Sắp ăn cơm rồi, năm nay vẫn là chia ra bàn trẻ con với bàn người lớn.
Ngưu Ngưu và các anh chị đi ăn cơm, thấy mẹ đi tới, nhóc lập tức chạy tới, đưa pháo Đâu Đâu trong tay cho mẹ xem.
Pháo Đâu Đâu này anh trai mua một hộp, nhóc thấy các anh ném pháo Đâu Đâu lên mặt đất, phát ra tiếng động rất lớn, bèn cố ý hỏi xin anh trai một cái, nhóc muốn ném cho mẹ xem.
Từ Hương Quyên cũng không biết phát sinh cái gì, chỉ thấy Ngưu Ngưu ném xuống đất một vật nhỏ: "Ngưu Ngưu, không được vứt rác bậy bạ, sao tay lại dơ hầy thế này, mẹ dẫn con đi rửa tay...... Bình An ngồi trước chuẩn bị ăn cơm trước đi."
Thật là cái tay bẩn bé nhỏ, không biết còn cho rằng là đi đào đất đó.
"Mẹ." Bị mẹ bế lên, Ngưu Ngưu đều nóng nảy, chỉ vào pháo Đâu Đâu nhóc ném trên mặt đất.
Bình An hiểu ý Ngưu Ngưu, nhặt pháo Đâu Đâu lên giúp Ngưu Ngưu, cậu nhét vào trong túi trước.
Thấy chú họ đã cất kỹ pháo Đâu Đâu của mình rồi, Ngưu Ngưu mới yên tâm để mẹ bế đi rửa tay.
Chu Trình Ninh: "Quyên, Ngưu Ngưu nặng như vậy, em còn bế làm gì? Mỏi tay."
Đang muốn để mẹ thả xuống rửa tay, Ngưu Ngưu: "Không nặng!"
Ngẫu nhiên bế cái nắm mềm mũm Ngưu Ngưu một lần, Từ Hương Quyên vẫn là rất nguyện ý: "Chỉ có đoạn đường ngắn thôi, Ngưu Ngưu lại không nặng, anh mau ngồi yên ăn cơm đi."
Ngưu Ngưu rửa tay xong thì gấp không chờ nổi muốn đi ăn cơm, Chu Trình Ninh dứt khoát bế Ngưu Ngưu lên, đưa nhóc đến bàn đám trẻ.
Từ Hương Quyên còn chưa nấu ăn xong, bảo Chu Trình Ninh ngồi yên ăn cơm trước, rất mau là cô ra rồi.
"Chú họ, ăn." Ngưu Ngưu vẫn là dùng cái muỗng, món nào có thể dùng muỗng múc đều sẽ múc một muỗng cho vào chén chú họ, lời mẹ nói đều xem như không nghe thấy rồi.
Mẹ bảo nhóc tự mình ăn, đừng có múc đồ ăn cho chú họ, chú họ muốn ăn gì đều có thể tự mình gắp.
Tống Bình An cũng giúp Ngưu Ngưu gắp những món mà Ngưu Ngưu không dùng muỗng múc được, một lớn một nhỏ còn xem như hài hòa.
Lúc Từ Hương Quyên đưa một món cuối cùng lên bàn ấy, cô còn cố ý sang bàn mấy đứa nhỏ nhìn thoáng qua, liền thấy Ngưu Ngưu múc một muỗng thịt xào dưa muối vào chén Bình An, nhìn ra là tất cả còn đều là dưa muối, trên bàn kia còn có đồ ăn bị rớt trong quá trình Ngưu Ngưu run rẩy múc đồ ăn và vận chuyển đồ ăn.
Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu, mẹ nói với con thế nào rồi? Tự ăn của mình đi, chú họ có thể tự gắp đồ ăn, con nhìn trên bàn coi, tất cả đều là đồ ăn con làm rớt, ăn của chính mình đi...... Bình An, phiền em chăm sóc Ngưu Ngưu dùm chị."
Tống Bình An: "Chị dâu, không phiền ạ, chị dâu đi ăn cơm đi, chỗ này có em chăm sóc Ngưu Ngưu rồi."
Từ Hương Quyên lấy giẻ lau lau dọn đi đồ ăn bị rớt trên bàn: "Bình An, em cũng đừng chỉ lo Ngưu Ngưu, chị thấy tự nó có thể ăn được, em ăn của em là được, chị cũng đi ăn cơm đây."
Chị dâu họ vừa đi, Tống Bình An liền nói với Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, con đừng gắp cho chú, để chú gắp đồ ăn cho con, tự con ăn là được."
Qua Qua: "Đúng vậy, Ngưu Ngưu ăn của mình đi, tự em gắp đồ ăn, đồ ăn đều rớt trên bàn kìa, rất lãng phí."
Bé thật sự là không nhìn được kiểu "phô trương lãng phí" của em trai, nào có ai sẽ làm rớt đồ ăn trên bàn, có rớt trên bàn cũng sẽ lần nữa nhặt lên ăn.
Ngưu Ngưu lúc này mới ngừng nghỉ tâm tư, quay đầu liền nói với chú họ mình muốn ăn cái gì.
Đồ ăn ngon đều sắp bị các anh chị cướp sạch rồi.
Ăn tết trong nhà có món gì ngon, đám trẻ con đều là dựa vào cướp mà có.
Bình An cũng là lần đầu tiên trải qua trường hợp thế này, trưa nay vẫn là ăn cơm đoàn viên ở nhà ông ngoại, có bạn tốt của ông ở đó, mọi người ăn cơm đều rất bình thường, cả đám trẻ nít cướp đồ ăn, cậu thật là lần đầu thấy.
Ngưu Ngưu cũng đang nỗ lực cướp đồ ăn, múc đồ ăn giúp chú họ Bình An, tuy múc được cơ bản đều là đồ ăn mà đám trẻ con không cướp, nhưng cũng xem như một phần tâm ý.
Mọi người đều đang cướp đồ ăn, không hiểu sao Bình An cảm thấy khẩu vị mình tốt hơn rất nhiều, còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với ngày thường.
Chờ một đứa bé hơi lớn ăn xong muốn đi, có mấy đứa bé cũng đi theo, Qua Qua thì lại tiếp tục lưu lại ăn cơm, Qua Qua không đi, mấy chị gái cũng không đi.
Nếu chị gái đi rồi, Ngưu Ngưu nhất định muốn rời bàn, nhưng mà chị không đi, Ngưu Ngưu liền tiếp tục lưu lại từ từ ăn, còn bảo chị chờ nhóc chút, chờ nhóc ăn xong lại dẫn theo chú họ cùng nhau chơi.
Hôm trừ tịch trừ bỏ bữa cơm đoàn viên ra, đám trẻ con đương nhiên còn có việc khác, đặc biệt là hiện tại trong nhà đều có đèn điện rồi, dù có là nhà bần cùng ngày thường không nỡ xài điện, tới tết rồi cũng sẽ mở đèn điện lên, trong thôn đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt thích hợp để đám con nít chơi khắp nơi.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua, Ngưu Ngưu, chờ lát nữa mẹ, dì với cả bà ngoại và các mợ phải cùng đi châm nến, bây giờ nếu tụi con muốn về nhà liền về với ba, nếu không về nhà, vậy chơi với các anh chị một chút lại về, trước lúc ngủ đừng quên đánh răng rửa mặt."
Trong nhà có đèn điện, nhưng tập tục châm nến trên bệ bếp và vào miếu nhỏ trong thôn châm nến thắp hương không thay đổi, hai đứa nhỏ cô phải nói một lần, lại nhờ Bình An hỗ trợ trông Ngưu Ngưu rửa mặt.
Chu Trình Ninh không biết chơi bài với mạt chược, vợ lại không ở đây, cơm nước xong anh cũng không thể chạy khắp nơi như tụi nhỏ, nên chỉ có thể về nhà trước.
Tối nay vợ sẽ về rất khuya, anh chỉ có thể phòng không gối chiếc.
Qua Qua với Ngưu Ngưu đều rất ngoan mà nghe lời mẹ, Bình An cũng nói sẽ trông Ngưu Ngưu.
Nếu người lớn và mấy đứa nhỏ đều đã an bài xong, Từ Hương Quyên trước hết liền đi hỗ trợ rửa chén, rửa chén xong thì ra ngoài châm nến.
...
Chu Trình Ninh khó hiểu: "Bình An, Ngưu Ngưu làm cái gì vậy?"
Tối anh không có ngủ sớm như vậy, bên ngoài còn tiếng pháo đốt kìa, ồn ào, mấu chốt là vợ còn chưa về nhà, anh ngủ không được, cho nên Qua Qua với Ngưu về nhà, lúc này Qua Qua còn dẫn theo Miêu Miêu cùng rửa mặt đi ngủ, Ngưu Ngưu còn ném thứ gì nữa, đã thành công khiến anh chú ý.
Tống Bình An giải thích giùm Ngưu Ngưu: "Anh họ, đây là pháo Đâu Đâu Ngưu Ngưu hỏi xin anh trai nó, có lẽ còn có tên là pháo ném ném, dùng sức ném xuống đất là có thể có tiếng động rất lớn."
Nhưng chút sức lực tí tẹo này của Ngưu Ngưu, sao có thể ném cho pháo Đâu Đâu vang lên.
Chỉ có một cái pháo Đâu Đâu, Ngưu Ngưu lại quý trọng mười phần, một hai phải chính mình ném thành công mới chịu, sau khi ném rồi, một cái tép pháo Đâu Đâu tí tẹo như này tìm rất lao lực.
"Hư rồi." Ném không biết bao nhiêu lần rồi, Ngưu Ngưu cho ra kết luận.
Chu Trình Ninh không có chơi loại pháo đốt cho trẻ con như này đâu: "Hư rồi liền mau mau ngủ đi, mẹ về mà thấy con ở chỗ này ném đồ, không chừng phải mắng con, chị đều đã đi ngủ kìa, ngày mai còn phải mặc quần áo sớm ra cửa đi chơi nữa."
Ngưu Ngưu nghe thấy chị muốn sớm ra cửa đi chơi, nhóc liền cảm thấy muốn đi ngủ rồi, nhưng với tép pháo Đâu Đâu trên tay này, nhóc rất khó mà thoải mái.
Chu Trình Ninh dứt khoát hốt tép pháo trên tay Ngưu Ngưu đi ném xuống đất một phen: "Rồi, Ngưu Ngưu mau mau đi ngủ, đã mấy giờ rồi? Không ngủ nữa ngày mai chị đi ra ngoài chơi không dẫn theo con đó."
Nghe được tiếng "vang lớn" pháo Đâu Đâu phát ra, Ngưu Ngưu rốt cuộc an tâm rồi, pháo Đâu Đâu không phải hư!
Không hư là được rồi, Ngưu Ngưu kéo chú họ đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Từ Hương Quyên: "A Ninh, sao còn chơi đồ chơi trẻ con vậy?"
Chu Trình Ninh vội vàng giải thích: "Quyên, em về sớm vậy à, không phải anh muốn chơi, Ngưu Ngưu ném mà nó không vang, không vang sẽ không chịu đi ngủ, nên anh ném giúp con, em xem, hiện tại không phải ngoan ngoan chuẩn bị rửa mặt đi ngủ à."
Từ Hương Quyên: "Ồ, vậy à...... Sáng nay em bận lo bữa cơm đoàn viên bên chỗ ông nội, chiều lại bận lo bữa cơm đoàn viên bên ba mẹ nữa, có hơi buồn ngủ, châm nến thì nói mấy lời với mẹ, chị hai và chị dâu một lát liền về trước."
Chu Trình Ninh: "Quyên, thật không phải anh muốn chơi."
Anh cảm thấy hình tượng của mình trong lòng vợ đã bị hủy.
Trong lòng Từ Hương Quyên, Chu Trình Ninh thật không có hình tượng gì đáng nói: "Ừ, em biết không phải anh muốn chơi, Ngưu Ngưu, Bình An, hai đứa rửa mặt xong thì lên giường ngủ sớm chút."
"Biết rồi mẹ."
"Dạ chị dâu."
Bình An với Ngưu Ngưu đều ứng lời, Từ Hương Quyên vào buồng trong trước, chờ hai đứa đều xong xuôi rồi cô mới lại đi rửa mặt.
"Ngưu Ngưu, sao con không nói với mẹ?"
Ngưu Ngưu: "Nói cái gì?"
Chu Trình Ninh: "Pháo Đâu Đâu là của con, không phải ba muốn chơi."
Ngưu Ngưu: "Mẹ biết là của con rồi mà."
Mẹ đều đã biết, vì sao còn phải nói.
Ngưu Ngưu thật sự không hiểu ý nghĩ của người lớn.
Chu Trình Ninh cảm thấy nói chuyện với con trai như ông nói gà, bà nói vịt, dứt khoát về buồng trong trước.
Sao ném có cái pháo lại vừa khéo để vợ thấy, anh thật là có miệng nói không rõ.
Ngưu Ngưu với chú họ rửa mặt xong liền về phòng nhỏ đi ngủ, bé còn chuẩn bị sẵn sàng quần áo, còn có giày mà mình muốn mặc ngày mai nữa.
Nhìn thấy Ngưu Ngưu dời cái ghế dựa qua bên mép giường rất cố sức, Tống Bình An dứt khoát giúp Ngưu Ngưu một phen.
"Chú họ, buổi tối con ngủ bên ngoài." Đặt quần áo và giày lên ghế rồi, Ngưu Ngưu bò lên giường.
Ngày thường Ngưu Ngưu đều ngủ bên trong, vì mùng 1 tháng giêng, nhóc chuẩn bị ngủ bên ngoài, vậy là ngày mai trời sáng là nhóc có thể mặc quần áo rồi xuống giường rất nhanh, bảo chị chờ nhóc chút.
Tối nay nhóc đã nói với chị là ngày mai ra chơi chờ nhóc với, nhưng mà sợ chị quên, nhóc phải dậy sớm chút, dậy nhanh lên.
Chú họ có thể trễ chút, để nhóc gọi chị, chú họ không cần gọi chị dậy.
Tống Bình An không có ý kiến với sắp xếp của Ngưu Ngưu, cứ ấn Ngưu Ngưu an bài mà ngủ bên trong.
...
Chờ vợ rửa mặt xong lên giường ngủ, Chu Trình Ninh còn đang rối rắm: "Quyên, có phải em cảm thấy anh mê chơi không?"
Từ Hương Quyên mệt rã rời: "Anh thì có gì mà ham chơi? Em còn hy vọng anh ham chơi chút, đừng có bận bịu làm việc học tập cả ngày, ngẫu nhiên để mình thả lỏng chút mới tốt."
Chu Trình Ninh nghe vợ nói xong, lòng tràn đầy mật ý: "Ham chơi không tốt, đều là người lớn rồi."
Từ Hương Quyên: "Người lớn thì thế nào? Anh khi nhỏ chính là ông cụ non, cứ vậy hoài có mệt không hả? Về sau anh muốn chơi gì liền chơi đó đi, em sẽ không nói anh......"
Từ Hương Quyên nói xong câu cuối cũng đã tắt tiếng, ngủ rồi.
Cho nên vợ vẫn là cảm thấy pháo Đâu Đâu là anh muốn chơi? Chu Trình Ninh muốn giải thích nữa nhưng lại cảm thấy không cần thiết, hôn mặt vợ một cái, cũng đi ngủ.
Mới sáng sớm mùng 1 tháng giêng, đám nhỏ thức dậy còn sớm hơn cả người lớn.
Từ Hương Quyên là nghe thấy Ngưu Ngưu gọi với lên "Chị chờ em chút!" mà tỉnh lại.
Đám người lớn bọn họ không ra chơi, Từ Hương Quyên lật người ngủ tiếp.
Chu Trình Ninh là sau khi vợ xoay người thì tỉnh, động tĩnh của lũ nhóc bên ngoài cũng không nhỏ.
Ôm vợ trong lòng, hai vợ chồng lựa chọn ngủ nướng.
Trong sân.
Qua Qua với Miêu Miêu chỉ chờ Ngưu Ngưu đánh răng thôi.
Tống Bình An rời giường mặc quần áo nhanh hơn Ngưu Ngưu, khi đó là một mình cậu chờ Ngưu Ngưu, thuận tiện mặc quần áo giúp Ngưu Ngưu luôn.
Ngưu Ngưu mặc quần áo xong, Tống Bình An rửa mặt đánh răng vẫn là nhanh hơn Ngưu Ngưu, có điều giờ đã là ba người đang đợi Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu một hai ấn theo biện pháp mẹ dạy nhóc đánh răng mà đánh, dù có đang gấp cũng phải ấn theo cách mẹ dạy mà làm.
Đánh răng xong lại rửa mặt cho chính mình, bọt kem đánh răng bên miệng Ngưu Ngưu còn chưa lau khô đã đi theo các chị, dẫn chú họ ra ngoài.
Đám trẻ đi rồi, trong sân nhất thời thanh tĩnh.
Việc tối qua không làm, buổi sáng hai vợ chồng làm.
Trong nháy mắt ôm chặt lấy bả vai chồng, Từ Hương Quyên thả lỏng lại mới nói: "Em đã không có... Bụng nhỏ nữa."
Chu Trình Ninh cũng thả lỏng lại: "Ừ, vốn dĩ đã không có."
"Anh chỉ biết dỗ em."
"Không có dỗ, như Ngưu Ngưu mới gọi là bụng nhỏ, Quyên thì không phải."
Ngưu Ngưu vô tội nằm cũng trúng đạn.
Từ Hương Quyên nhẹ nhàng đẩy Chu Trình Ninh ra, ngồi dậy đưa lưng về phía anh mặc quần áo: "Giờ có thể mở to mắt rồi, chúng ta cũng rời giường đi."
Buổi sáng hoặc đưa lưng về phía anh, hoặc là anh nhắm mắt, Chu Trình Ninh đều quen rồi, vợ muốn anh mở anh mới mở.
Hôn một cái sau cái cổ trắng trẻo thon gọn của vợ, Chu Trình Ninh mặc quần áo theo.
Thần thanh khí sảng mà dậy, hai vợ chồng đi nấu cháo trước, bọn họ nấu cháo xong, đám bé con đều đã đi ra ngoài chơi một chuyến về rồi, Ngưu Ngưu ăn hết bát cháo nhỏ, Từ Hương Quyên lau khô mặt cho Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, chờ lát nữa còn phải ra ngoài chơi với chị và chú họ."
"Đi ra đi, đừng có chơi cho dơ hầy, quần áo hôm nay đều là quần áo sạch sẽ."
Quần áo đã mặc nhưng không được mấy lần, tụi nhỏ vẫn cứ coi là đồ mới, Từ Hương Quyên cũng giặt sạch sẽ.
Chờ Ngưu Ngưu xong rồi, mọi người đều đã xong, mấy đứa trẻ lại ra cửa.
Sân lại lần nữa thanh tĩnh.
"Chờ lát nữa phải đi nhà ba mẹ......" Từ Hương Quyên nhắc nhở, nhưng lời nói rất mau đã bị hôn môi bao phủ.
Cô cảm thấy A Ninh nhà cô nhiệt tình đến như muốn bù đủ hết lại phần bị thiếu ở Hoa Đô ấy.
Chu Trình Ninh đích xác là nghĩ vậy, thật vất vả mới có thời gian và không gian, phải lợi dụng cho tốt.
Danh Sách Chương: