Trịnh Kiếm Thu là hiểu rõ tính khí của cô muội muội này nhất, thấy nàng mỉm cười với Đường Kính Chi, mắt sáng lên, xem ra chuyện thông gia này thành rồi:
- Hiền đệ định ở Kiên Thành mấy ngày?
- Thú thực với Trịnh đại ca, chiều nay là đệ phải về rồi, Đường gia neo người, chuyện làm ăn của gia tộc, không thể thiếu đệ ngày nào được.
Đường Kính Chi có ý giao hảo với Trịnh gia, nhưng y phải mau chóng tới tìm Trương Gia thương thảo việc khai hoang đào kênh, chuyện này không thể chậm chế thêm được nữa.
Trịnh Kiếm Thu thì hơi thất vọng, hắn thấy, nếu như Đường Kính Chi có thể ở lại Kiên Thành thêm vài ba ngày, bằng vài tài ăn nói của hắn, nhất định tác thành chuyện thông gia giữa hai nhà.
Trịnh Tuyết Mai nghe Đường Kính Chi nói hết thì hơi nhướng mày lên, nàng nghĩ không thông, Đường Kính Chi tài tình phi phàm như thế, sao mở miệng đóng miệng là nói tới chuyện tục như làm ăn, văn nhân thì phải có cốt cách ngạo khí của môn đồ thánh nhân, sao có thể vì chút tiền tài mà cúi mình, thực sự nàng thấy buồn thấy tiếc thay cho y, chậm rãi ngâm:
- Nhật chiếu hương lô sanh tử yên, diêu khán bộc bố quải tiền xuyên. Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên!
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ du dương trầm bổng rất êm tai, Đường Kính Chi vỡ lẻ, chẳng trách mà thái độ của Trịnh Tuyết Mai lại thay đổi lớn như vậy, thì ra vì Trịnh Kiếm Thu đem bài thơ y vô tình ngâm ra kia nói cho muội muội biết.
Với sự yêu thích của Trịnh Tuyết Mai với văn học, khó mà không sinh thiện cảm với tác giả bài thơ này, tiếc là không thể giới thiệu Lý Bạch cho nàng làm quen, nói ra thì thiếu nữ này rất giống với Sương Nhi của y.
Nhớ tới đôi mắt đẹp u sầu của thiếu nữ thích mặc y phục màu trắng đó, Đường Kính Chi cảm thấy có lỗi với nàng, vì tình yêu của Sương Nhi với Đường Kính Chi phát ra từ nội tâm, thậm chí là từ linh hồn.
Đồng thời y cũng rất mâu thuẫn, nếu như kẻ thay thế cưu chiếm tổ thước là y nhận lấy tình cảm khắc cốt ghi lòng đó, phải chăng là quá tàn nhẫn với Sương Nhi.
Nhìn vào đôi mắt Đường Kính Chi, Trịnh Tuyết Mai đọc xong bài thơ đủ lưu truyền thiên cổ xong, đôi mắt trở nên mơ màng, đi tới cung kính thi lễ vạn phúc với Đường Kính Chi:
- Hôm qua tiểu nữ lần đầu được gặp Đường công tử, còn không phục tài danh của công tử, muốn tỷ thí một phen, tới tối được huynh trưởng cho biết bài thơ này mới hiểu mình là hạng ếch ngồi đáy giếng, hôm qua nếu tiểu nữ có chỗ nào bất kính, mong Đường công tử bỏ quá cho.
- Muội yên tâm đi, Đường hiền đệ là công tử phong độ lỗi lạc rộng lòng lắm! Ha ha ha ..
Trịnh Kiếm Thu cười lớn, còn nháy mắt với Đường Kính Chi ám thị.
Mặc dù Trịnh Tuyết Mai hạ mình, nhưng với cô đại tiểu thư nhà quan gia này Đường Kính Chi chỉ dám kính nhi viễn chi mà thôi, vì quá nửa những nữ tử như thế phút trước còn rất tốt, nhưng một khắc sau có chút không vừa lòng là chẳng thèm nể mặt ngươi, vì các nàng bị chiều hư chỉ để ý tới cảm xúc bản thân, không nghĩ tới người khác, cứ nhìn thái độ của Trịnh Thắng hôm qua với nữ nhi là Đường Kính Chi biết suy đoán của mình phải đúng tới tám phần.
Nhưng cái tên kia nháy mắt với mình là có ý gì, rốt cuộc vì sao hắn nhiệt tình như thế?
Vì cứu hắn một mạng? Không thể nào, nếu không lần đầu tới Đường phủ hắn đã không có thái độ như thế, Trịnh Kiếm Thu vừa nhìn là biết thuộc hạng thích tính toán cân nhắc thiệt hơn ... Bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Trịnh Kiếm Thu ái muội đánh sang phía Trịnh Tuyết Mai, lòng cả kinh!
Khi không vì sao hắn nhất định kéo muội muội ra bồi khách, chẳng lẽ, hắn muốn ... Nhưng, nếu đúng là thế, đồ mưu của hắn là gì?
Đường gia hiện thân phận chỉ là thương nhân thôi.
Dù Đường Kính Chi đoán không ra vì sao Trịnh Kiếm Thu lại có ý gả muội muội cho mình, nhưng hôn sự này y tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Y đã có tới một thê bốn thiếp rồi, năm nữ nhân, cho tới nay y còn không biết phải giao lưu với các nàng ra sao, làm thế nào để chung sống hòa thuận vui vẻ, làm sao có thể đưa thêm nữ nhân vào hậu viện nữa.
Vả lại y đã nhận định Trịnh Tuyết Mai là cô đại tiểu thư không dễ hầu hạ, tính khí cao ngạo, nếu như cưới nàng về nhà rồi thì hậu viện của y tha hồ mà náo nhiệt, tới khi đó cô nàng này gây ra chuyện gì, ỷ vào thân phận, dù lão thái quân muốn động vào cũng phải cân nhắc kỹ, như vậy chịu thiệt thòi sẽ là các nữ nhân khác của y.
Cưới vợ phải cưới nữ tử hiền đức, đó là điều kiện tối thiểu, nếu lấy một tiểu thư cành vàng lá ngọc về mà tới ngay cả trưởng bối cũng phải kiêng kỵ thì không được rồi, dù y là người hiện đại, nhưng nếu luận tới hiếu đạo thì không kém gì cổ nhân.
Nhưng mà muốn từ chối việc này thì phải dùng cách gì?
Nghĩ tới đó, Đường Kính Chi thầm nhíu mày, nếu Trịnh phủ muốn gả nữ nhi cho y, theo cách tư duy ở đây là hạ mình rồi, là một thương nhân, y không dám cự tuyệt, nếu không làm người ta bẽ mặt, như thế đừng nói sau này giúp y đối phó với Điền Cơ, không hùa theo tên cẩu quan đó giáo huấn Đường gia "không biết điều" là tốt lắm rồi.
Phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.
Để xem, tên Trịnh Kiếm Thu này gọi muội muội ra tiếp mình, còn đem bài thơ kia nói ra để nàng thay đổi cái nhìn về mình, nói lên ở chuyện cưới gả của bản thân, Trịnh Tuyết Mai có quyền phát ngôn, nếu không thì hắn tới thẳng cửa Đường phủ mà đề thân rồi, căn bản không cần để mình và Trịnh Tuyết Mai tiếp xúc.
Thêm nữa, chuyện này phải chăng chỉ là chủ ý của một mình Trịnh Kiếm Thu? Nếu như thế, nếu như phá hỏng hôn sự này, Trịnh Thắng hẳn là không có ý kiến gì.
Con ngươi y đảo vài vòng, lòng đã có kế.
Nếu như Trịnh Tuyết Mai đã có quyền lực cự tuyệt hôn sự này, lại là nữ tử hậu viện, không ảnh hưởng tới giao tình bề ngoài giữa y và Trịnh gia, vậy làm Trịnh Tuyết Mai nói "không" chẳng phải là vấn đề đã được giải quyết rồi sao?
Nữ tử như Trịnh Tuyết Mai ghét nhất là loại người nào?
Tất nhiên là loại người thô bỉ háo sắc phóng đãng, thiếu nữ có tài hoa như Trịnh Tuyết Mai, tuổi còn nhỏ, tư tưởng chưa thành thục, thứ theo đuổi là nhu cầu thỏa mãn về tinh thần, trong mắt các nàng, một bài thơ hay còn hơn cả một rương vàng bạc, còn về ái tình, luôn mộng mơ cho đó là thứ mỹ hảo nhất trên đời, không có chút tỳ vết nào.
Thế nên hạng háo sắc phụ bạc chắc chắn sẽ khiến các nàng ghét cay ghét đắng rồi.
Vẻ mặt Đường Kính Chi thay đổi hẳn.
Y không dám để Trịnh Kiếm Thu nhìn thay thay đổi của mình, nếu không chắc chắn sẽ lộ sơ hở, hoặc bị hiểu lầm, làm quan hệ hai nhà tệ đi, chỉ nhân lúc Trịnh Kiếm Thu không chú ý mới lớn mật dùng mắt quét qua quét lại đồi ngực tròn tròn, vòng eo nhỏ nhắn của Trịnh Tuyết Mai.
Ánh mắt của Đường Kính Chi càng lúc càng bỉ ổi càng phóng túng, sắc mặt Trịnh Tuyết Mai trở nên thiếu tự nhiên, dù nàng nghi hoặc vì thay đổi quá lớn của Đường Kính Chi nhưng không thể phủ nhận, loại ánh mắt dâm đãng đó làm nàng căm ghét, những điểm mẫn cảm trên cơ thể nữ tử bị nam nhân nhìn như vậy, là thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, nàng không ngồi yên được nữa.
Trước khi tới ca ca từng nói đùa hỏi nàng, có muốn gả cho Đường Kính Chi hay không, khi đó nàng đang đắm chìm trong bài thơ của Đường Kính chi, tất nhiên là thẹn thùng im lặng, đó là lời chấp nhận rồi, nhưng hiện giờ xem ra đại tài tử trong mơ của nàng, thực tế lại khác biệt hoàn toàn.