Ra ngoài, câu đầu tiên Đường Kính Chi dặn các nàng tuyệt đối giữ bí mật chuyện Hoàng thái hậu còn sống, đồng thời ở trong Đường phủ.
Các nàng đều hiểu quan hệ trọng đại trong chuyện này nên đều gật đầu.
Mọi người xúm quanh Đường Kính Chi đi tới chính viện của y và Lâm Úc Hương, vào phòng ngồi xuống, đều chăm chú nhìn Đường Kính Chi, mắt không chớp lấy một cái.
Tri Đông và Tri Thu bê trà lên, rót cho một người một chén, trong lúc rót trà hai tiểu nha hoàn cứ thi thoảng lại nhìn trộm Đường Kính Chi, so sánh xem có gì khác trước.
Đường Kính Chi bị các nàng nhìn làm tới ngượng, trên đường đi thì nhớ nhung vô bờ, mong chắp cánh bay về với các nàng, lúc này nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu, hỏi:
- Úc Hương, ta không có nhà hết thảy đều tốt chứ.
- Ừm, tốt lắm.
Lâm Úc Hương không thông cảm cho tướng công vớ bở, đáp rất ngắn gọn, may có Hồ Kiều Kiều khéo léo nhận ra tướng công đang lúng túng, nói tiếp giải vây:
- Không những thế, Úc Hương tỷ tỷ còn chữa khỏi bệnh cho Kiều Kiều rồi đấy.
- Thật không?
Đường Kính Chi mừng rỡ, thấy Lâm Úc Hương gật đầu khẳng định, nắm tay nàng:
- Vậy thì tốt quá rồi, trước khi về kinh ta còn chuyên môn nhờ người mua cho nàng hai củ nhân sâm tám trăm năm bồi bổ cho nàng.
- Biết tướng công thương Kiều Kiều mà.
Hồ Kiêu Kiều thỏ thẻ:
Thế là không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt, Sương Nhi cũng đòi quà, Nhu Nhi tất nhiên không quên khoe nàng được phong làm thợ thêu nhất đẳng hoàng gia, nói tới quà Hoàng thái hậu không khỏi có chút mất hứng vì món quà đó giờ mất giá nhiều rồi, làm đám tỷ muội cười vui vẻ, cảm thấy khoảng cách với Hoàng thái hậu ngắn đi phần nào.
Chu Quế Phương thì nói câu nào cũng không rời đứa bé trong bụng, một mình Lâm Úc Hương không nói mỉm cười xoa bụng nhìn mọi người.
Nhị gia về, nhà bếp chuẩn bị bữa tối cực kỳ thịnh soạn, cà nhà quây quần ở phòng ăn, thê thiếp của Đường Kính Chi được Đường lão thái quân cho phép uống rượu, y còn được gặp tam đệ xa cách lâu ngày.
Đường Lễ Chi rõ ràng trở nên chững chạc hơn, nghe Đường lão thái quân kể, từ sau lần bị bắt cóc đó, hắn suốt ngày trong phủ đọc sách, không ra ngoài nữa. Thế là Đường lão thái quân trước kia suốt ngày phải sai người đi tìm hắn ở chốn ăn chơi gió trăng, nay thi thoảng phải sai người đi bảo hắn nên ra ngoài đi dạo, ở trong nhà nhiều không tốt.
Có điều Đường Lễ Chi tuy vâng dạ song vẫn "chứng nào tật nấy", làm Đường lão thái quân không biết nên vui hay buồn.
Đường Kính Chi thấy đệ đệ đã đổi tính, có ý để hắn giúp quản lý gia nghiệp, đòng thời tìm cho hắn một tức phụ.
Tức phụ này là chính thê, không phải tiểu thiếp.
Tứ đệ và ngũ đệ của y thì vẫn thế, đều là con mọt sách, gặp y ai ngờ còn gọi y là hầu gia làm Đường Kính Chi phì cười, hai đứa đệ đệ này thành tựu tương lai chắc chắn rất hữu hạn, nhưng Đường Kính Chi tất nhiên không để chúng phải lo chuyện cuộc sống sau này.
Khi ăn cơm, Hoàng thái hậu ngồi phía dưới Đường lão thái quân, chỗ này vốn là của Lâm Úc Hương, tất nhiên không dị nghị gì, nếu để nàng ngồi ở vị trí kém hơn, có khi mọi người bất an không dám ăn cơm.
Có điều Lâm Úc Hương nhíu mày, nàng thầm lo lắng, quan hệ giữa Hoàng thái hậu và Đường Kính Chi như thế, vậy sau này phải cho Hoàng thái hậu thân phận gì đây?
Không lẽ mình phải nhường vị trí chính thê ra sao?
Bữa cơm tối hôm đó rất náo nhiệt, tướng công của các nàng về rồi, các nàng rít rít không ngừng, Đường lão thái quân thấy đám tiểu bối vui vẻ, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, con người khi về già còn gì vui hơn thấy con cháu quy tụ xum vầy?
Hoàng thái hậu hứng thú nhìn từng nữ nhân của Đường Kính Chi, nhận ra khuôn mặt từng người rất chân thành, không có chút đóng kịch hay giả tạo nào, lòng rất ngạc nhiên.
Ăn cơm xong, Hoàng thái hậu không ngờ lại nổi tính trẻ con, muốn ngủ cùng phòng với Đường lão thái quân, mắt Đường lão thái quân ánh lên, bà cười đồng ý.
Trước kia đều là Hồ Kiều Kiều và Đường lão thái quân ngủ với nhau, hôm nay liền nói sẽ tới tiểu viện Uyển Nhi ở, muốn cùng Uyển Nhi trò chuyện suốt đêm về những việc thú vị ở kinh thành.
Sương Nhi thì quan tâm tới sinh hoạt của tướng công ở kinh thành, muốn tới chen chúc cùng giường với Nhu Nhi, Nhu Nhi tất nhiên vui sướng hoan nghênh, không ngờ Chu Quế Phương ôm cái bụng vượt mặt cũng muốn tham gia, làm tiểu nha đầu này cười tít mắt.
Uyển Nhi rủ Ngọc Nhi tham gia, nhưng Ngọc Nhi nói thích ngủ một mình, rồi chẳng hiểu Hồ Kiều Kiều chạy tới thì thầm cái gì, mắt sáng lên đồng ý.
Thân phận Lâm Úc Hương rõ rành rành ra đó, hôm nay Đường Kính Chi tất nhiên về nhà chính cùng nàng.
Hoàng thái hậu từ lúc tới Đường gia vô cùng ôn hòa, nàng dìu Đường lão thái quân về phòng ngủ, không cho cung nữ tâm phúc và Mộc công công đi theo, tới phòng ngủ của Đường lão thái quân, Hàm Hương cũng khéo léo lui ra.
Chậm rãi ngồi xuống giường, Đường lão thái quân đặt gậy sang một bên, mặt hơi nheo lại, hỏi:
- Hoàng thái hậu, người tới Đường gia ở là phúc phận lớn của Đường gia, có điều lão thân muốn hỏi, người muốn thân phận thế nào?
Điều này cần làm rõ ràng ngay, nếu không hậu viện đích tôn sẽ loạn.
- Ai gia bỏ quyền lực và uy nghiêm, bỏ thân phận cao quý, bỏ cuộc sống xa hoa trong hoàng cung tới Đường gia, lão thái quân còn sợ ai gia làm hậu viện Đường gia chó chạy gà bay hay sao?
Đường lão thái quân nhíu mày, vì Hoàng thái hậu tự xưng là ai gia, đó là muốn nhắc nhờ bà đừng quên thân phận thực sự của đối phương, cũng may tiếp theo đó lời Hoàng thái hậu làm bà thở phào.
- Yêu cầu của Phượng Nghi không cao, chỉ cần sau khi chết, được chôn trong mộ phần của Đường gia, lão thái quân không thể nhẫn tâm để thiếp thân chết rồi thành cô hồn dã quỷ chứ?
Bức tượng phật này bà không đắc tội nổi, không thể đối đãi như đám Lâm Úc Hương, đây là vấn đề đau đầu, xử lý không khéo sẽ làm hậu viện chia rẽ nháo nhào.
Theo quy củ thì chính thê và bình thê sau khi chết đều được cho vào mộ phần của Đường gia, được lập bài vị thờ phụng.
Như vậy vị Hoàng thái hậu này muốn Lâm Úc Hương nhường vị trí hay là cúi cái đầu cao quý xuống làm bình thê?
Vừa rồi Hoàng thái hậu tự xưng ai gia làm bà cẩn trọng hơn, không thể hỏi thẳng thừng được, đành tạm thời để đấy.
Mai đích tôn phải đi rồi, thời gian gấp gáp không tổ chức hôn lễ được, vẫn còn thời gian thăm dò tính toán của Hoàng thái hậu.
Có điều bảo Lâm Úc Hương nhường vị trí thì không thể, nha đầu này khó khăn lắm mới chấp nhận Đường gia, nếu bà làm thế, chỉ e nha đầu đó có ở lại rồi, lòng cũng rất bất mãn.
Vấn đề này thật đau đầu.
Về tới tiểu viện, Đường Kính Chi cho Tri Đông Tri Thu lui, tự mình cẩn thận đỡ khuỷu tay Lâm Úc Hương về phòng ngủ.
- Úc Hương, đứa bé trong bụng nàng có quậy phá không?
Đỡ Lâm Úc Hương ngồi xuống giường, Đường Kính Chi ngồi xuống, áp tai lên bụng kiều thê, hỏi:
Lâm Úc Hương đã có thai gần sau tháng rồi, đứa bé cơ bản đã đầy đủ khí quan, có thể lăn lộn, quẫy đạp trong bụng mẹ.
Khẽ gật đầu, Lâm Úc Hương hơi ngần ngừ, song vẫn đưa tay ra ôm cổ Đường Kính Chi, để y ghé sát vào bụng mình hơn:
- Thi thoảng cũng rất hư, đạp thiếp thân không đứng dậy được, có lẽ lão thái quân nói không sai, khả năng là con trai.
Đường Kính Chi bật cười, Đường lão thái quân tất nhiên hi vọng nàng sinh con trai, để bà có trọng tôn mà.
- Sinh con trai ta chỉ thương tới năm mười tám tuổi, còn sinh con gái ta thương nó tới năm tám mươi tuổi.
Ngay cả phụ nữ hiện đại còn không chịu nổi áp lực phải sinh con trai nối dõi cho nhà chồng, nên Đường Kính Chi lập tức tỏ rõ thái độ, để Lâm Úc Hương không phải chịu áp lực tâm lý quá lớn.