Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 24: Chân tướng
Tạ Đạo Chi nhìn lão mẫu thân tuy rằng kiệt sức, tay lại cầm chặt quải trượng không buông, cuối cùng trong lòng không đành bèn gập chân quỳ xuống.
Lão thái thái thấy thế thì chán nản ngã ngồi trong ghế, chậm rãi rũ mắt xuống.
"Năm đó ông ấy đã viết hưu thư cho ta, thế nhưng lại bị ta xé rồi."
Một câu nói, giống như sét đánh ngang tai, gương mặt Liên Yến Tam Hợp xưa nay nhạt nhẽo cũng hiện ra cảm xúc không tưởng tượng nổi.
Bà ta thế mà lại xé?
Tại sao chứ?
Tạ Đạo Chi chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh vù vù, trong lòng tuyệt vọng nói không nên lời.
Xong rồi, xong hết rồi.
"Mẫu thân, vì sao vậy?"
Tạ lão thái thái há miệng, kết quả chỉ nhẹ nhàng thở dài một câu: "Ta chỉ muốn... để lại cho mình chút nhớ mong.
"Ông ta đã bỏ người mà, vì sao người còn muốn giữ lại chút nhớ mong đó làm gì?" Tạ Đạo Chi rống đến xé tim xé phổi: "Nương, người hồ đồ quá!"
"Ta đúng là hồ đồ." Tạ lão thái thái nhìn con trai, mặt mày bi thương: "Ta giả hồ đồ suốt bốn mươi năm đã đủ rồi, không muốn giả hồ đồ nữa, nếu còn tiếp tục giả vờ thì lúc đến âm tào địa phủ, ta có mặt mùi gì để gặp ông ấy đây."
Tạ Đạo Nhất mở to hai mắt nhìn.
Nương đang nói gì vậy?
Vì sao hắn chẳng nghe hiểu lấy một chữ?
"Con à!" Tạ lão thái thái run rẩy, cố nén sự nghẹn ngào: "Ông ấy chưa bao giờ có lỗi với chúng ta, là hai mẫu tử chúng ta nợ ông ấy quá nhiều, trả không hết, bao nhiêu đời cũng không trả hết!"
"Lão tổ tông, chuyện này là sao vậy ạ?"
Ai nợ ai?
Tạ Tri Phi nghe không hiểu ra sao.
Tạ lão thái thái nhìn thoáng qua đứa cháu nhỏ, ánh mắt quyết tuyệt không thể diễn tả bằng lời.
Bốn mươi năm, cho dù chuột rút lột da, cho dù tuổi tác già đi, bà vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Không dám quên!
Không thể quên!
Đó là một ngày mùa đông của rất nhiều năm trước, trời vừa cho xuống một trận tuyết lớn.
Nàng và con trai cuộn mình trong ngôi miếu đổ nát, đây là một chỗ dung thân mà bọn họ vừa tìm được, tuy rằng bốn phía lọt gió, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ngăn cản gió mưa.
Lương khô chỉ còn lại mấy miếng bánh cuối cùng, hai mẫu tử mỗi người chia một khối, nướng trên lửa, liền lấy nước tuyết nuốt xuống, xem như lấp đầy bụng.
Con trai sáu tuổi, chính là thời điểm đọc sách vỡ lòng, nàng tuy là quả phụ, không có kiến thức gì, nhưng cũng biết nếu muốn có tiền đồ thì phải biết để con cái học hành.
Trước khi rời khỏi Tạ gia, nàng trái lo phải nghĩ, do dự mãi cuối cùng vẫn dùng ba con gà mái già trong nhà, đổi với tiên sinh dạy học đầu thôn đông hai quyển sách, một quyển Tứ Thư và một quyển Ngũ Kinh.
Con trai rất thông mình, lúc đi xin cơm cũng cầm sách theo, gặp ai cũng hỏi thử chữ nghĩa, hơn nữa năm cuối cùng cũng đại khái biết được trên sách viết gì.
Đêm đó, như thường lệ, con trai cẩn thận lấy sách ra rồi đọc to.
Đọc mệt rồi nó lại nằm xuống trên cỏ, rồi rúc vào trong lòng nàng ngã đầu ngủ.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì nàng cũng không ngủ được.
Nàng thấy hôm nay càng ngày càng lạnh, nếu không tìm được chỗ đặt chân thì chỉ sợ sẽ chết cóng trong trời băng đất tuyết này.
Ngủ qua loa hai ba canh giờ mà trời chưa sáng, nàng lặng lẽ đứng lên muốn ra ngoài ruộng tìm có thể bới ra chút thức ăn hay không.
Vừa đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát thì thấy một người đứng ở cửa, ăn mặc rất sang trọng.
Thấy nàng đi ra, người hà một hơi khí lạnh, lấy lệnh nàngi từ trong ngực ra.
"Ngươi có muốn vào Yến gia làm hạ nhân không? Nếu muốn thì ngày mai cứ cầm lệnh nàngi này tới."
Nàng ngây ngẩn cả người, không tin sẽ có chuyện tốt như vậy.
"Có vẻ ngươi còn không tin nhỉ!" Người nọ trong cổ họng nặng nề lẩm bẩm một tiếng, tỏ vẻ khó chịu: "Không cần ký khế ước bán thân, khế ước sống là được, mỗi tháng một hai lượng bạc, bao ăn bao ở, yên tâm đi, ta không phải kẻ lừa đảo."
Lúc này nàng mới vừa mừng vừa sợ, quỳ xuống liên tục dập đầu với người nọ.
"Được rồi, ngươi cũng đừng quỳ với ta, lát nữa dập đầu với lão gia nhà ta mới đúng." Người nọ xoa xoa tay, dậm chân nói: "Lão gia nhà ta hôm qua đi ngang qua nơi này, nghe được nhi tử nhà ngươi đọc sách, nói là đọc rất hay nên sáng ra kêu ta lại đây chờ các ngươi. Các ngươi mệnh tốt đó!"
Đến khi nàng thực sự là cửa Yến gia mới biết là mệnh mình tốt đến đâu.
Yến gia nhà lớn nghiệp lớn, chỉ riêng hạ nhân thôi đã có trên trăm người, nàng được sắp xếp vào nhà tắm, quản sự còn chia hai mẫu tử nàng một gian phòng nhỏ.
Phòng tuy nhỏ, nhưng có thể che gió che mưa, chăn đệm dùng bông vải làm, nàng nhi tử vẫn là lần đầu tiên có thể ngủ trên đệm chăn ấm áp như vậy.
Ước chừng qua hơn nửa tháng, nàng mới nhìn thấy lão gia trong lời người kia.
Người nó hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ nhã nhặn, trắng trẻo sạch sẽ, cả người toát ra vẻ trí thức, giống như là từ trong tranh bước ra vậy.
Nàng không dám nhìn nhiều, vội quỳ xuống dập đầu.
"Mẫu tử hai người tuy nghèo rớt mồng tơi, nhưng vẫn không quên đọc sách cầu tiền, đây là điều khiến ta cảm động." Người nọ ở trên cao nhìn nàng: "Yến gia không nuôi người rảnh rỗi, ngày sau ngươi làm việc cho tốt, chuyên tâm dạy dỗ nhi tử, một ngày nào đó sẽ khổ tận cam lai."
Giọng hắn rất lạnh, lộ ra mười phần ngạo khí, nói xong thì bảo nàng lui ra.
Nàng lui ra gian ngoài, nghĩ đến thiện tâm của hắn, lại quỳ gối trong sân dập đầu ba cái mới rời đi.
Nàng làm việc chịu khó hơn người khác, mỗi lần được giặt xiêm y của hắn sẽ để tâm hơn mấy phần, nếu gặp chỗ xứt chỉ thì sẽ lén khâu lại hai đường.
Quá khứ của hắn, dần dần truyền từ miệng hạ nhân đến tai nàng.
Từ nhỏ thiên tư thông minh, tính cách lãnh đạm cao ngạo, mười tám tuôi cuối thê, chưa từng nạp thiếp, dưới gối có ba trai một gái.
Ba mươi tuổi thê tử nhiễm bệnh mất sớm, hắn không tiếp tục cưới, ngoại trừ làm quan thì chỉ quan tâm đến thư họa và du sơn ngoạn thủy.
Còn nói tính tình hắn không tốt, tính các cũng quái gở, lúc vui thì sẽ nói thêm vài câu, lúc tâm trạng không tốt thì mười ngày nửa tháng cũng lười mở miệng, Yến phủ từ trên xuống dưới không có mấy người không sợ hắn.
Nàng cũng sợ hắn, nhưng không đến mức sợ như thế kia.
Một nam nhân có thể bị tiếng đọc sách của đứa trẻ làm cảm động đại phát thiện tâm, thì chung quy vẫn là một người tốt.
Người tốt thì không cần phải sợ!
Công việc trong phòng giặt quần áo không nặng, và bận rộn xong sẽ chạy đến phòng may bên cạnh hỗ trợ.
Phòng may vá có một tú nương chuyên may xiêm y cho hắn.
Có một lần tú nương bị nhiễm phong hàn, không kịp thêu thùa, thấy nàng thêu thùa xuất chúng bèn ném xiêm y của hắn lại cho nàng.
Nàng biết hắn thích trúc, nên thêu thâm hai lá trúc ở cổ tay áo.
Nàng thêu rất dụng tâm, gần như là sống động như thật.
Vài ngày sau, hắn lại tìm tới nàng, vẫn là một người đứng, một người quỳ.
Hắn nhìn nàng thật lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn cầu xin ta chuyện gì?"
Nàng kinh hoảng vì tâm tư nhỏ của mình bị hắn nhìn thấu, vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng vẫn đánh bạo mở miệng nói: "Cầu xin lão gia dạy con ta đọc sách."
Hắn trầm mặc thật lâu.
Nàng quỳ trên mặt đất chỉ nhìn thấy chân của hắn.
Trên chân hắn mang một giày tốt, từng chút nhẹ nhàng đánh nhịp trên mặt đất.
Nàng cảm thấy trái tim của mình, cũng lên xuống theo nhịp đập kia.
"Ngươi ngẩng đầu lên."
Nàng nghe lời hắn ngẩng đầu.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn hơi sáng lên, sau đó lại trầm mặc thật lâu, rồi ra lệnh cho nàng rời đi.
Ra khỏi sân, nàng cúi đầu, nhanh chóng lấy mu nàngn tay lau môi.
Không ai biết, nàng vì được tới gặp hắn mà đã cắn ngón tay, rồi nặn ra một chút máu bôi ở trên môi, là để cho mình nhìn tươi tắn hơn một chút.
Đúng vậy, nàng cố gắng dùng tâm cơ.
Vào được Yến gia, tuy rằng mẫu tử hai người không cần lo chuyện cơm cáo, nhưng nhi tử cho dù thông minh thì cũng không thể nào tự đọc sách mà thành tài, phải tìm tiên sinh dạy mới được.
Yến phủ có Tộc học, chỉ có con cái nhà họ Yến mới có thể vào đó đọc sách, con cái hạ nhân dù có gọt nhọn đầu thì cũng không thể vào cánh cửa kia được.
Nàng phải nghĩ cách.