Ngưu Ngưu là một người ẩn hình nhỏ bé, cho nên Chu Trình Ninh ôm Ngưu Ngưu giấu tiền, ấy là sẽ chẳng cố kỵ bị Ngưu Ngưu thấy tí nào.
Đặt Ngưu Ngưu vào trong giường nhỏ, anh bắt đầu tìm chỗ giấu tiền.
Buồng trong có bình gốm, vừa khéo hôm nay tất cả tiền đều là tiền xu, Chu Trình Ninh để lại 10 tệ 3 mao tiền riêng ra.
Hôm nay cơ bản là không thối tiền, mọi người đều là mang theo mấy mao tiền ra, 3 tệ tiền lẻ mà bọn họ chuẩn bị trước đó không hề có chỗ dụng võ.
Ba tệ tiền lẻ vẫn là giữ đó, đặt 14 tệ vào bình gốm, vợ nói để anh quản tiền trước, chờ lúc sạp nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại giao tiền cho cô.
Quản tiền chính là đại sự, không qua loa được, cho dù quản không được mấy ngày, với anh mà nói vẫn là thế.
Thời tiết nóng bức, Ngưu Ngưu mặc không dày, thân thể béo ú bé nhỏ còn xem như linh hoạt, vốn dĩ là ở chính giữa giường, lại bị nhóc lay đến cạnh rào chắn, nhìn ba ôm cái bình gốm, cho dù không dùng sức vẫn là duỗi cánh tay nhỏ kêu to, "A a a!"
Chu Trình Ninh đếm kỹ từng mao một, xác định không thành vấn đề, bèn lấy vải và sợi thừng phong kín bình gốm, cất kỹ tiền rồi, nghĩ ngợi xem nên để bình gốm chỗ nào.
Trên tủ quần áo thì đứa nhỏ không với tới, nhưng trên đó không để đồ, đặt cái bình gốm chỗ đó quá rõ ràng.
Rối rắm tới rối rắm đi, cuối cùng Chu Trình Ninh đặt bình ở rương đựng sách của mình, rương đựng sách vốn dĩ là đầy ắp sách vở, dịch mấy quyển ra đặt bình gốm vào, sách bị dịch ra thì lại đặt trên bàn sách.
Vốn trong nhà không có bàn sách đứng đắn, vợ bảo anh nhờ thợ mộc Trần làm một cái, tương đối thích hợp với vóc dáng anh, bàn sách của anh đã bày không ít sách rồi, bày thêm mấy quyển cũng không ảnh hưởng.
Trong bếp.
Ba mới vừa đi, Qua Qua liền nói với mẹ, "Mẹ, tiền đưa ba giấu rồi?"
Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, cho ba con giấu."
Qua Qua không yên tâm, "Liệu ba có giấu tiền rồi mất luôn không? Quên để chỗ nào đó."
Từ Hương Quyên buồn cười, "Sẽ không, ba con tuy thiếu tâm nhãn, nhưng giấu tiền vẫn là được... Làm sao vậy? Sợ ba giấu tiền rồi bị mất, trong nhà không có tiền mua giường cho con à?"
Qua Qua: "Nhà của chúng ta không có tiền, đều dùng mua đồ, ba làm mất tiền giấu, nhà của chúng ta liền thành 4 quả trứng trứng nghèo."
Bốn quả trứng trứng nghèo thì nuôi sống thế nào nha, Ngưu Ngưu, quả trứng trứng đặc biệt nghèo cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn.
Từ Hương Quyên: "Sợ giấu tiền bị mất, Qua Qua con muốn giấu giúp mẹ chứ?"
Qua Qua: "Chính mẹ giấu, không cần ba giấu."
Từ Hương Quyên: "Rồi, mẹ tự giấu, có phải mệt mỏi rồi không? Chờ nước sôi rồi tắm sạch sẽ đi ngủ."
"Ưm!"
Buổi tối đừng nói trẻ con mệt mỏi, người lớn cũng mệt mỏi, mà có mệt nữa Từ Hương Quyên vẫn là kiên trì tắm rửa lau mình.
Hầu hạ tốt hai đứa bé con rồi mới đến phiên hai người lớn, Qua Qua nằm lên giường liền ngủ, Ngưu Ngưu được mẹ dỗ vài câu, rất nhanh rồi cũng ngủ.
Chu Trình Ninh ôm quần áo tắm rửa của mình, "Quyên, cùng nhau tắm cho nhanh."
Từ Hương Quyên: "Không cần cùng nhau, cùng tắm phiền lắm, tóc thì chờ sáng mai em lại gội, tắm rửa thay quần áo thì nhanh lắm."
Nhận lấy quần áo tắm rửa của Chu Trình Ninh từ trong tay anh, đặt bên cạnh của cô, Từ Hương Quyên đẩy người ra, "Rất mau em liền xong, chờ em một chốc."
Chu Trình Ninh chỉ có thể làm môn thần canh giữ ở cửa phòng bếp.
Từ Hương Quyên tắm rửa thay quần áo xong thì cho Chu Trình Ninh ngửi ngửi mùi trên người cô, "Mùi trên người có còn nặng không?"
Cúi đầu ngửi ngửi ở chỗ cổ vợ, "Thơm."
"Tóc thì sao? Tối nay nếu có mùi em ngủ không được." Lúc tắm rửa quấn tóc lên, chờ tắm xong lại cởi ra, để A Ninh nhà cô ngửi ngửi."
Chu Trình Ninh: "Có mùi dầu gội đầu trong nhà."
Lúc này Từ Hương Quyên mới yên tâm, "Anh vào tắm đi, đừng tham lạnh mà rót quá nhiều nước lạnh, nước phải để ấm, em canh bên ngoài cho anh."
Sau khi hai vợ chồng đều dọn dẹp xong xuôi thì cùng nhau về phòng, hôm nay có khả năng là bé con thật sự mệt mỏi, đều ngáy kia kìa, tuy nông thôn mùa hè có ve có dế, cũng không an tĩnh, nhưng tiếng ngáy của Qua Qua vẫn có thể để ba mẹ nghe được.
Chu Trình Ninh ám chỉ, "Quyên, Qua Qua ngủ rồi."
"Ừ, chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút." Từ Hương Quyên chải tóc xong thì ngồi bên mép giường, chờ Chu Trình Ninh lên giường thì cô tắt đèn.
Chờ vợ tắt đèn nằm yên rồi, Chu Trình Ninh xáp sát lại, "Quyên, Qua Qua ngủ rồi, chúng ta..."
Từ Hương Quyên: "Không được, mới tắm xong, đừng có đánh thức Qua Qua."
"Không phải ngày mai phải bận sao?" Một tuần mới 1 lần đâu.
Ngày mai là ngày nghỉ, xem tình hình hôm nay, ngày mai đủ bận.
Từ Hương Quyên không muốn tới, bèn lui một bước, "Em giúp anh được không?"
"Không được, Quyên, anh không để em cố sức đâu, hôm nay em mệt, anh có chừng mực."
"Được rồi."
...
Ngày hôm sau lại là cả nhà ngủ nướng, dậy sớm nhất vẫn là Ngưu Ngưu nhỏ nhất.
Từ Hương Quyên còn buồn ngủ mà thay tã cho Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh thì là đi bắc nồi nấu cháo, Qua Qua vẫn nằm trên giường như cũ, chờ ba mẹ gọi ăn sáng mới dậy.
"Mẹ, mẹ bị muỗi cắn sao?" Lúc Qua Qua uống cháo chú ý đến chỗ cổ mẹ có một chỗ đỏ.
Từ Hương Quyên không cố tình ngăn trở, bởi vì trông đích xác là giống muỗi cắn, "Không phải muỗi, là ong mật nhỏ."
Chu Trình Ninh vốn đang uống cháo thiếu chút bị sặc, mặt bất giác thẹn đến đỏ hồng.
Qua Qua: "Mẹ, ong mật nhỏ còn sẽ chạy vào chỗ ngủ nhà chúng ta sao?"
Từ Hương Quyên: "Trên đường mẹ về buồng trong bị ong mật nhỏ cắn."
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối để làm tròn.
"Mùi thịt mẹ thơm, ong mật nhỏ thích ăn."
Chu Trình Ninh nghe không nổi nữa, "Qua Qua, mau mau ăn sáng, ba mẹ phải làm việc, tối nay nhà ta còn phải ra ngoài bày sạp, con đừng hỏi đông hỏi tây nữa."
Ngữ khí nóng lòng che giấu kia của ông chồng nhà mình, không thể không vờ vịt bộ dáng nghiêm trang, Từ Hương Quyên nhìn mà muốn cười.
Qua Qua: "Vì sao ong mật nhỏ không cắn ba? Bởi vì ba cũng là ong mật nhỏ sao?"
"Đã nói bao nhiêu lần là không thể gọi ba ong mật nhỏ rồi." Chu Trình Ninh đều phải bị con gái nói cho sợ, sợ con gái nghe được cái không nên nghe.
Từ Hương Quyên ra cứu tràng, "Thịt ba con không thơm bằng của mẹ, ong mật nhỏ không cắn ba, hơn nữa ong mật nhỏ sẽ không chủ động cắn người...... Ong mật nhỏ căn bản là sẽ không cắn người, đuôi của chúng là gai, mụ không cẩn thận bị chích, về sau Qua Qua đừng dựa gần ong mật nhỏ quá có biết chưa? Ong mật chạy đến bên người cũng không thể lộn xộn, vì gai của ong mật nhỏ sẽ chích người."
Không biết con gái có thể nghe hiểu hay không, nhưng cô vẫn là đem cái mình thấy dễ hiểu dùng lời dễ hiểu nói cho con gái, để ba nó thoát khỏi quẫn cảnh xấu hổ, cũng để đứa nhỏ biết không thể tùy tiện tới gần ong mật.
Kế tiếp là thời gian tò mò của Qua Qua với thuần ong mật, Chu Trình Ninh tiếp lời vợ giải thích cho Qua Qua.
Ăn sáng xong, Từ Hương Quyên bắt đầu rửa rau, Chu Trình Ninh xách nước, xách nước xong thì cùng rửa với vợ.
Cải bắp không cần rửa quá cẩn thận, bên trong là sạch sẽ, tàu hủ ky thì ngâm trong nước trước, Chu Trình Ninh gọt vỏ khoai tây, việc bào sợi vẫn là để Từ Hương Quyên.
Bào khoai tây sợi cũng có kỹ xảo, không biết bào thì bào ra vừa nhỏ lại ngắn, xào dễ bết.
Từ Hương Quyên còn trải vải và thảm nhỏ trong chỗ râm mát cho Ngưu Ngưu, để Ngưu Ngưu tự mình ngồi trên trên thảm len.
Món đồ chơi nhỏ của Ngưu Ngưu đều ở trên thảm len, một mình nhóc cũng chơi đến vui vẻ vô cùng, ngẫu nhiên a a nha nha gọi ba tới đây nhặt món đồ chơi bị ném xa cho nhóc.
Qua Qua thì gọi Miêu Miêu đến nhà bé...... Lặt đậu đũa.
Đậu đũa lặt được tầm cỡ hai bó là đủ rồi, đợt đậu đũa vừa hái này non, cơ hồ là không có sợi, hai cô bạn nhỏ bẻ hai bên đầu là đủ rồi.
Thời tiết nóng lên, hai cô bé cái có cái không oán giận dưới bóng râm, Miêu Miêu thậm chí còn nói cô bé mang theo 5 mao tiền, tối nay bé muốn mua 1 cái ăn cùng với ông bà nội.
Từ Hương Quyên không có không đáp ứng, chỉ là trong lòng có chút cảm khái, một cô bé 4-5 tuổi còn nghĩ thoáng hơn người bốn năm chục tuổi, tuổi càng lớn, càng tiếc rẻ a.
...
Chiều nay, đồ dọn ra nhiều hơn hôm qua nhiều, nhiều thêm canh cà chua trứng gà và bún khô nửa chín đã xử lý.
Canh cà chua trứng gà có 1 thùng, xe ba bánh vẫn là Chu Trình Ninh đạp, Từ Hương Quyên ở đằng sau trông đồ, trứng gà phải đặc biệt cẩn thận, canh không có đầy thùng, còn có cái nắp nữa, không lo bị vẩy ra.
Ngưu Ngưu ngồi trong một góc nhỏ của xe đấu, lúc này không có món đồ chơi, Từ Hương Quyên sợ Ngưu Ngưu ném văng đi món đồ chơi nhỏ, nên không cho nhóc mang lên, nhóc chỉ có thể ngắm cảnh khắp nơi.
Cũng còn tốt là không ra cửa được mấy lần, nhóc con vẫn là rất mới lạ với bên ngoài, không có cáu kỉnh.
Từ Căn Sinh vẫn đạp xe đạp như cũ, chở Ngô Thải Phượng ôm một chậu bún khô nửa chín.
Hai đứa bé Qua Qua với Miêu Miêu thì tự mình đi bộ, ông bà nội Miêu Miêu cũng là đang xem kịch, tối hôm qua Miêu Miêu về nhà với ông bà nội, không đi cùng với Qua Qua, hôm nay hai cô bạn nhỏ đi trước.
Tới nơi rồi bắt đầu bày sạp, ngày mùa hè tối chậm, lúc này vẫn còn mặt trời, Từ Hương Quyên dọn sạp xong, trước hết đút khoai tây nghiền cho Ngưu Ngưu, người một nhà đã học rõ ràng rồi, cơm chiều dứt khoát không ăn, trực tiếp hiện làm ở đây luôn.
Đút no Ngưu Ngưu rồi, Từ Hương Quyên bắt đầu xào bún khô.
Chén bọn họ cũng mang theo vài cái, Chu Trình Ninh trước hết là làm nóng chảo, cho đứa nhỏ ăn xong, cô trực tiếp bắt đầu xào bún khô.
Lượng của bốn người lớn thêm hai đứa bé, có thể nói là phi thường lớn, tuy lượng lớn, Từ Hương Quyên cũng có thể xào được đều đều, xào xong thì gọi Qua Qua với Miêu Miêu ăn cơm, canh cà chua trứng gà thì hai bé cố sức uống.
Miêu Miêu vẫn là rất ngượng ngùng, tuy bé đúng là chưa ăn cơm chiều, nhưng ăn không uống không thì không hay lắm, bé với Qua Qua uống hết một chén, chỉ nói ăn rau xanh là được rồi.
Qua Qua đã có thể dùng đũa khá nhanh nhẹn, thịnh tình mời Miêu Miêu cùng dùng chung một phần bún khô với bé, Miêu Miêu cự tuyệt không được, đành phải ăn nhiều thêm mấy miếng.
Hai đứa bé hỗ động, Từ Hương Quyên nhìn đây này, cảm thấy ông bà nội Miêu Miêu dạy đứa nhỏ thật không tồi.
Trước mặt xuất hiện một chén canh, miệng Từ Hương Quyên rất ự nhiên mà kề bên miệng chén uống một hớp, Chu Trình Ninh thấy vợ uống rồi mới cầm chén đưa đến bên miệng mình uống một hớp to.
Canh cà chua trứng gà này ngon thật, mang chút chua lại có hương vị độc hữu của trứng gà, hơn nữa canh không đặc, không có cho vào nguyên liệu nấu ăn thượng vàng hạ cám, đã ngon lại giải khát.
Miêu Miêu là người khách đầu tiên, cô khách nhỏ chờ mọi người đều ăn xong rồi, nói với Từ Hương Quyên bán cho một cái bánh trứng, thêm bún khô, chia làm 2 phần.
Từ Hương Quyên nhớ rõ việc này, không nghĩ tới Miêu Miêu nhanh như vậy đã muốn mua, bèn làm trước cho bé.
Đưa 5 mao tiền cho ba Qua Qua, Miêu Miêu chờ bên bếp lò.
Bánh trứng rất mau đã làm xong, Miêu Miêu liền mang theo 2 phần bánh trứng đi tìm ông bà nội, Qua Qua đi theo.
Sau khi 2 cô bé rời đi, thật sự có người bưng chén với ca tráng men lại đây, Từ Hương Quyên có ấn tượng, là người mẹ mua bánh trứng cho ba đứa bé vào hôm qua.
"Xào cho phần bún khô, thêm cải bắp với đậu đũa, cho hành, không cho cay...... Có thể chan đầy canh vào ca tráng men cho tôi không? Con nhà tôi nhiều, muốn cho bọn nó uống một lần."
Đằng sau người phụ nữ vẫn là giống ngày hôm qua, đi theo ba đứa trẻ.
Ba đứa trẻ đều tương đối khô gầy, quần áo lỏng lẹt, Từ Hương Quyên bắt đầu xào bún khô, bảo mẹ cô múc đầy ca tráng men cho người ta.
Vốn dĩ đã nói là chỉ có thể múc một gáo hồ lô, huống hồ, gáo hồ lô không nhỏ, nhưng Ngô Thải Phượng thấy người phụ nữ này cũng đáng thương, nên chưa nói gì, múc đầy ca tráng men cho người ta.
Bún khô nửa chín nhìn kỹ là có thể phát hiện có từng lọn được chia riêng ra, phân lượng đều không nhỏ, Từ Hương Quyên lấy một lọn bắt đầu xào.
Danh Sách Chương: