Tin tức tương tự cũng truyền tới tai Chu Quế Phương, nhưng làm nàng ngượng ngùng không biết phải đối diện ra sao, lòng lo được lo mất :" Sao đây, nếu như lão thái quân trước mặt Nhị gia nói muốn gả mình cho Nhị gia, mình phải thế nào, còn Nhị gia, liệu có muốn cưới thứ tàn hoa bại liễu như mình quá môn không?"
Bởi vì đích tôn cưới Chu Quế Phương là đại sự, hỉ sự, cho nên Đường lão thái quân phái hạ nhân đi truyền lời, gọi tất cả chủ tử của Đường gia tới cùng ăn cơm, trong đó bao gồm cả mấy vị di nương của Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi đương nhiên sao mà hiểu được Đường lão thái quân muốn làm gì, nhưng y thì biết mình phải làm gì, nhìn Ngọc Nhi nói:
- Nãi nãi, lần này đi Kiên Thành, may nhờ có Ngọc Nhi ở bên bảo hộ cho cháu được bình an, cho nên cháu muốn sau này rời phủ làm việc, có thể cho Ngọc Nhi đi theo bên cháu.
Đừng nói thời bấy giờ, dù là thời hiện đại, đường đường một thân nam nhi cần nữ nhân bảo vệ mình là rất mất mặt, nhưng vì để Ngọc Nhi được tự do hơn, Đường Kính Chi chẳng tính toán nhiều.
Nếu đổi lại là một chủ tử khác trong phủ đưa ra yêu cầu này, Đường lão thái quân chẳng những không đồng ý còn cho một bài giáo huấn về lễ nghi quy củ, nhưng chuyện này phát sinh trên người đích tôn, bà nhìn qua nhìn lại hai người cân nhắc một hồi rồi gật đầu:
- Ừ, gần đây Đường gia ta gặp phải chút rắc rối, là thời khắc phi thường, Ngọc Nhi, sau này người theo sát bên Nhị gia bảo vệ cho chu đáo.
Ngọc Nhi vội đứng dậy thưa vâng, không quên tặng Đường Kính Chi một ánh mắt cảm kích.
Đường lão thái quân áp tay, ý bảo nàng ngồi xuống:
- Ngoài bảo vệ Nhị gia ra, ngươi cũng phải làm tốt chuyện của một phụ nhân. Lão thân không phản đối ngươi tập võ, nhưng là nữ nhân, phải lấy chăm chồng dạy con đặt lên hàng đầu, sau này theo Nhị gia ra ngoài, phải hầu hạ chu đáo, ừm, chỉ cần mau chóng sinh cho Đường gia vài đứa bé, lão thân tuyệt đối không bạc đãi ngươi.
Dù Ngọc Nhi đi nhiều thấy nhiều, phóng khoáng tự nhiên, không thẹn thẹn thò thò như các thiếu nữ đợi gả ba bước không rời khỏi thư phòng, nghe vậy thẹn đỏ hết cả mặt, cúi đầu xuống, chỉ ngượng ngùng gật đầu, không nói được nửa chữ không.
Dù sao tiếp xúc với Ngọc Nhi chưa lâu, Đường Kính Chi nghe câu này cũng hơi xấu hổ, y là người, không phải ngựa giống, chỉ có nữ tử mà y thích được bồi dưỡng tình cảm chín muồi, y mới làm chuyện mỹ diệu nam nữ hoan ái.
Thấy Ngọc Nhi vâng lời rồi, Đường lão thái quân gật gù hài lòng, nói thế nào thì Ngọc Nhi là xử nữ chưa hiểu việc đời, bà không hi vọng vào một câu nói của mình có thể khiến Ngọc Nhi kéo đích tôn lên giường.
Một lúc sau bà cháu Đường lão thái quân đi tới nhà ăn, Đường Kính Chi mới đứng dậy đã thấy thấy cả người ê ẩm, xương cốt như nhũn ra cố chịu đựng đỡ tay lão thái quân, ba người dẫn đông đảo nha hoàn hạ nhân theo ở đằng sau.
Tới nhà ăn chưa bao lâu thì các chủ tử của Đường gia lục tục tới nơi, trong đó Lâm Úc Hương nắm chặt bàn tay, cố gắng nói với bản thân, chậm thôi, chậm thôi, chẳng qua là tên tướng công vớ bở về, có gì to tát đâu, nhưng hai chân lại không nghe lời, bước đi vù vù, thế là nàng vinh quang trở thành chủ tử đầu tiên tới nhà ăn dùng cơm.
Vào nhà ăn, thấy trong phòng chỉ có ba người, Lâm Úc Hương đỏ mặt, thầm mắng bản thân, nàng định cúi đầu xuống che dấu nét mặt, sợ bị phát giác ra điều di, nhưng lại sững ra tại chỗ.
- Úc Hương, làm cái gì mà đứng ngẩn ra đó, còn không vào tiếp chuyện Nhị gia.
Câu này của Đường lão thái quân làm Lâm Úc Hương tỉnh lại, thực sự nàng không ngờ Ngọc Nhi xinh đẹp nhường ấy, vậy, vì sao thường ngày nàng ta lại nhất định cứ đeo khăn che mặt? Nếu không nhờ có bộ y phục đen đặc trưng kia nàng không nhận ra được.
Lòng tò mò, chân vẫn không ngừng, Lâm Úc Hương thi lễ với Đường lão thái quân, mới quay sang Đường Kính Chi:
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
- Không cần khách khí như thế, Úc Hương, đêm qua nàng ngủ có ngon không?
Đường Kính Chi đêm qua trằn trọc mãi, có chút cảm giác chăn đơn gối chiếc ngủ không ngon.
Lâm Úc Hương mặt càng đỏ hơn, nàng vốn có chút xấu hổ vì đêm qua không có Đường Kính Chi, ngủ chẳng yên ổn chút nào, nhưng nghĩ tới hôm qua Ngọc Nhi và tướng công vớ bở đi xa, lòng chẳng hiểu sao thấy chua xót, nhất định hôm qua hai người bọn họ ngủ chung một giường rồi, hờn dỗi nói:
- Đêm qua thiếp thân có một mình trong phòng, ngủ rất ngon.
Nói xong nàng liếc nhìn Ngọc Nhi, gặp đúng phải Ngọc Nhi, bốn mắt chạm nhau, nàng chột dạ quay đầu đi, còn Ngọc Nhi chỉ lạnh lùng băng giá, lờ đi sự tồn tại của nàng.
Đường Kính Chi không nghe ra lời hờn dỗi của nàng, hơi thất vọng:
- Ừm, ngủ ngon là tốt rồi, nàng cũng ngồi xuống đi.
Vì còn chưa ăn cơm, nên tạm thời chưa cần phải hầu hạ Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương ngồi xuống bên cạnh Đường Kính Chi.
Lâm Úc Hương ngồi xuống không lâu thì ba đệ đệ của Đường Kính Chi cùng mẫu thân bọn họ cũng vào đại sảnh, Đường Liêm Chi và Đường Diệu Chi vẫn như trước kia, chỉ biết vùi đầu đọc sách, có hơi ngờ nghệch chậm chạp, trừ mấy câu chào hỏi ứng phó bình thường người khác hỏi tới chỉ biết ậm ừ, nếu có quan tâm hỏi sâu hơn, thì chỉ biết nhìn mẫu thân mình cầu cứu.
Đường Kính Chi thấy vậy thì khẽ lắc đầu, thầm nhủ sau này nếu mình có con, ngàn vạn lần không thể dùng cách giáo dục của cổ nhân, nếu không cũng thành hạng mọt sách ngốc nghếch, như vậy uổng tiếng làm cha.
Mẫu thân của Đường Liêm Chi là Tú di nương, mẫu thân của Đường Diệu Chi là Nguyệt di nương, cả hai thấy Đường Kính Chi nhìn nhi tử mình rồi khẽ lắc đầu thì lo sợ, các nàng nghĩ, nhi tử dần trưởng thành, sẽ thành uy hiếp với địa vị gia chủ của Đường Kính Chi, cho dù gần đây sức khỏe Đường Kính Chi đã tốt hơn rồi, loại uy hiếp này gần như bằng không, nhưng không thể nói Đường Kính Chi sẽ không ra tay với con mình.
Bọn họ chỉ là tiểu thiếp của Đường phủ, dù nhà mẹ đẻ ỷ vào Đường phủ kiếm chác được chút lợi lộc, nhưng nếu mẹ con các nàng bị Đường Kính Chi kiếm cớ đuổi ra đường, nhà mẹ đẻ cũng không tiếp nhận, khi đó hậu quả không dám tưởng tượng, khả năng lớn nhất là chết đói.
Cả hai đều cúi đầu xuống, ánh mắt hoảng loạn, trong đó một người nhớ lại những chuyện xảy ra trong phủ gần đây, còn cắn chặt môi, một lúc sau toàn thân khẽ run rẩy.
Tuy trong hào môn đại viện tranh đấu dữ dội, song cũng phải nói hai nữ nhân này ít kiến thức, nghĩ quẩn.
Uyển Nhi, Nhu Nhi và Sương Nhi nối nhau tới nhà ăn, thi lễ hoàn tất rồi ngồi sang một cái bàn khác.
Ít nhiều gì các nàng cũng là nữ nhân của Đường Kính Chi, tất nhiên là biết y vừa mới đi xa về, thấy Nhị gia ngồi đó chuyện trò vui vẻ, sắc mặt cũng khỏe khoắn hơn trước kia, đều vui vẻ trong lòng.
Có điều tới khi lần đầu tiên được thấy dung mạo của Ngọc Nhi, lại sinh ra tâm tư khác nhau, Uyển Nhi thì ngạc nhiên, thầm tán thưởng, đúng là một mỹ nhân hiếm có. Sương Nhi thì dùng một ánh mắt như đánh giá nhìn hồi lâu, gật gù, cảm thấy dung mạo như Ngọc Nhi mới xứng với Đường Kính Chi.
Nhu Nhi là có tâm tư phức tạp nhất, trong đó phần lớn là mất mác, vốn đem so với các tỷ muội nàng đã rất tự ti, ai ai cũng có mặt hơn nàng, lúc này thấy Ngọc Nhi luôn che mặt còn xinh đẹp hơn mình ba phần, tâm tình tất nhiên sa sút không ít.
Cho tới tận khi nắm cái khăn gấm tự mình thêu ở trong tay, nàng mới khôi phục chút tự tin, kỹ năng thuê thùa của nàng là tuyệt đỉnh.