Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 7 - Đe dọa
Vẫn là viện ban đầu, chỉ là trong sân ngay lúc này đến một con ruồi cũng không bay vào được.
Yến Tam Hợp mặc một bộ áo mỏng màu xanh nhạt, tóc buộc giống như nam nhân, chậm rãi thong thả bước đi trong viện.
Tạ tổng quản đặt một cái ghế trúc vào trong đình viện, sau khi ngồi xuống thì cứ dán mắt vào người nàng.
Hắn nào biết, Yến Tam Hợp dưới chân chậm thì rì rì, nhưng đầu óc chuyển động nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Lấy canh thiếp hợp hôn ra với mục đích là muốn ép Tạ Đạo Chi.
Vì thế mà khiến Yến Tam Hợp hiểu được hai chuyện: Chuyện thứ nhất, cho dù có chứng cứ thật thì Tạ Đạo Chi cũng sẽ không thừa nhận quan hệ với Yến Hành.
Chuyện thứ hai, người này nói trở mặt thì lập tức, là một người tàn nhẫn!
Nếu như không phải mình nhanh trí, ném ra câu "thật cho rằng ta sẽ không hề phòng bị mà bước vào cửa Tạ gia sao ", nếu không Tạ Đạo Chi có thể làm thịt nàng ngay tại chỗ.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu như không phải nhân vật tàn nhẫn thì làm sao có thể làm ra chuyện xấu xa năm đó, để cho tổ phụ chết rồi cũng không buông xuống được.
Chuyện nàng nghĩ không thông đó là vị đại gia của Tạ phủ kia.
Người này bước ra hòa giải ngay tại thời điểm mấu chốt, rốt cuộc là vì sao?
Giúp nàng sao?
Không đời nào.
Người ta dù sao cũng là cha con.
Không đúng!
Hắn là đang dùng kế hoãn binh, vì dành thời gian âm thầm điều tra sự "phòng bị" trong lời nàng là gì?
Suy nghĩ đến điểm này, biểu cảm ổn định của Yến Tam Hợp, cuối cùng đã thay đổi.
Hai cha con này đều là nhân tinh!
Có một điều cô có thể khẳng định, đó người Tạ gia căn bản tra chẳng tra ra được gì, bởi vì câu nói đó của nàng hoàn toàn là bịa ra, mục đích là để bảo toàn tính mạng.
Như vậy tiếp theo đây sẽ xuất hiện hai loại kết quả:
Một loại là Tạ Đạo Chi sẽ không tìm hiểu được gì từ nàng rồi sinh lòng kiêng kỵ. Một loại khác chính là đập nồi dìm thuyền, trước giết người diệt khẩu rồi nói sau.
Yến Tam Hợp quay đầu, nhìn những hộ viện đeo đao ở cửa.
Với thân thủ của nàng, nếu muốn trốn ra thì đối phó với một hai người không biết võ công còn đỡ, đối phó nhiều người như vậy...
Thì chỉ có một con đường chết.
Yến Tam Hợp lúc này rất hối hận.
Sớm biết chuyến đi này gian nan như vậy, đã mang theo nha đầu giỏi võ kia đến, như thế cũng cũng không đến mức rơi vào tình trạng tiến lùi không được như bây giờ.
"Tạ tổng quản, trà nóng tới rồi."
"Để đó đi!"
Suy nghĩ của Yến Tam Hợp bị cắt đứt, bước chân cũng dừng lại, quay đầu thì thấy Tạ tổng quản một tay nâng chén trà, một tay đẩy nắp trà.
Nàng chợt nghĩ ra một cách, xoay người đi vào trong phòng.
"Họ Yến này... Muốn làm gì đây?"
Tay Tạ tổng quản run lên, nước trà suýt nữa đổ đầy người hắn.
Ngay khi hắn vừa đặt chén trà xuống, muốn theo vào xem thử thì Yến Tam Hợp đi ra, trong tay vác thêm một cái ghế thái sư.
Tạ tổng quản lại đặt mông ngồi xuống.
Chỉ là chưa đợi hắn ngồi vững thì ghế thái sư kia đã "bộp" một tiếng đặt ở bên cạnh ghế trúc, Yến Tam Hợp phủi áo ngồi xuống.
Ghế thái sư cao hơn ghế trúc phân nửa.
Hai người ngồi cạnh nhau.
Một người ngồi yên tĩnh giống như chủ nhân.
Một người xếp chân giống như hạ nhân.
Tạ tổng quản: "..."
Tạ tổng quản cắn chặt hàm sau, vừa muốn đứng lên đi vào trong phòng lấy ghế thái sư, thì đã thấy Yến Tam Hợp dùng ngón tay gõ gõ trên lưng ghế thái sư.
Khi hắn ngẩng đầu, nàng cúi đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được mở miệng.
"Để ta đoán xem, lão gia nhà ngươi đang làm gì nhé?"
Không đợi Tạ tổng quản biến sắc mặt, Yến Tam Hợp đã đưa ra đáp án.
"Hẳn là đang phái người điều tra ta!"
Tạ tổng quản: "..." Nàng làm sao biết được?
"Đáng tiếc, hắn chẳng điều tra được cái gì."
"Không đời nào! Tam gia nhà ta làm việc ở binh mã ti Ngũ thành, tuy rằng chiều hôm qua đã ra khỏi kinh thành nhưng trong nha môn vẫn còn rất nhiều huynh đệ!"
"Yến Tam Hợp ngươi vào kinh làm cái gì, gặp người nào, đều không dấu được tai mắt của bọn họ đâu."
Tạ tổng quản dùng một tiếng "Hừ", trả lời.
Yến Tam Hợp giống như không nghe được tiếng "Hừ" kia, nhích đầu lại gần Tạ tổng quản một chút.
"..." Gửi lời tới lão gia nhà ngươi." Lời này, gần như là nói ngay bên tai Tạ tổng quản.
Hắn không cảm giác được khí nóng những vẫn cảm thấy tóc gáy dựng thẳng lên.
"Nếu như ta gặp phải chuyện ba dài hai ngắn thì cả nhà họ Tạ các ngươi đều sống không lâu đâu!"
"......"
"Không tin ư, vậy cứ thử xem?"
Trong đầu Tạ tổng quản "ầm" một tiếng, cảm giác cổ họng mình như bị một bàn tay to bóp chặt, một chữ cũng nói không nên lời.
Hắn chần chừ đứng lên, chạy vọt ra khỏi viện.