Hà Ngân tự nhiên sẽ không tiết lộ là mình đi đâu, gọi tài xế chẳng qua cũng là để dì Hoành yên tâm mà thôi.
Hà Ngân kêu tài xế dừng xe trước cửa một trung tâm thương mại, nói cô muốn đi dạo ở đây xong sau đó liền đi cửa khác gọi taxi đi luôn rồi.
Hà Ngân không biết nhà Mạnh Biên ở đâu thế là liền trực tiếp đến quán trà lần trước Hoàng Mạnh và Phan Vân Lam thương lượng, không còn nghi ngờ gì, nơi đó chính là địa bàn của Mạnh Biên.
Xe đi vòng vào mãi, cuối cùng cũng đến nơi, Hà Ngân hít một hơi thật sâu, không khí nơi đây đúng thật là dễ chịu hơn nhiều so với trong thành phố.
Có một nữ phục vụ xinh đẹp mặc đồ cổ trang đứng ngoài cửa đón tiếp.
Hà Ngân trực tiếp nói: “Gọi ông chủ của các người ra đây, cứ nói có Hà Ngân đến tìm.”
Người phục vụ dẫn Hà Ngân vào một phòng, ngồi đợi kết quả, người phục vụ cũng không dám thất lễ, sợ rằng sẽ chọc phải quý nhân nào thì khổ.
Nhưng cô gái này sao lại biết ông Mạnh đang ở đây chứ?
Hà Ngân đàng chuyên tâm chờ đợi thì bỗng phòng bên truyền đếnmột giọng nói rất quen thuộc.
“Giờ ông muốn đối đầu với tôi đấy hả?” Giọng nói đó giận dữ bừng bừng, chẳng hợp với quán trà tĩnh mịch này gì cả, dù giữa các ghế lô có vách ngăn nhưng đa phần những người đến quán trà này đều là tu tâm dưỡng tính, đương nhiên sẽ không to tiếng rồi, vì vậy hiệu quả cách âm ở đây không mấy là tốt.
Hà Ngân chớp chớp mắt, đây hình như là giọng Hoàng Mạnh.
Giọng của người còn lại rất nhỏ, Hà Ngân chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ không nghe rõ được là đang nói gì, nhưng không cần đoán cũng biết đó có lẽ là Mạnh Biên, người nói chuyện với Hoàng Mạnh trong địa bàn của Mạnh Biên đương nhiên sẽ là Mạnh Biên rồi.
Đúng vậy, ghế bên đó chính xác là Mạnh Biên-mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, trên vai chiếc áo đó thêu một con rồng màu bạc, có thể thấy rõ được dã tâm trong đó.
Đối mặt với Hoàng Mạnh đang hét lên kia, Mạnh Biên vẫn rất dửng dưng, tuy nhiên ông cũng không rõ tại sao mới sáng ngày ra Hoàng Mạnh đã nổi giận đùng đùng đến chỗ ông đòi người nữa.
“Tôi nghĩ cậu nên hiểu một chuyện, tôi không phải tay sai của cậu.” Mạnh Biên nói với Hoàng Mạnh đang tức giận kia.
Hoàng Mạnh vì bực bội chuyện Hoàng Sinh đột nhiên mất tích, nghe thấy câu đó của Mạnh Biên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, thực sự là anh quá kích động rồi, còn Mạnh Biên thì quá điềm đạm nên thường khiến người ta quên mất người đàn ông này là người có thể làm rung trời chuyển đất trong giới xã hội đen.
“Xin lỗi, là tôi quá kích động rồi.” Hoàng Mạnh bình tĩnh lại, giờ vẫn chưa phải lúc để lật mặt.
Không khí trong ghế lô bỗng nhiên chìm vào im lặng, có người phục vụ đến gõ cửa, nói bên tai Mạnh Biên cái gì đó.
Sắc mặt Mạnh Biên không hề có chút thay đổi, nói câu xin lỗi không tiếp chuyện Hoàng Mạnh tiếp được liền ra ngoài.
Bình thường Mạnh Biên phải giải quyết rất nhiều việc, giờ Hoàng Mạnh chỉ một lòng muốn biết Hoàng Sinh rốt cuộc bị ai bắt đi rồi, chỉ có Mạnh Biên biết đầu đuôi sự việc, người có khả năng lớn nhất là Mạnh Biên, nhưng Mạnh Biên đâu cần phải chối, Hoàng Mạnh cũng biết tính Mạnh Biên dám làm dám nhận mà.
Còn bên ghế lô bên kia.
Mạnh Biên trông thấy Hà Ngân đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Cô đang nhìn ra cửa, thấy Mạnh Biên vào liền mỉm cười lễ phép.
Mạnh Biên cũng mỉm cười lễ độ, hai người họ cứ như thể hai người xa lạ vậy.
“Cháu đến tìm ta là vì chuyện của mẹ cháu ư?” Mạnh Biên không nghĩ ra được lí do nào đúng hơn nữa, vì sự thờ ơ và một vài lí do khác mà ông không giúp đỡ cho mẹ con Hà Ngân được gì, Hà Ngân oán hận người cậu là ông đây, ông cũng không nói gì.
Giờ ông cũng già đi rồi, trước kia cũng chẳng có con cháu gì, chỉ là nghĩ đến người chị của mình mà giúp đỡ cho Hà Ngân vài chuyện, cũng chẳng được tính là tình thân gì.
Hà Ngân mỉm cười rồi lắc đầu, nói: “Chuyện này sau này hẵng nói, giờ tôi chỉ muốn biết kẻ đâm anh Vân Lam giờ đang ở đâu?”
Mạnh Biên rõ ràng rất kinh ngạc: “Không phải cháu nên đi hỏi Hoàng Mạnh sao? Sao lại đến hỏi ta?” Mạnh Biên bưng cốc trà trước mặt lên nhấm nháp.
Khói trà lượn lờ trước mặt, che lấp đi vẻ mặt của Mạnh Biên, Hà Ngân không thể phân biệt rõ được ý trong câu nói này của ông.
“Anh Vân Lam rất quan trong với tôi, tôi muốn biết Hoàng Mạnh rốt cuộc có tham gia vào chuyện này hay không, vì vậy, tôi không muốn trực tiếp đi hỏi anh ấy.” Hà Ngân chậm rãi nói.
Mạnh Biên bất ngờ hất hất mày, hai người này đúng là, vừa sáng sớm ngày ra đã chạy đến đòi ông cùng một người, nếu không phải vì chuyện của Phan Vân Lam, ông vẫn thật sự muốn ở cùng hai người này đó.
Nhưng Phan Vân Lam lại là con trai ông, ông nhất định sẽ không tha cho Hoàng Mạnh đâu, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Có tin tức gì của Hoàng Sinh ta sẽ báo cho cháu ngay.” Mạnh Biên trả lời, lại nghĩ đến chuyện gì đó khá thú vị, tiếp tục nói: “Hoàng Mạnh đang ở bên kia, có muốn qua đó xem xem không?”
Hà Ngân không ngờ Mạnh Biên lại dám to gan thừa nhận rằng ông với Hoàng Mạnh đang thương lượng, giờ cô thực sự không muốn gặp Hoàng Mạnh, thế là liền lác đầu, nói: “Ông qua đó đi, uống xong cốc trà này tôi sẽ tự khác rời đi.”
Mạnh Biên đứng dậy nói: “Uống trà không tốt cho bà bầu đâu.”
Hà Ngân cầm cốc trà lên, ngưng lại giữa lưng chừng, đợi đến lúc Mạnh Biên đi ra đến cửa, Hà Ngân mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Mạnh Biên bỗng ngẩn người ra, bất ngờ về hai chữ cậu này, nhưng cũng không nói gì thêm, cứ thế rời đi.
Hà Ngân vì không muốn chạm mặt với Hoàng Mạnh, cũng không muốn để lại vết tích nên trực tiếp ngồi chiếc taxi vừa đến để rời đi.
“Đợi lâu rồi chăng.” Mạnh Biên ngồi xuống trước mặt Hoàng Mạnh.
“Cũng bình thường.” Hoàng Mạnh cũng không hỏi gì nhiều, tiếp tục chủ đề vừa nãy.
Hoàng Mạnh nhớ lại điều thắc mắc của mình, thế là mở miệng hỏi: “Hình như ông với mẹ của Phan Vân Lam hình như là có quen biết à.”
Mạnh Biên đang đặt cốc trà trên miệng, bỗng nhiên ngớ ra, lập tức làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đáp: “Cũng từng có chút duyên phận.”
Mạnh Biên không hề phủ nhận, nhưng ông cũng không cần thiết phải nói về mối quan hệ giữa ông và Phan Vân Lam, ông vẫn không muốn tiết lộ thân phận của Phan Vân Lam quá sớm.
Hoàng Mạnh “ồ” một tiếng, cũng không nghĩ gì nhiều, lại nói về chuyện Hoàng Sinh mất tích, nói: “Ông Mạnh cho rằng chuyện Hoàng Sinh mất tích có liên quan đến ai?”
Mạnh Biên cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, theo lí mà nói thì chuyện xảy ra ngày hôm qua rất bất ngờ, ngoại trừ những người lúc đó và ông biết thì còn ai biết chuyện này nữa?
“Tôi đến quá muộn, còn ai biết chuyện này nữa không?” Mạnh Biên hỏi.
“Hà Ngân, ông, tôi, luật sư, đúng rồi, còn cả cảnh sát nữa.” Hoàng Mạnh hình như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Phải, anh lại quên mất phía bên cảnh sát, chỉ cần là người có chút thế lực bên cục cảnh sát biết chuyện này không hề đơn giản, thế mà anh lại quên mất chuyện này.
Cũng chính là nói, chuyện này có khả năng là xảy ra bên phía cảnh sát cũng nên.
Hoàng Mạnh bỗng nhiên ngộ ra, xin lỗi vì đã hiểu lầm Mạnh Biên xong liền mải móng rời đi, nếu thật là như vậy vậy thì Hoàng Sinh chắc chắn gặp nguy hiểm rồi, phải biết là ngoài kia đâu đâu cũng có người muốn dồn anh ta vào chỗ chết.