Lưu chiêu nghi ra sức thúc giục:
Chu quý phi nghe nói Hoàng thái hậu ở trong đó thật, tim đập loạn xạ, khẩn trương tột độ, uy nghiêm Hoàng thái hậu đã bén rễ trong lòng nàng, cho dù hiện giờ bên mình chiếm ưu thế, nhưng nàng vẫn sợ đối diện với Hoàng thái hậu.
Phản quân sao không hiểu tầm quan trọng của Hoàng thái hâu, cho nên tấn công mỗi lúc một mãnh liệt, liên tục có người vượt qua được phòng tuyến xông vào trong, may là diện tích trong phòng không rộng, không thể chứa được quá đông người, làm phản quân không phát huy được ưu thế người đông thế mạnh, cho nên bên Hoàng thái hậu chỉ với hơn hai mươi người vẫn còn cầm cự được.
- Xông lên!
- Giết hết bọn chúng, giải cứu hoàng thái hậu.
Thấy bên mình chỉ còn có sáu bảy người, Đường Kính Chi lòng như lửa đốt, chợt bên ngoài tiếng la hét vang lên như sóng triều.
Cứu binh tới rồi.
Lưu chiêu nghi thất kinh, đáng lẽ bên này phát động biến loạn thì bên kia nhi tử của mình cũng phải phái quân tấn công hoàng cung rồi chứ, sao hoàng thượng còn có khả năng phân binh ra cứu Hoàng thái hậu?
Chu quý phi hai chân mềm nhũn, nếu không bám vào thân cây bên cạnh thì e rằng lúc này đã ngã ra đất, nàng suy nghĩ giống Lưu chiêu nghi, chẳng lẽ bên phía Tam hoàng tử có chuyện rồi, nếu không hoàng đế sao có thể phái quân tới đây?
Càng nghĩ càng sợ, hai tay nắm lại với nhau, cầu khẩn để con mình không gặp chuyện gì.
Nghe viện binh đã tới, số hán vệ bên trong tinh thần phấn chấn, không ngờ còn đánh bật được phản quân đang sững sờ ra ngoài.
Lưu chiêu nghi lặng người mất một lúc rồi rống lên khản cổ:
- Xông vào, dốc toàn lực xông vào, chỉ cần bắt sống Hoàng thái hậu, hoàng thượng sẽ không dám làm gì chúng ta hết. Đợi hoàng nhi của bản cung đoạt được giang sơn, các ngươi sẽ có vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết.
Giọng Lưu chiêu nghi vừa vang lên, quân sĩ dưới tay lập tức tranh nhau xông vào phòng, đám tướng lĩnh chia người ra trấn giữ cửa điện.
Thế nhưng quân sĩ hoàng đế phái tới dũng mãnh vô cùng, không ít người đã vượt tường vào, chẳng bao lâu đã đánh tới gần, nhìn thấy địch đang đổ xô vào một cánh cửa, liền xác định được vị trí của Hoàng thái hậu, gọi đồng bạn tới chi viện.
Tướng lĩnh cầm đầu là tâm phúc của hoàng đế, họ Thạch tên Cương, nghe vậy lập tức chỉ huy nội xưởng võ công cao cường lên mái nhà, nhảy xuống chi viện.
Tới khi bọn họ cậy được mái nhìn thấy vị trí của Hoàng thái hậu thì đứng trước mặt Hoàng thái hậu chỉ còn đúng bốn xưởng vệ nữa.
Đường Kính Chi tay cầm trường thương bảo hộ Hoàng thái hậu, trên người máu be bét, thực ra y còn chưa bị thương, có điều kịch chiến một hồi gần như sức cùng lực kiệt.
Lưu chiêu nghi đã chạy tới cửa phòng, dù Hoàng thái hậu mặc váy cung nữ bình thường, y phục xộc xệch, dính đầy máu me và bụi đất, nhưng ả vẫn nhận ra ngay được đối thủ tranh đấu trong hoàng cung mười mấy năm.
Ả cũng không lạ gì Cửu công chúa, lòng mừng khôn tả, địa vị của Cửu công chúa trong lòng hoàng đế cũng cực cao, hét lên chói tai:
- Bắt sống cả hai nữ nhân đó, số còn lại giết hết!
Tình hình trong phong đã nguy cấp lắm rồi, người bên phía Hoàng thái hậu đã bị dồn vào một góc phòng, phản quân dùng trường thương đâm loạn xạ, bốn xưởng vệ là những người võ công cao cường nhất, nhưng không còn chỗ nẽ tránh, chỉ gạt được mấy cây trường thương, là liên tục bị sáu bảy mũi trường thương đâm xuyên qua, máu tuôn xối xả, hai mắt lồi ra ngoài, nhưng vẫn đứng hiên ngang, tay cầm chắc đao, tới khi trường thương rút về mới đổ gục xuống.
Bốn xưởng vệ đứng trên cùng vừa ngã xuống, phản quân nhắm hết về phía Đường Kính Chi, trong tay y tuy cũng có trường thương, nhưng lúc này không ích gì.
Hoàng thái hậu thấy phản quân nhắm vào Đường Kính Chi, chỉ một khắc nữa thôi chắc chắn y sẽ chết thảm, không biết dũng khí từ đâu ra, bất thình lình kéo tay Đường Kính Chi ra sau mình, cùng lúc đó một loạt cây trường thương cung đâm tới.
- Cẩn thận, đừng để bị thương tới Hoàng thái hậu.
Chẳng ai ngờ được Hoàng thái hậu lại có hành động như thế, ngay cả Đường Kính Chi tưởng mình sẽ chết chắc cũng không ngờ Hoàng thái hậu bất chấp an nguy của bản thân kéo mình ra sau lưng bảo vệ.
Lưu chiêu nghi la lên thất thanh, nhưng đã muộn rồi.
Mấy kẻ ra tay muộn hơn còn kịp thời thu lại vũ khí, nhưng mấy tên đầu tiên thì đã đâm tới sát Hoàng thái hậu.
Người trên nóc nhà thấy vậy, ném vũ khí trong tay ra, đồng thời cũng nhảy xuống.
Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, ba tên sắp đâm trúng Hoàng thái hậu chết ngay tại chỗ, một số tên khác bị thương lùi lại, nhưng vẫn có một cây trường thương đâm vào bụng Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu thấy một cơn đau nhói tim, hai mắt tối đi, ngã xuống.
- Hoàng thái hậu!
Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu ngã ra đằng sau, như trúng sét đánh, đưa tay đỡ hai vai nàng, hét lớn:
- Hoàng thái hậu, tỉnh, tỉnh lại, đừng ...
Hai mắt cay xè, chảy xuống gương mặt diễm lệ của Hoàng thái hậu, gào như phát điên.
Đám phản binh đâm nhầm Hoàng thái hậu hậu sững sờ, không kịp tấn công tiếp, quân sĩ trên nóc nhà liên tiếp nhảy xuống, đoạt vũ khí giết người, đứng chắn trước Hoàng thái hậu và Cửu công chúa.
Lưu chiêu nghi cũng sững người mất một tích tắc, tới khi tiếng ngói vỡ phát ra liên hồi, vô số quân sĩ từ trên mái nhà nhảy xuống mới tỉnh lại, hò hét:
- Hoàng thái hậu còn chưa chết đâu, các ngươi mau xông lên đoạt lại hai nữ nhân đó, nếu không chúng ta chết hết.
Song không còn kịp nữa, quân sĩ bên ngoài đã tấn công vào cửa, phản quân phải chia ra ngăn cản không đổ vào thêm được, mà trong phòng quân hoàng đế phái tới cũng vây kín lấy Hoàng thái hậu, những sinh lực quân này như lang như hổ, đâm chém đám phản quân không thương tiếc.
Chu quý phi vốn sợ gặp Hoàng thái hậu nên ở bên ngoài, nghe bên trong la hét Hoàng thái hậu bị thương mới xông vào, thấy một cây trường thương cắm vào bụng Hoàng thái hậu đang nằm trong vung máu, lảo đảo lùi lại ngã trên mặt đất giá lạnh:
- Hết rồi, Hoàng thái hậu chết rồi, chúng ta cũng xong cả rồi.
Lời nói tràn ngập tuyệt vọng đó tuy không lớn, nhưng truyền vào trong tay phản quân, đủ để hủy đi chút tinh thần phản kháng cuối cùng của bọn chúng.
Cũng không biết là kẻ nào ném vũ khí trước, hô lên đầu hàng, quỳ xuống đất, nhưng tức thì có kẻ thứ hai, thư ba ... Chẳng mấy chốc toàn bộ phản quân trong điện đã ném vũ khí đầu hàng.
Thạch Cương ở bên ngoài chỉ huy cũng nghe thấy tin Hoàng thái hậu trọng thương, lòng giật đán thót, kệ phản quân có phải đầu hàng rồi không, kẻ nào ở trước mặt là hắn chém ngã nhào, xông thẳng một lèo vào trong điện, thấy Đường Kính Chi đang ôm Hoàng thái hậu khóc lớn, thì tay chân giá băng, run run hỏi:
- Hoàng thái hậu bị thương có nặng không, còn cứu được không?
Đường Kính Chi một tay đỡ vai Hoàng thái hậu, một tay ấn lên vết thương bụng nàng, máu tươi vẫn không ngừng rỉ qua khẽ tay, mặt sầu thảm, nghe vậy hô lớn:
- Mau mau đi gọi thái y.
Thực ra không cần y phải nói đã có người đi tìm thái y rồi, nhưng đêm nay hoàng cung đại loạn, đi đâu mà tìm.
Thạch Cương nhận ra Đường Kính Chi, tuy thấy lúc này y ôm Hoàng thái hậu như thế là cực kỳ phạm kỵ húy, nhưng không nói gì, nếu y buông tay ra khiến Hoàng thái hậu mất máu quá nhiều mà chết thì những người ở đây không đủ đầu cho hoàng đế phát tiết cuồng nộ.
- Bắt lấy hai con tiên nhận kia.
Cửu công chúa cũng rơm rớm nước mắt, đột nhiên chỉ Lưu chiêu nghi và Chu quý phi ngã trên mặt đất quát:
Lưu chiêu nghi bị quân sĩ dùng trường dồn vào góc phòng, tuy không còn uy thế như trước, nhưng ả không chịu thua, còn dọa dẫm:
- Các ngươi khôn hồn thì mau thả bản cung ra, nếu không nhi tử của bản cung đánh tới, các ngươi sẽ bay đều, họa lây cả người nhà.
Thạch Cương bấy giờ mới hiểu đám phản quân thứ hai này là người của Tam hoàng tử, vội gọi người đi báo cho hoàng đế biết, phất tay cho mấy cấm quân trói gô ả lại.