Nghe câu nói này, Hoàng Mạnh vẫn không có chút gì là sợ hãi.
Anh chầm chậm lấy điện thoại ra, màn hình hiện thị là cảnh tượng Hoành Thạch ở trong nhà bác sĩ Quý.
“Tôi muốn biết, ở trong lòng ông, cái nào quan trọng hơn.” Hoàng Mạnh nhướng mày, nụ cười nhẹ nhàng mang theo vẻ nắm giữ tất cả.
Rốt cuộc thì biểu cảm của bác sĩ Quý cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Hoàng Mạnh, chỉ chuyện DNA là tôi có lỗi với cậu, sao cậu phải như thế?” Bác sĩ Quý thẹn quá hoá giận.
Thẹn quá hoá giận là thua rồi.
Hoàng Mạnh cười càng tươi, cất điện thoại đi, nhìn bác sĩ Quý: “Loại thuốc mới nhất mà bọn họ nghiên cứu gần đây là gì?”
Bác sĩ Quý nhìn Hoàng Mạnh rất lâu, cuối cùng ông ta cũng bại trận, nói chậm rãi: “Loại thuốc mới tên là Trùng Sinh, sẽ khiến người ta quên đi quá khứ.”
Ánh mắt Hoàng Mạnh đột nhiên trở nên sắc bén, con ngươi hơi co rụt lại.
Bác sĩ Quý nói chậm chạp: “Sếp Hoàng, anh đã muộn rồi.” Giọng nói của hắn không vui không buồn, nếu Phan Vân Lam biết hắn tiết lộ tin tức cho Hoàng Mạnh, nhất định sẽ không tha cho hắn, những thứ trong phòng nghiên cứu hắn đã từng tiếp xúc, trong đó có rất nhiều thứ khiến người ta sống không bằng chết.
Hoàng Mạnh đột nhiên đứng lên, không để ý tới bác sĩ Quý ở phía sau nữa, anh vội chạy ra ngoài, thậm chí bước chân hơi nghiêng ngả.
Nếu Hà Ngân thật sự quên anh, nếu tên khốn Phan Vân Lam thực sự tiêm loại thuốc này cho Hà Ngân… quả thực Hoàng Mạnh không dám nghĩ nữa.
Tút tút tút… Đầu bên kia không ngừng báo bận.
Gọi cho Jason cũng không gọi được, phòng nghiên cứu ở Mỹ, nếu anh không đoán nhầm, hẳn là Phan Vân Lam đã đưa Hà Ngân tới Mỹ rồi.
“Hoành Thạch, mau lên, bay đi Mỹ, chuyến gần nhất.” Hoàng Mạnh vội gọi cho Hoành Thạch.
Giang Việt Nhượt, Củng Nhân mất tích, Mạnh Biên hôn mê, mọi thế lực đang rình rập, nội bộ của nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ có vấn đề, sóng gió sẽ ập tới thành phố Nhiễu.
Mà Hoàng Mạnh đã không rảnh bận tâm tới những thứ ở thành phố Nhiễu nữa.
“Tô Thuỵ Triết, anh giúp tôi cứu con trai tôi ra, sau khi trở về, tuỳ anh đưa ra điều kiện gì cũng được.” Hoàng Mạnh đành cầu cứu người duy nhất đứng ngoài cơn bão táp này.
Hoàng Mạnh không có thời gian sắp xếp những thứ ở đây nữa, Hà Ngân còn đang chờ anh ở Mỹ, đó là nơi Hà Ngân đã từng chết một lần, tuyệt đối anh không cho phép để xảy ra lần thứ hai.
Tuyệt đối không cho phép.
Hiện tại Giang Việt Nhượt không còn ở Mỹ nữa, thế lực ở Mỹ của Hoàng Mạnh đã sớm trao đổi với CIA, nói cách khác, bây giờ Hoàng Mạnh không có một lực lượng nào có thể sử dụng ở Mỹ, thậm chí có thể nói, lần này chỉ có mình anh, một mình một ngựa khiêu chiến với căn cứ ở Mỹ của toàn bộ nhà họ Phan.
Vẫn không liên lạc được với Jason, Hoàng Mạnh tắt điện thoại, bước lên máy bay.
Đây là cuộc đọ sức của sinh mạng, trái tim nhảy dồn dập của Hoàng Mạnh lúc này lại bỗng bình tĩnh lạ thường, anh tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào làm Hà Ngân bị thương, cho dù phải đánh đổi tính mạng.
Đến Mỹ vẫn còn là đêm khuya.
Hoàng Mạnh bắt xe tới nhà Jason, người coi cổng đều biết Hoàng Mạnh, không ngăn cản anh.
“Jason, cậu đứng lên cho tôi.”
Hoàng Mạnh quát, không chút khách khí lật chăn của Jason lên.
Jason từ trên giường nhảy bắn lên: “Cậu làm cái gì vậy? Trời ạ, sao cậu lại ở đây, từ từ đã, hay là tôi đang nằm mơ?”
Hoàng Mạnh không lưu tình đạp hắn một cái, chứng minh đây không phải là mơ: “Mau lên, chuẩn bị súng cho tôi, tôi đi cứu vợ tôi.”
Jason vừa tỉnh ngủ, đầu óc không được nhạy bén cho lắm, thấy Hoàng Mạnh nói vậy thì cực kì nghi hoặc: “Vợ nào? Từ từ đã, cậu nói cái gì, súng? Mẹ nó, cậu đùa tôi à?”
Hoàng Mạnh vỗ vào đầu Jason, nói: “Không có thời gian giải thích cho cậu, tên Phan Vân Lam có một căn cứ nghiên cứu ở Mỹ, hắn bắt vợ tôi, nếu tôi không nhầm hắn sẽ dùng loại thuốc mới nhất, đã được một ngày rồi, tôi phải đi cứu cô ấy.”
Đầu óc Jason đã tỉnh táo lại: “Trong cục của tôi đúng là có tin tức về căn cứ nghiên cứu của Phan Vân Lam, không phải là cơ mật gì cả, tôi có thể cho cậu, nhưng cái thứ đồ chơi là súng này…”
Hoàng Mạnh nhíu mày nói: “Kì thực rất đơn giản, cậu cứ cho tôi địa chỉ trước.”
Jason lấy bừa một bộ quần áo mặc vào, hắn mở máy tính ra, chỉ địa chỉ cho Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh nhìn bản đồ, anh đã nghĩ ra cách, gõ bàn phím một hồi, bố cục của phòng nghiên cứu nhành chóng hiện ra trước mắt.
“Jason, đến lúc cậu lập công rồi, những đồ chơi bên trong có giá trị kếch sù đấy.”Hoàng Mạnh nhấn mạnh giọng dụ dỗ Jason.
“Đừng, tôi không cần, tôi không muốn bị đuổi việc.” Jason lắc đầu, từ chối thẳng thừng.
“Trong nhà cậu có súng không?” Hoàng Mạnh đổi đề tài.
“Cậu muốn làm gì? Tôi không đưa cho cậu đâu.” Jason cực kì cảnh giác.
Hoàng Mạnh mỉm cười bước về phía Jason: “Vậy nghĩa là có.” Nói thì chậm mà làm thì nhanh, anh vung cánh tay lên đánh vào sau cổ Jason.
“Cậu…” Câu nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hoàng Mạnh yên tâm tìm súng trong phòng Jason, tên nhóc này, súng của CIA quả nhiên không tồi, anh cầm chiếc Desert Eagle trong tay, thấy vô cùng hài lòng, sau đó dắt mấy viên đạn vào hông, vừa ý đi lấy chìa khoá xe của Jason.
Hoàng Mạnh bước qua cơ thể đang hôn mê của Jason ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Jason từ từ mở mắt.
Hắn xoa cổ mình, cảm thán nói, thằng nhóc này ra tay mạnh thật.
Chuyện như thế này, người làm trong chính phủ như Jason không thể nhúng tay được, vậy nên lần này chỉ có thể dựa vào một mình Hoàng Mạnh.
Jason bước tới trước máy tính, nhìn thấy bố cục phòng nghiên cứu đó, Hoàng Mạnh đi vội vàng nên chưa kịp đóng, Jason cảm thấy hứng thú, trong đầu không ngừng suy xét.
Hắn trực tiếp xâm nhập vào hệ thống máy chủ của phòng nghiên cứu, liếc nhìn không mấy để ý, nhưng khi chuyển sang một căn phòng khác, hắn ngây ngẩn ra.
Người nằm trên chiếc giường màu trắng kia rõ ràng là Củng Nhân.
Tít tít tít… Máy tính vang lên cảnh báo, có người phát hiện ra sự xâm nhập của hắn, Jason vội vàng đập máy tính.
Sau đó là một khoảng thời gian dài trầm mặc.
Jason vội tìm quần áo, mắng Hoàng Mạnh lấy súng của hắn đi, may mà bình thường hắn thích sưu tầm súng.
Sau khi phát hiện ra xe của mình bị Hoàng Mạnh lái đi mất, hắn tiếp tục mắng, thân là một đại gia tiết kiệm, Jason không mua nhiều xe.
Hắn đành phải lấy chìa khoá xe máy chạy ra ngoài.
Hắn có biết sơ qua về căn cứ nghiên cứu của Phan Vân Lam , nhưng tình hình cụ thể bên trong lại khá là bí mật, chỉ biết những thứ nghiên cứu trong căn cứ đó lại cực kì nguy hiểm.
Rốt cuộc Củng Nhân đang hôn mê hay đang có nguy hiểm tới tính mạng?
Tên Phan Vân Lam đó có thể lấy Củng Nhân là vật thí nghiệm hay không? Jason không dám nghĩ nhiều nữa.
“Hoàng Mạnh, Củng Nhân và Giang Việt Nhượt ở phòng B505 tầng bốn.” Jason vội gọi cho Hoàng Mạnh.
“Vợ tôi thì sao?” Trái tim của Hoàng Mạnh như bị treo lên.
“Tôi bị phát hiện rồi.” Jason nói. Đột nhiên Hoàng Mạnh thật muốn chửi bậy, sao lại có tên ngu ngốc thế này.
“Tôi rất tò mò sao cậu lại vào được CIA.” Hoàng Mạnh mắng một câu rồi vội tắt điện thoại.
Nhớ tới tên Tô Thuỵ Triết đó, anh đã HỨA có tin tức của Củng Nhân sẽ báo cho anh ta đầu tiên, anh vội gọi điện thoại.
Bên Trung Quốc vẫn là ban ngày, Tô Thuỵ Triết bắt máy rất nhanh: “Tôi biết Củng Nhân ở đâu, trong căn cứ nghiên cứu của Phan Vân Lam ở Mỹ, dữ nhiều lành ít, bây giờ tôi đang trên đường tới đó.”
Ánh mắt Tô Thuỵ Triết híp lại, sau một hồi sửng sốt thì vội ra lệnh cho trợ lí chuẩn bị vé máy bay.
“Còn nữa, tình địch của anh cũng đang tới.”