Lê Hùng nhìn biểu cảm của Hà Ngân, lờ mờ đoán được vài phần, hỏi: "Nguyên nhân khiến cậu tự sát thực ra là gì?"
Hà Ngân thấy vẻ mặt của Lê Hùng, rốt cục cũng mở miệng nói: "Lúc trước Phan Vân Lam xảy ra chuyện tớ đã rất hận Hoàng Mạnh, thế nhưng nội tâm vẫn cho rằng đó không phải là ý của anh ấy, do Hoàng Sinh cứ khăng khăng làm theo ý mình, sau đó Giang Việt Nhượt nói Hoàng Mạnh chỉ coi tớ là thế thân, rồi mấy ngày nữa Hoàng Mạnh sẽ vì cô ta mà đi Mỹ, anh lại bảo đi để giải quyết chuyện công việc, thực chất nhà họ Hoàng vốn không hề có hạng mục gì ở Mỹ cả, tất cả đều bị Giang Việt Nhượt đoán trúng hết, có người thỉnh thoảng gửi cho tớ mấy bức ảnh mờ ám của Giang Việt Nhượt và Hoàng Mạnh, rồi còn vô số chuyện cứ chồng chất tích tụ lại, tớ cảm thấy sinh đứa bé ra cũng là một nỗi khổ, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng -- "
Lê Hùng cau mày: "Giang Việt Nhượt kia có thể trở thành người cầm quyền của nhà họ Giang, quả nhiên là người lòng dạ khó lường."
Nội tâm Hà Ngân xao động, biết được chuyện của Giang Việt Nhượt, có lẽ cô hiểu lầm Hoàng Mạnh thật rồi, nhất thời không biết trong lòng có cảm giác gì.
Lê Hùng nhìn thấy biểu tình đau khổ của Hà Ngân, cẩn thận hỏi: "Vậy cậu còn trở về tìm anh ấy nữa không?"
Hà Ngân vuốt bụng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này bên ngoài chỉ có mấy vì sao đanh chớp lóe, tựa như giọt nước mắt: "Nếu anh ấy cho rằng Hà Ngân đã chết, vậy thì cũng không còn quan trọng nữa, với lại -- "
"Với lại cái gì?"
"Mâu thuẫn của tớ với anh ấy không chỉ có thế, thôi vậy, từ nay về sau không ai liên quan tới ai nữa, thời gian bên cạnh anh ấy thật sự rất khổ SỞ, chỉ cần Phan Vân Lam còn hôn mê một ngày, thì tớ không tài nào có thể an tâm sống với anh ấy."
Lê Hùng gật đầu: "Chúng ta về nước thăm Phan Vân Lam đi, tớ muốn gặp anh ấy."
"Được." Hà Ngân gật đầu.
Giờ phút này Hoàng Mạnh đã không còn kiên nhẫn ở lại đất Mỹ, mà mấy bộ phận thế lực ở đó anh chẳng có tâm tình để xử lý, cả đời này có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến đây, đến nơi khiến anh đau lòng này nữa.
Vì vậy, cuộc đàm phán với ông chủ của Jason cũng ngưng lại, Hoàng Mạnh đưa ra một điều kiện vô cùng hấp dẫn: "Chỉ cần cho anh ta gặp Mike, thì thế lực của Hoàng Mạnh tôi đây tại Mỹ đều có thể dễ dàng thương lượng."
Hoàng Mạnh rất nhanh liền được gặp Mike, người đàn ông từng đi theo mình leo lên từng bước một, giờ đây lại vì lợi ích mà không hề lưu tình bán đứng anh, anh luôn là người trọng tình trọng nghĩa, không chấp nhận được phản bội, cũng không hiểu tại sao con người này lại phản bội mình.
"Mike, tôi muốn biết lý do vì sao?" Đây là một không gian cực kỳ chật chội tràn ngập mùi khói khuốc, hiện giờ Hoàng Mạnh rất phụ thuộc vào hương vị của nicotine, giống như đã nghiện phải nó.
Mike hai tay đeo còng, hơi cử động là sẽ vang lên thanh âm của xích sắt, hắn cong ngón tay.
Hoàng Mạnh ném cho Mike một điếu thuốc, giúp hắn ta châm lửa.
"Anh chưa từng châm thuốc cho tôi." Mike thản nhiên nói, khói thuốc phun ra từ miệng hắn.
"Cũng đã đến nước này, chúng ta mở lòng ra nói thật với nhau, anh ở bên cạnh Giang Việt Nhượt lâu như vậy, rốt cục Củng Nhân là ai?"
Mike nhíu mày nhìn điếu thuốc: "Tôi nói cho anh biết, đó là người trong quân đội của nước các anh, thế lực rất lớn, có điều đã đoạn tuyệt với người nhà, lại có mối quan hệ rất thân thiết với mấy vị quan cấp cao trong bộ ngoại giao Hoa Kỳ, không hề có chút bất lợi nào trong giới chính trị, đó chính là hậu thuẫn mạnh mẽ kiên cố nhất của Giang Việt Nhượt ."
Hoàng Mạnh gật đầu, nhớ tới thỏa thuận nọ, người bên kia nói chỉ cần anh không động vào Giang Việt Nhượt, thì có thể bảo vệ nhà họ Hoàng dưới sự vây công của nhà họ Phan và nhà họ Mạnh tại Nhiễu thành khỏi bị phá sản, xem ra đúng là họ có năng lực này.
"Vì sao mà anh lựa chọn Giang Việt Nhượt, tiền, quyền?"
Mike cười châm chọc : "Ngay từ lúc quyết định giúp đỡ Giang Việt Nhượt cướp lấy vị trí chủ nhà họ Giang, thế lực bên này của anh đã bị cô ta thâu tóm gần hết, chung quy anh cũng chỉ là một người Trung Quốc ở xa tít tắp mà thôi."
Hoàng Mạnh gật đầu, không nói thêm gì nữa: "Về sau có lẽ tôi sẽ không quay lại Mỹ nữa, Mike, bảo trọng."
Mike bị dẫn đi xuống, Giang Việt Hân xuất hiện trước mặt.
Biểu cảm hắn có hơi dữ tợn: "Thằng nhóc này cứ thế mà đi à, ban đầu chúng ta đã nói thế nào hả?"
Hoàng Mạnh không thèm để ý, thủ đoạn của người này quả thật kém xa Giang Việt Nhượt, CIA muốn hợp tác với hắn cũng chỉ là muốn làm suy yếu thế lực của nhà họ Giang mà thôi.
Hoàng Mạnh nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Giang Việt Hân chuẩn bị vung nắm đấm nện vào mặt Hoàng Mạnh, thì bị anh bắt lấy cánh tay vặn ngược lên bàn, tiếng kêu của Giang Việt Hân rất nhanh thu hút sự chú ý của ông chủ Jason và Jason đang ở bên ngoài.
"Chúng ta nói chuyện riêng với nhau đi." Hoàng Mạnh buông Giang Việt Hân ra, thản nhiên nhìn ông chủ của Jason nói, đây là người nắm quyền hành trong cục tình báo, chứ không giống như tên Giang Việt Hân có trí tưởng tượng phong phú.
Cục trưởng khoát tay tỏ ý kéo Giang Việt Hân xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Rất đơn giản, tôi muốn vàng, tôi nghĩ đối với các anh mà nói cái giá này rất đáng." Hoàng Mạnh ném một tập tài liệu lên bàn
Bên trong là bản hiệp nghị chuyển nhượng mười phần trăm quyền cổ đông trong tập đoàn Giang thị, nếu mười phần trăm này rơi vào tay CIA, đích xác tương đương với việc làm nhà họ Giang suy yếu phần nào, mà Giang Việt Nhượt cũng sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
"Cái loại ngu ngốc như Giang Việt Hân, cứ để hắn bị đào thải đi, dù sao thì lợi ích kinh tế mà nhà họ Giang mang lại cho nước Mỹ cũng không thể khinh thường được, chẳng phải sao?" Hoàng Mạnh thản nhiên nói, không hề nghi ngờ rằng người này sẽ không chấp thuận.
Quả nhiên Cục trưởng cầm tài liệu, gật đầu: "Tôi sẽ thương lượng với cấp trên, rất nhanh sẽ trả lời anh."
"Được" Hoàng Mạnh đi ra ngoài, tuy rằng anh đã đáp ứng yêu cầu của nhà họ Cố, nhưng sao lại có thể không xuống tay được với nhà họ Giang, cho dù không làm thương tổn đến gốc rễ, cũng muốn bọn họ phải đổ máu một chút mới được.
Hoàng Mạnh đặt vé máy bay rồi cùng với cỗ thi thể kia rời khỏi nước Mỹ.
Mà Hà Ngân và Lê Hùng bởi vì vết thương nên nán lại ở Mỹ để dưỡng sức, cùng lúc đó, Mạnh Biên cũng trở về Trung Quốc.
Hiển nhiên, người cùng đi trở về còn có Củng Nhân.
Củng Nhân vẫn không trực tiếp nói lời từ biệt với Giang Việt Nhượt, thời hạn giao ước của cô với nhà họ Cố đã đến. Cô để lại cho Giang Việt Nhượt một video, sáng sớm ngày mai cô ấy sẽ phát hiện ra thôi.
Cuộc hỗn loạn xảy ra trên đất Mỹ sắp kết thúc rồi.
Củng Nhân nhắm hai mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt của cô chậm rãi chảy xuống.
Hoàng Mạnh mở hòm thư, thấy được thiệp mời trong máy tính, là nhà họ Cố. Con gái lớn Củng Nhân của họ cùng với con thứ của nhà họ Tô cử hành hôn lễ vào tuần sau.
Hoàng Mạnh nhớ tới quan hệ của Giang Việt Nhượt cùng Củng Nhân, thật ra, anh rất hâm mộ tình cảm của bọn họ, nhưng cho đến cùng thì chẳng ai có lấy một kết cục tốt đẹp.
Hoàng Mạnh nhớ tới Hà Ngân, có thứ gì xộc lên mắt, anh tắt máy tính, nhắm mặt lại, chôn giấu mọi cảm xúc vào sâu trong lòng.
Tất cả đều nên kết thúc rồi, Nhiễu thành nước Mỹ nổi phong ba, cuối cùng lớp màn che cũng hạ xuống, mà tình cảm cũng tan tác.