Từ Hương Quyên cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Qua Qua nhất định là có vấn đề ở chỗ nào đó, "Qua Qua, mẹ không phải đã nói với con là không thể tùy tiện mắng người sao? Sao con còn muốn mẹ mắng ba khóc?"
Qua Qua không cảm thấy có vấn đề chỗ nào, "Mẹ nói có thể mắng người xấu, ba là người xấu."
Thế mà trộm nói chuyện mua váy cho mẹ, ba là đại người xấu.
"Sao ba là người xấu được? Tiểu vô lương tâm." Chu Trình Ninh cảm thấy oan uổng, mệt cho anh còn nói tốt vài câu cho nó trước mặt vợ.
Từ Hương Quyên: "Ba không phải người xấu, không thể mắng."
Qua Qua không thuận theo, không buông tha: "Vậy mẹ dữ lên cho ba khóc."
Tóm lại, hôm nay ba nhất định phải khóc!
Mồm mép Qua Qua nhanh nhẹn từ nhỏ, Từ Hương Quyên vẫn luôn biết......
Cho nên không chỉ có hình tượng của cô trong lòng con gái không bình thường, mà ngay cả hình tượng của ba trong lòng con gái cũng không phải bình thường?
Mẹ dữ, ba yêu khóc?
Từ Hương Quyên đặc biệt muốn nói với Qua Qua, có phát hiện hay không, mẹ chưa bao giờ dữ lên với ba ở trước mặt con bé?
Hoặc là nói, mẹ dữ, nhưng cơ hồ không dữ lên với ba.
Loại lời này cũng không thể nói ngay mặt con gái được, sợ con gái ngay từ nhỏ tâm thái đã bắt đầu không cân bằng.
Từ Hương Quyên có lệ, "Rồi, mẹ quay đầu lại liền dữ lên với ba, giờ trước không mắng, hiện tại mẹ bận lắm."
Qua Qua: "Mẹ, lúc mẹ dữ lên với ba xong, nói cho con, con muốn chê cười ba."
Chu Trình Ninh: "Đi nhà trẻ được mấy tháng, đã biết chê cười ba rồi."
Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh vào buồng trong trông Ngưu Ngưu đi."
Chu Trình Ninh nghe lời vào buồng trong trước, Qua Qua lưu lại phòng bếp, "Mẹ, ba là đại ngu ngốc."
Từ Hương Quyên nhận đồng, "Đúng vậy, ba con là đại ngu ngốc."
Qua Qua vẫn đang giãy dụa, "Mẹ, vì sao mẹ không cần váy?"
Váy đẹp, mẹ đẹp, mẹ mặc váy càng đẹp mắt.
Từ Hương Quyên không đùa con bé nữa, "Ba lừa con đó, thật ra thì ba có mua váy cho mẹ, mẹ cũng làm bánh bông lan, ngay trong nồi này."
!!!
Trong một ngày này Qua Qua khiếp sợ 2 lần, nghe mẹ nói, thế mà nhất thời không biết là muốn xem váy trước, hay là xem bánh bông lan trước.
Khuôn mặt nhỏ của con gái rối rắm, Từ Hương Quyên không biết con gái đang rối rắm cái gì, đi xốc nắp nồi.
Qua Qua tiến đến bên người mẹ, nhìn thấy đích xác có bánh bông lan, "Mẹ, váy đâu? Có phải xấu hay không, ba không biết mua váy, con muốn dẫn ba đi mua, ba lại không dẫn theo."
Từ Hương Quyên buồn cười, "Ba không biết mua thì con liền biết mua à?"
Qua Qua mặc kệ, "Mẹ, con muốn xem váy."
"Váy ở gian ngoài, tự con đi xem đi." Từ Hương Quyên lấy bánh bông lan ra khỏi lồng hấp, úp ngược đổ ra đĩa.
Qua Qua lưu luyến mà nhìn bánh bông lan một cái, ngay sau đó chạy ra gian ngoài xem váy.
Lúc Chu Trình Ninh vào buồng trong chăm Ngưu Ngưu ấy, thấy được váy ở gian ngoài, bèn thuận tay lấy vào buồng trong, vẫn là để dưới mí mắt tương đối an toàn.
Buồng trong, Ngưu Ngưu ý đồ cắn món đồ chơi nhỏ, kết quả đương nhiên là trên món đồ chơi dính không ít nước miếng.
Không chê cậu con dơ hầy, Chu Trình Ninh lấy đi món đồ chơi bị nước miếng tẩm ướt đến kỳ cục đi, nhét vào món đồ chơi không bị nước miếng ô nhiễm cho con trai.
Ngưu Ngưu bị ba đoạt đồ chơi khỏi tay, tức giận, ba cho món đồ chơi mới, nhóc trực tiếp ném trên người ba.
...... Không thể ném chuẩn, nên món đồ chơi lạch cạch rớt dưới đất.
Chu Trình Ninh nhặt món đồ chơi trên đất lên, dứt khoát thu hồi hết tất cả món đồ chơi của Ngưu Ngưu, bế Ngưu Ngưu, quạt gió cho Ngưu Ngưu.
"Ba! Váy ba mua cho mẹ đâu rồi?" Qua Qua ở gian ngoài tìm khắp nơi mà không tìm được váy, bèn về buồng trong hỏi ba.
Cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu ý đồ cào mặt ba, Chu Trình Ninh né cái tay ú nần của Ngưu Ngưu, ra dấu bảo con gái nhìn trên giường, "Ở đây, chỉ cho nhìn không cho sờ."
Qua Qua nhìn thấy vải dệt màu đỏ, "Đẹp!"
Còn chưa nhìn kỹ đâu, nhìn cái màu này, Qua Qua đã cảm thấy đẹp.
"Đúng không, ánh mắt ba tốt." Chu Trình Ninh đắc ý.
"Dạ, mẹ mặc vào đẹp." Qua Qua vẫn là không nhịn được mà muốn đưa tay đi sờ.
Chu Trình Ninh còn phải kiểm tra trước một lần xem tay con gái có sạch không, sạch rồi mới cho sờ.
Ngưu Ngưu thấy chị vươn tay cho ba kiểm tra, chờ chị kiểm tra xong, nhóc con cũng chủ động xòe bàn tay béo nhỏ cho ba xem.
Chu Trình Ninh: "Cả ngày nằm ở nhà, sao tay còn không sạch bằng của chị hả?"
Ngưu Ngưu nghe không hiểu lời đó, nhưng có thể nhìn hiểu biểu tình, bàn tay núc ních bốp một phát lên mặt ba.
Qua Qua đã được cho phép sờ váy, lập tức đặt váy ở trong tay thưởng thức, "Ba, đẹp, màu đỏ, mẹ mặc vào đẹp."
Chu Trình Ninh: "Đó là đương nhiên, ba từng thấy mẹ mặc váy, rất đẹp, Qua Qua con cũng có cơ hội thấy mẹ mặc váy."
Qua Qua: "Mẹ con đẹp nhất."
Chu Trình Ninh: "Ừm, vợ ba đẹp nhất."
Từ Hương Quyên cắt bánh kem xong thì đi đổ rác trong bếp, dọn dẹp lại phòng bếp, đi vào buồng trong liền nghe được hai cha con thổi phồng cô.
Chờ cô vào buồng trong rồi, hai cha con lập tức tĩnh âm, cô chỉ xem như cái gì cũng chưa nghe được, "Tối muốn ăn gì?"
Qua Qua xông pha lên tiếng, "Có bánh kem ó o! Không ăn cái khác."
Từ Hương Quyên: "Bánh bông lan không thể làm cơm tối mà ăn."
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh muốn ăn cá."
"Ba có thù oán với cá sao? Cả ngày muốn ăn cá." Qua Qua nhả rãnh.
"Mẹ làm cá ăn ngon, ba thích ăn, Qua Qua con có thù oán với gà sao? Cả ngày không phải trứng gà chính là gà."
Qua Qua: "Bởi vì mẹ làm ó o ngon!"
Từ Hương Quyên chả muốn để ý đôi cha con ấu trĩ này, bế Ngưu Ngưu lên đi rửa móng vuốt cho nhóc.
Cũng không biết Ngưu Ngưu làm sao vậy, cứ mãi giơ cái tay béo nhỏ lên, bẩn đến từ thật xa cô đã có thể nhìn ra.
Ngày thường cái tay ú nần này đều là nắm hờ thành nắm tay nhỏ, ngay cả như vậy cô cũng phải đúng giờ đi xem xem tay có dơ không.
Nhóc con còn sẽ gặm tay nữa, dơ cỡ nào nha.
Chu Trình Ninh ngăn cản ý niệm nguy hiểm không chỉ muốn sờ váy, còn muốn cào loạn váy của con gái, "Đừng có cào váy bậy, váy sẽ bị cào rách mất."
Qua Qua lộ ra ánh mắt chưa hiểu việc đời, "Ba, con muốn xem váy là bộ dáng gì."
"Qua Qua con nhỏ như vậy, nhìn không đầy đủ được, để ba cầm cho con xem." Dáng người Chu Trình Ninh cao, cầm lấy phần tay áo, xách lên cho con gái nhìn.
Kế tiếp lại là thời gian thổi phồng của Qua Qua, "Đẹp! Ba chọn váy xinh đẹp, mẹ xinh đẹp!"
Qua Qua thổi vài câu, mất trí nhớ mang tính lựa chọn về cái cô bé nói ánh mắt ba không tốt kia.
Chu Trình Ninh nghe đến lâng lâng, anh còn muốn tích góp tiền mua váy cho vợ.
Ánh mắt của một lớn một nhỏ chắc chắn đều có vấn đề, khi Từ Hương Quyên rửa xong cái tay béo về ấy, Qua Qua còn đang nói váy đẹp.
Qua Qua là tuổi còn nhỏ, nên không có thẩm mỹ quan, chờ lại thêm mười mấy năm, chắc chắn muốn chế nhạo thẩm mỹ của ba.
Ngưu Ngưu vào trong tay ông chồng nhà mình rồi, váy thì vào tay mình, Từ Hương Quyên cất váy về lại vào tủ quần áo.
Chu Trình Ninh cảm thấy quần áo mà đã vào tủ quần áo là rất khó ra được, "Quyên, tối nay em mặc cho Qua Qua xem đi, Qua Qua rất muốn xem."
Qua Qua chạy vào phòng bếp canh bánh bông lan rồi, ngắm váy xong, bé đã thỏa mãn.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua đã xem rồi, hiện tại tất cả lực chú ý đều ở trên bánh bông lan kìa."
Chu Trình Ninh biết nhắc đến con gái đã không dùng được lắm, bèn dứt khoát thừa nhận, "Quyên, anh muốn xem."
Từ Hương Quyên: "Không phải anh xem qua rồi à?"
Chu Trình Ninh: "Anh còn muốn xem."
Từ Hương Quyên không cho cái chắc chắn, "Đến lúc đó rồi nói."
Chu Trình Ninh: "Quyên, tối nay cứ muốn xem."
Ngưu Ngưu ngồi trên đùi ba, high lên, "Nga nga ảu ảu ảu."
"Anh trông chừng Ngưu Ngưu trước đi, em đi nấu cơm chiều đã." Từ Hương nói xong thì vô tình rời đi.
Mà Chu Trình Ninh đành phải ứng phó Ngưu Ngưu đột nhiên hưng phấn lên, "Chỉ biết thêm phiền cho ba, con không kêu mẹ đã đồng ý rồi."
Từ Hương Quyên:......
Đột nhiên phát hiện ông chồng nhà mình còn rất biết đồ thừa trách nhiệm cho con.
...
Cứ lấy cá nhà mẹ hoài thì không tốt lắm, Từ Hương Quyên dứt khoát đưa tiền nhờ ba mình mua nhiều thêm mấy con cá cho cô, cô nuôi ở trong sân.
Thời tiết tháng 5 không lạnh lắm, nước phơi trong sân thậm chí còn đang nóng lên.
Từ Hương Quyên bắt cá mổ bụng đánh vảy, ông chồng nhà mình thích ăn cá, dẫn tới cô giết cá cũng càng ngày càng thuần thục.
Qua Qua ở một bên nhìn mẹ giết cá, trong tay cầm một miếng bánh bông lan nhỏ, cũng chẳng cần phải cắn, dùng lưỡi ép một cái, mẹ nói ăn cái này rồi ăn không vô cơm chiều, bé chỉ nếm thử hương vị.
Ngày mai còn phải mang một miếng chia cho chị Tịch Tịch với Miêu Miêu.
"Mẹ, ba trông Ngưu Ngưu, mẹ giết cá."
Qua Qua đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, huyệt thái dương của Từ Hương Quyên tê rần, "Qua Qua, Ngưu Ngưu nặng lắm, mẹ sắp bế không nổi Ngưu Ngưu, nên việc bế em để cho ba làm đi."
"Vì sao không để ba giết cá?"
"Không phải ba đang chăm Ngưu Ngưu sao, nào có rảnh đi giết cá."
"Mẹ, đừng cho Ngưu Ngưu ăn quá nhiều, nếu về sau Ngưu Ngưu biến thành Thiết Trụ, ba liền bế không nổi."
"Ngưu Ngưu ăn nhiều được bằng con sao?"
"Con đã không cần ba bế, ăn nhiều chút không sao cả!"
Từ Hương Quyên xử lý cá sạch sẽ, không để ý con gái, đặt cá lên đĩa, đi vo gạo nấu cơm trước.
Nếu nấu cơm với hấp bánh bông lan có thể chung một mức lửa và thời gian, cô đã chẳng cần phí củi lửa lại phí thời gian nấu lần nữa.
Cá thì chờ cuối cùng lại nấu đi, mới ra nồi mới ngon.
Chu Trình Ninh rất mau đã đến phòng bếp, "Quyên, để anh giúp em."
Hôm nay là sinh nhật vợ, anh dỗ dành Ngưu Ngưu xong liền chạy tới hỗ trợ.
"Ngưu Ngưu đâu?"
"Ngưu Ngưu trong giường nhỏ."
Chỉ có từng tự mình chăm con nhỏ, mới biết được trẻ con phiền cỡ nào, Chu Trình Ninh càng thêm có thể rõ ràng vất vả của vợ.
Từ Hương Quyên đuổi người, "Anh trông chừng kỹ vào, đừng để Ngưu Ngưu ăn bậy bạ, trong bếp một mình em là đủ rồi."
"Ba đi chăm Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu béo, mẹ bế không nổi."
Nhìn cô con gái cũng không gầy đi chỗ nào, Chu Trình Ninh nhủ thầm, chó chê mèo lắm lông.
Chờ ba tới lại đi rồi, Qua Qua nhớ tới gì đó, "Mẹ sinh nhật vui vẻ!"
"Vui vẻ."
"Con chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ rồi, giờ con tặng cho mẹ!"
Qua Qua cũng không chờ mẹ nói chuyện đã vội vã chạy ra ngoài.
Từ Hương Quyên không có ôm chờ mong gì với quà con gái nói, không phải bánh quy chính là kẹo đi, trước kia cũng hốt đồ ăn vặt từ nhà trẻ về nhà, chắc chắn có gạt cô trộm giấu.
Cái cặp nhỏ của Qua Qua đặt ở buồng trong, nên chạy vào buồng trong đi lấy quà sinh nhật bé chuẩn bị.
Hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, hơn nữa có bánh bông lan, bé đều sắp quên món quà chuẩn bị cho mẹ.
Chu Trình Ninh đang phe phẩy quạt hương bồ cho con trai, sợ thằng bé bị gió thổi đau đầu, nên phẩy quạt hương bồ cũng rất chậm.
Đang hầu một tiểu tổ tông đây, một tiểu tổ tông khác vào buồng trong, lục cặp nhỏ của mình.
"Qua Qua tìm cái gì đó?"
"Quà sinh nhật cho mẹ."
Chu Trình Ninh còn nhớ rõ lời con gái nói lần trước, "Không phải nói cho mẹ tình yêu của con sao, thế nào, yêu của Qua Qua giấu trong cặp sách?"
"Ưm! Đây là yêu con cho mẹ."
Qua Qua nghe không hiểu trêu ghẹo của ba đâu, lấy ra một chuỗi tơ hồng, trên tơ hồng còn có một hạt châu nhỏ màu trắng.
"Qua Qua, cái này mua bao nhiêu tiền?" Chu Trình Ninh cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đây là cô giáo cho bọn con tự làm, con muốn tặng cho mẹ."
Người lớn có bí mật, bạn nhỏ như bé đây cũng có.
Danh Sách Chương: