Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 130: Tặng gà
Tạ Tri Phi run rẩy.
Không đợi hắn hỏi kỹ, Yến Tam Hợp đã mở miệng: "Ở tri phủ nha môn là hạ sách, ở khách điếm là trung sách, trở lại Quan Âm thiền tự mới là thượng thượng sách. Nha môn tri phủ bảo vệ chúng ta, nhưng cũng ngăn cản bọn họ."
Người đề nghị ở phủ nha là Tạ Tri Phi.
"Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ chúng ta mấy người cùng nhau đi ra ngoài thì phải cùng nhau trở về, không được ai xảy ra chuyện hết, cho nên..."
"Không trách ngươi. Trong tình huống đó, chỉ cần là người, thì đều sẽ lựa chọn giữ mạng trước." Yến Tam Hợp rũ mắt xuống: "Chuyện bỏ lỡ không đề cập tới, xem có cách nào cứu vãn nữa không?"
"Có sao?" Tạ Tri Phi sốt ruột hỏi.
Có không?
Yến Tam Hợp suy nghĩ một đường, đáp án là: Không có.
Bởi vì cái gọi là tận dụng thời cơ thì không thể bỏ lỡ được, lúc này lại dọn từ trong nha môn ra ngoài, thì đến kẻ ngốc cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Mà phụ tử Ngô Quan Nguyệt, tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Có thể có một khả năng hay không.
Tạ Tri Phi nuốt nước miếng.
"Người trốn ở chùa Quan Âm là thủ hạ của phụ tử Ngô Quan Nguyệt, hoặc từng là trung bộc, mà phụ tử Ngô Quan Nguyệt ở trong nước Đại Tề, bọn họ sợ chúng ta tìm được, cho nên nửa đường chặn lại."
"Có khả năng này." Yến Tam Hợp chần chờ một lát: "Nhưng ta có điều nghĩ mãi cũng không rõ là vì sao sau khi bắn một mũi tên kia, thì người mặc áo đen đột nhiên lại rút lui?"
Không đợi Tạ Tri Phi mở miệng, nàng lại tự nói: "Bọn họ thiết lập mai phục, nhưng không làm chúng ta bị thương, lại không giết chúng ta, như vậy không có nghĩa là không công sao?"
Hô hấp của Tạ Tri Phi trở nên trì trệ.
Lúc ấy, hắn từng cho rằng đến trận pháp cũng bày ra rồi thì chắc chắn chỉ có chết, nhưng ngoài trừ huyết chiến kia ra thì không còn sau đó nữa.
"Ngươi đang nghĩ ngờ gì thế, Yến Tam Hợp?" Hắn hỏi.
Nàng không trả lời ngay, suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói: "Ta nghi ngờ, bọn họ đang thăm dò chúng ta."
Thăm dò ư?
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy tóc gáy cả người dựng thẳng lên.
"Thăm dò chúng ta ư? Chúng ta có gì để thăm dò?"
"Không biết."
Yến Tam Hợp cúi đầu nhìn mũi chân mình, đáy mắt tràn đầy thất vọng.
Không phải chỉ có Bùi Tiếu chịu đả kích sâu sắc, nàng thậm chí còn chịu đả kích lớn hơn, bởi vì kế hoạch một sáng một tối là nàng nói ra.
Vì vậy, trách nhiệm của nàng là không thể tránh khỏi.
Ánh mắt Tạ Tri Phi xẹt qua lông mi rủ xuống của cô, trong lòng không hiểu sao dâng lên sự đau lòng khó tả, bàn tay cũng theo bản năng muốn xoa xoa cái đầu đang bất lực cúi xuống.
Phút chốc.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
Làm gì đó?
Lại muốn đùa giỡn hả?
"..."
Tam gia dù sao cũng da dày thịt thô: "Trên tóc ngươi có con ruồi, ta giúp ngươi đuổi thôi."
Ta thấy ngươi mới là con ruồi kia thì có!
Yến Tam Hợp khịt mũi khinh thường một tiếng, vừa muốn quay lại thì cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng quát lớn.
Lúc này, nàng mới phát hiện hai người bất tri bất giác đã đi tới cửa phủ nha.
"Người nào, sáng sớm đã xông vào nha môn, đi ra, đi ra, đi ra ngoài."
"Quan gia, ta tìm Chu đại nhân, ta đến đưa hai con gà mái cho ngài."
"Chu đại nhân còn chưa lên phủ nha, ở bên ngoài chờ đi, ra ngoài, mau ra ngoài!"
"Đừng đẩy chứ..."
"Ui chao..."
" Ta đi đứng không tốt, quan gia."
"Buông hắn ra!"
Nha dịch xoay người nhìn, thấy là Tạ Tri Phi thì cười: "Sao vậy, Tạ ca, ngươi biết ông lão này à."
"Ừ, đã từng gặp rồi."
Tạ Tri Phi vung tay, ném hai lượng bạc vào trong tay nha dịch.
"Ta mang ông ấy vào trong trước, ông ấy lớn tuổi rồi, hôm nay lại nóng như thế, nếu để xảy ra chuyện gì để Chu đại nhân biết thì coi chừng lấy ngươi ra trút giận đó!"
Nha dịch vừa được bạc, vừa có thể làm việc tốt trước mặt chủ nhân, còn có thể nể tình Tạ ca thì cớ gì lại không làm chứ!
Cũng không biết sau khi nể tình này rồi, lúc Tạ ca mời rượu có mang hắn theo không đây.
"Ông lão trong chờ đi!"
Bên hông lão hán đeo hai con gà, kích động nói cám ơn Tạ Tri Phi: "Tiểu ca thật tốt bụng."
Tạ Tri Phi cười: "Ông chủ, không nhớ ta sao?"
"Ngươi là..." Lão hán nhìn hắn, lại nhìn Yến Tam Hợp, lắc đầu, tỏ vẻ không nhớ rõ.
"Chúng ta nói Chu đại nhân là trộm, ngươi tức giận muốn tìm chúng ta đánh nhau đó, quên rồi à?"
"Ồ, ta nhớ ra rồi." Lão hán trừng mắt: "Về sau cũng không thể nói bừa nữa đó, Chu đại nhân là người tốt."
"Vâng, vâng, vâng, tuyệt đối là người tốt." Tạ Tri Phi: "Đi thôi, ta dẫn ngươi vào nội đường chờ, rót cho ngươi chén trà lạnh uống."
"Ngươi cũng là người tốt, ta nhìn ra được." Lão hán cười hề hề: "Ta sống hơn nửa đời người, chưa từng nhìn lầm đâu."
Bây giờ ông nhìn lầm rồi đó.
Người thật sự muốn giúp ngươi, là cô nương nữ cải nam trang bên cạnh ta kia.
Tạ Tri Phi nghiêng mặt ra hiệu cho cô nương kia.
Đây là ý bảo nàng đừng đến quá gần, trên người ông lão này có mùi phân gà, và khói bếp.
"Con gà bị trói bao lâu rồi?" Tạ Tri Phi có chút tò mò: "Có ngạt chết không?"
Ta ra ngoài bao lâu, thì con gà này bị trói bấy lâu, tiểu ca ngươi yên tâm đi, gà ta nuôi có trói ba ngày ba đêm, thì mở ra vẫn sống nhăn răng à."
"Ra khỏi nhà lúc nào thế?"
"Giờ tý ba khắc."
Tạ Tri Phi chấn động: "Đi ba canh giờ, chỉ vì đưa cho Chu đại nhân hai con gà sao."
Ông não vẫn cười hề hề: "Tặng một con, còn một con không phải của ta."
"Thế thì của ai?"
"Bà Kim của thôn chúng ta." Ông lão thao thao bất tuyệt: "Chu đại nhân đã lâu không tới trong thôn câu cá, bà Kim bảo ta mang con gà tới để bồi bổ cho đại nhân."
Lời này, nói không đầu không đuôi không logic.
Câu cá thì có liên quan gì đến bồi bổ chứ?
Tạ Tri Phi càng tò mò: "Chu đại nhân thường đến thôn các ngươi câu cá ư?"
"Đúng vậy!"
"Tại sao chứ?"
"Tiểu ca à, lời này của ngươi hỏi đến điểm mấu chốt rồi đấy." Ông lão kiêu ngạo lắm: "Đó là bởi vì cá trong thôn chúng ta ngon hơn cá nơi khác, tươi lắm luôn."
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này thì càng thấy khó hiểu.
"Vậy Kim lão thái bà tại sao phải bồi bổ cho đại nhân?"
"Vì đại nhân vất vả chứ sao!"
"Đại nhân vất vả liên quan gì đến bà ấy?"
"Xem ngươi nói kìa." Ông lão xem thường hắn nói: "Bà Kim mấy năm trước nhiễm bệnh, là Chu đại nhân bỏ tiền ra để bà đi khám đó. Con trai già không cưới được thê tử, cũng là Chu đại nhân giúp cưới được. Đại ân nhân đó, ngươi xem có liên quan không?"
Tạ Tri Phi lần này là thật tâm thật ý cảm thán: "Cách Chu đại nhân làm qua, thật đúng là làm cho người ta bội phục."
Ông lão vừa nghe lời này, quả thực còn đắc ý hơn cả khen con trai hắn có tiền đồ.
"Nhìn con gà này xem, có béo không?"
"Ừ, béo thật."
Tạ Tri Phi thuận miệng ứng phó một tiếng, đi nhanh vài bước, thấp giọng dặn dò tiểu nha dịch canh giữ cửa chính vài câu, lại tiện tay nhét chút bạc.
Tiểu nha dịch nhìn ông lão một cái: "Tạ ca, trên người lão có gà nên không vào nội đường được, ta đưa cho lão cái ghế dựa, rót chung trà, ngồi ở bên ngoài có được không?"
"Được."
"Tạ ca tốt bụng quá thì tốt, nhưng nếu ai cũng cho vào thì nha môn chúng ta loạn mất thôi."
"Sao, còn có người khác tặng gà cho đại nhân nhà ngươi sao!"
"Gà nè, cá nè, trứng nè...Gì cũng tặng luôn, kỳ quái nhất còn có người dắt trâu đến." Tiểu nha dịch hạ giọng, ngón tay chỉ lên trời: "Ích lợi gì đâu, người cấp trên ai biết được những thứ này."
"Rồi sẽ biết thôi." Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai tiểu nha dịch: "Đi thôi, mang cho lão một cái ghế."
Tiểu nha dịch vui vẻ chạy đi.
Tạ Tri Phi dặn dò ông lão vài câu, mới trở lại trước mặt Yến Tam Hợp: "Có tính là tiễn Phật đến Tây thiên không?"
Yến Tam Hợp bĩu môi.
Đưa đến Tây thiên hay không cô không biết, cô chỉ biết một chuyện: Thời buổi này, có tiền có thể khiến sai ma khiến quỷ mà thôi.
"Đi thôi, Minh Đình còn đang chờ."
Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng.
Bình tĩnh mà xem xét, Tạ tam gia quả thực rất giỏi đối nhân xử thế, chỉ là...
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó.
Yến Tam Hợp dừng bước, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm ông lão kia.