Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 19: Biến Động
Tâm trạng của Tạ Đạo Chi ít nhiều có hơi thấp thỏm.
Hắn hít sâu một hơi, giơ tay đưa hương đặt trên ngọn nến sáp.
Ánh lửa nhảy lên, đầu nén hương mơ hồ có lửa.
Lòng Tạ Đạo Chi thả lỏng, thở ra một hơi thật dài, nhưng mà hơi này còn chưa thở ra hết thì tay hắn chợt run lên, nén hương kia đột nhiên đứt thành hai đoạn.
Yến cô nương, chuyện này là sao?
Tạ Đạo Chi sợ tới mức trong lòng cũng run lên: "Ta rất thành tâm, ta cũng đã buông xuống rồi."
"......"
"Yến cô nương... Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp!"
Dưới ánh trăng.
Ánh mắt của Yến Tam Hợp tựa như hư không, biểu cảm trên mặt giống như kinh ngạc, giống như sợ hãi, lại giống như khó hiểu...
Hương không đốt được, là lòng người không thành.
Hương đột nhiên đứt đoạn...
Vậy có nghĩa là tâm ma của Yến Hành không phải là phong thư này, nàng đã hiểu sai ý từ đầu rồi.
Nhưng sao có thể sai được đây?
Đây chính là con trai, cháu và thê tử của người mà!
Yến Tam Hợp chớp chớp mắt, lại chớp chớp, trong cổ họng phát ra một tiếng hỏi mơ hồ: "Sai chỗ nào rồi?"
Tạ Đạo Chi chỉ cảm thấy dáng vẻ của Yến Tam Hợp bấy giờ rất giống với cô dã quỷ, tâm trạng lập tức từ thấp thỏm biến thành sợ hãi.
Cô nương này từ lúc bước vào Tạ gia, mỗi lời nói cử chỉ đều cực kỳ thành thục, căn bản không giống một thiếu nữ mười bảy tuổi.
Nàng ép hắn thừa nhận quan hệ với Yến Hành...
Lấy canh thiếp hợp hôn mấy chục năm trước ra...
Điều tra chuyện xưa ba mạng người...
Nói cái gì mà quan tài không khép lại được, hóa niệm, tâm ma...gì gì đó.
Một hồi hương không đốt được...
Một hồi hương gãy...
Có chăng tất cả đều là giả?
Nàng ta có mục đích gì khác không?
Giống như một chậu nước đá đổ ào tới trước mặt, Tạ Đạo Chi nhanh trí tiến lên dùng sức túm lấy cánh tay Yến Tam Hợp.
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Đến Tạ gia rốt cuộc có mục đích gì?"
Sự đau đớn trên cánh tay, khiến Yến Tam Hợp lấy lại tinh thần.
Nàng nhìn người trước mặt, giọng nói hư ảo như từ trong địa ngục bay lên: "Sai rồi, thế mà lại sai rồi.
"Sai gì?"
Tạ Đạo Chi rống giận: "Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
"Ta nói ngươi cũng chẳng hiểu."
"Nói không rõ thì đừng hòng đi!"
Yến Tam gập khuỷu tay, đánh vào giữa xương sườn Tạ Đạo Chi, làm hắn đau đến mức lui về phía sau nửa bước, hít sâu vào một hơi.
Biến cố này đến ngay trong nháy mắt, thậm chí hai người bên cạnh cũng không thấy rõ ràng là xảy ra chuyện gì, thì Yến Tam Hợp đeo tay nải bên người lên.
"Chuyện có biến, ta không có thời gian giải thích với các ngươi, cáo từ trước!"
"Người đâu, mau đến đây!"
Tạ Đạo Chi giận run: "Bắt lấy nàng cho ta, đừng để nàng chạy."
Yến Tam Hợp ngẩn người, trên mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt, dưới chân trượt một cái trượt tới bên người Tạ Nhi Lập, tay áo khẽ run lên.
Dao găm sắc bén đặt trên cổ Tạ Nhi, lạnh đến mức khiến hắn rùng mình một cái.
"Tạ cô nương..."
"Câm miệng!"
Giọng nói của Yến Tam Hợp đột nhiên cất cao: "Tạ Đạo Chi, muốn con trai ngươi bình an vô sự thì mau bảo người lui ra, chuẩn bị cho ta một con ngựa đi nhanh nhất."
Tạ Đạo Chi không ngờ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà chuyện đã biến thành như vậy, đang khiếp sợ còn chưa nghĩ ra cách ứng đối thì đã nghe Tạ Nhi Lập "a" lên một tiếng.
Dao găm tiến về phía trước nửa tấc.
"Nhanh lên, nếu không..."
Máu trên người hắn vọt tới đỉnh đầu Tạ Đạo Chi.
"Đừng nhúc nhích, không được au nhúc nhích, Tạ tổng quản, chuẩn bị ngựa, mau chuẩn bị ngựa!"
Tạ tổng quản thất tha thất thểu chạy ra ngoài, không ngờ vấp chân ngã đùng một cái.
Nhưng hắn nào còn để ý đến cơn đau, chi lo luống cuống tay chân đứng lên, điên cuồng chạy ra sân, vừa chạy, vừa hét to: "Ngựa đâu, mau dắt ngựa lại đây."
Một tiếng này của hắn làm cả Tạ phủ nổ tung, chỉ một lát sau, toàn bộ Tạ phủ từ trên xuống dưới đều biết đại gia bị một nữ nhân bắt làm con tin rồi.
Yến Tam Hợp đẩy Tạ Nhi Lập ra ngoài.
Tim Tạ Nhi Lập đập thình thịch, không phải bởi vì sợ hãi mà là Yến Tam Hợp đẩy hắn rồi đi quá nhanh, gần như là chạy, bỏ lại hộ viện Tạ gia ở phía sau.
Rất nhanh đã tới cửa chính, Tạ Nhi Lập còn muốn đánh cược một lần.
Dù thế nào cũng không thể để cho nữ tử này chạy thoát!
Người này quá kỳ lạ, quá nguy hiểm!