nhưng bác đã lỡ nói mất rồi.

Bác gái cũng cảm thấy mình nói chuyện có chút không ổn.

- Ai,vậy làm sao bây giờ? Thôi, nếu người đó còn so đo, cháu sẽ trả lại 100 nguyên cho người ấy vậy.

Cam Dao bất đắc dĩ nói.

- Tiểu Cam, cháu yên tâm, tiểu tử này không phải là người nhỏ mọn như vậy. Hắn hào phóng lắm, chắc chắn sẽ không quan tâm một trăm nguyên kia.

Bác sái tranh thủ an ủi Cam Dao.

- Khoan khoan, bác vừa nói cái gì? Chẳng lẽ người thuê phòng không phải là con gái, mà là một nam tử trẻ tuổi?

Lông mày của Cam Dao liền nhãn lại.

- Đúng vậy. Tiểu Cam, tiểu tử này làm người không tệ. Không phải là người xấu. Bác đã gặp qua nhiều người rồi, nên tin tưởng vào ánh mắt của bác.

Bác gái chủ nhà cùng có chút xấu hổ. Dù sao Cam Dao đã yêu cầu là con gái hoặc người già.

- Không được, cháu không muốn ở cùng phòng với người kia. Vô luận hắn là ai, cháu cũng không muốn.

Cam Dao sốt ruột nói.

Khuôn mặt của bác gái liền thay đồi. Để Lâm Vân chuyển ra ngoài, đương nhiên là bà ấy không muốn. Cam Dao đã nợ tiền thuê nhà nhiều tháng. Hiện tại vất vả lắm mới có một người có tiền tới thuê. Buổi chiều lại còn boa cho bà ấy hơn một nghìn nguyên, nên bà ấy làm sao có thể để Lâm Vân ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK