Mục lục
Chàng Rể Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1310

“Tôi có chuyện muốn hỏi cô, chuyện này tạm thời cô đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả người nhà họ Tiêu mà cô hoàn toàn tin tưởng”, Lâm Hàn vào thẳng vấn đề.

Tiêu Nhã nghe xong cũng lập tức ổn định lại cảm xúc, quả nhiên Lâm Hàn tìm cô để nói chuyện nghiêm túc.

Những suy nghĩ đó nhanh chóng bị Tiêu Nhã ném ra sau đầu, cô khôi phục vẻ nghiêm túc.

Nhận thấy tầm quan trọng của việc Lâm Hàn sắp nói, Tiêu Nhã cũng trịnh trọng gật đầu đáp: “Được, không có sự cho phép của anh, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, anh nói đi”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi hỏi: “Cô hiểu bao nhiêu về cậu chủ lớn Khổng Tử Dục của nhà họ Khổng?”

Tiêu Nhã nghe xong hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Hàn lại trịnh trọng hỏi về Khổng Tử Dục – cậu chủ lớn của nhà họ Khổng như thế. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều bèn nói những gì mình biết cho Lâm Hàn, dù sao cũng không có gì phải giấu giếm anh.

“Tôi không biết nhiều về cậu chủ lớn nhà họ Khổng, chỉ có thể nói với anh những điều mình biết thôi, nếu anh cần biết nhiều hơn, tôi có thể cho người hỏi thăm. Khổng Tử Dục này vốn rất có thiên phú, cực kỳ thông minh, ra nước ngoài du học từ rất sớm, anh ta luôn ở nước ngoài nên tôi không biết nhiều về anh ta. Mấy năm trước anh ta về nước, bắt đầu lần lượt tiếp quản sản nghiệp nhà họ Khổng, mặc dù ban đầu tiếp quản rất ít và cũng không phải sản nghiệp quan trọng lắm, nhưng nghe nói hiệu quả rất tốt, những sản nghiệp đó phát triển nhanh chóng trong tay anh ta. Chỉ là vài năm trước anh ta bị tai nạn xe, sau đó tuy sống sót nhưng đầu óc có vấn đề, gây ra rất nhiều tai hoạ, làm hỏng rất nhiều chuyện, sau đó người nhà họ Khổng không cho anh ta tiếp quản bất kỳ sản nghiệp nào nữa, vậy nên tôi cũng không còn nghe thấy nói nhiều về anh ta”, Tiêu Nhã trả lời.

Lâm Hàn nghe xong khẽ nhíu mày. Nghe thì có vẻ rất bình thường, là một người rất tài giỏi nhưng lại xui xẻo gặp tai nạn, mặc dù may mắn sống sót nhưng lại rơi vào tình cảnh này. Nhưng Lâm Hàn xuất thân từ gia tộc lớn, mặc dù là con trai duy nhất, anh chưa từng trải qua những chuyện các thành viên trong gia tộc tranh giành tài sản nhưng cũng đã thấy nhiều, vậy nên cũng hiểu rõ.

Như Tiêu Nhã cũng không có vấn đề gì, mặc dù là con gái, có thể cô ấy phải chịu một số định kiến nhất định nhưng dù sao cũng là con gái duy nhất. Vậy nên sau khi thể hiện được tài năng kinh doanh và lãnh đạo xuất sắc, cô ấy vẫn có thể thành công kế thừa gia sản, mà cho dù không có thiên phú lắm có lẽ cũng có thể thừa kế gia sản, hoặc kết quả cũng vẫn tốt.

Nhưng Khổng Tử Dục thì khác, dù sao anh ta cũng có em trai, có đối thủ cạnh tranh.

Mặc dù thông thường người thừa kế sẽ là người lớn tuổi hơn hoặc là người có năng lực hơn, nhưng trong thời gian thể hiện năng lực cũng có rất nhiều biến cố.

Lại thêm gia cảnh nhà Khổng Tử Dục và ánh mắt đặc biệt của Khổng Tử Dục hôm nay, về cơ bản Lâm Hàn có thể khẳng định vụ tai nạn xe đó không phải một vụ tai nạn bất ngờ mà do có người cố tình gây ra. Mà có thể khi ấy Khổng Tử Dục cũng không gặp vấn đề về não, nhưng dù thế nào bây giờ anh ta cũng không giống kẻ ngốc mà người ngoài đồn đại.

Ngược lại Khổng Tử Dục hiện giờ có thể còn thông minh hơn, trưởng thành và mưu mô hơn. Anh ta không để lộ mình là người bình thường mà dùng hình tượng kẻ ngốc để che giấu bộ mặt thật của bản thân, Lâm Hàn đoán có lẽ là để bảo vệ bản thân tránh gặp phải tai nạn đó một lần nữa, dù sao không phải lần nào cũng có thể may mắn sống sót như vụ tai nạn lần trước.

Chỉ là sau khi suy đoán ra những điều này, Lâm Hàn lại hơi khó hiểu. Nếu vậy thì tại sao Khổng Tử Dục lại âm thầm thuê Lam Tư Vũ, sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu với giá trên trời để giết Khổng Tử Diệp, sau đó lại tới tìm anh, cố ý cho anh thấy anh ta không phải kẻ ngốc như lời đồn ngoài kia?

Màn đêm bao trùm, trong đình của trang viên nhà họ Tiêu.

Tiêu Nhã nói xong chuyện liên quan đến Khổng Tử Dục, thấy Lâm Hàn ngẩn người im lặng thì chợt thấy nghi hoặc.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”, Tiêu Nhã ngờ vực hỏi.

Lâm Hàn nghe hỏi mới hoàn hồn.

Mặc dù không biết Khổng Tử Dục muốn làm gì, nhưng Lâm Hàn tin anh ta không phải vô tình hoặc không có chuyện gì tự nhiên tới tìm mình tiết lộ những bí mật này, mà là anh ta cố ý, đương nhiên là có mục đích của anh ta, chỉ là trước mắt anh vẫn chưa biết mục đích đó là gì.

Mà Lâm Hàn cũng biết chuyện này vô cùng quan trọng, không thể tuỳ tiện nói cho người khác.

Dù sao Khổng Tử Dục cố ý tiết lộ bí mật của mình cho anh, ít nhất có thể thấy được anh ta tin tưởng anh, có thể là anh ta định hợp tác với anh, vậy nên anh có thể tạm thời coi Khổng Tử Dục là bạn.

Tuy nhiên Lâm Hàn vẫn khá tin tưởng Tiêu Nhã, không cần phải giấu, hơn nữa chuyện này cũng cần nhờ Tiêu Nhã nghĩ giúp, như vậy anh mới dễ đoán hơn.

Dù sao Lâm Hàn cũng không biết nhiều về Khổng Tử Dục, hôm nay cũng mới chỉ gặp lần đầu, mà Tiêu Nhã thì khác. Dù sao cô ấy cũng lớn lên ở thành phố Thiên Kinh, chắc chắn biết về Khổng Tử Dục nhiều hơn anh, có thể tìm ra lý do vì sao Khổng Tử Dục lại làm như vậy và mục đích của anh ta.

“Là như vậy đấy, lúc trước tôi đã nói với cô chuyện tôi gặp một sát thủ cấp Hắc Kim ở Phụng Thiên, dựa theo điều tra, sát thủ này đến Phụng Thiên để ám sát Khổng Tử Diệp nhưng không thành công, ngược lại còn khiến cao thủ nhà họ Khổng phái tới đối phó tôi bị thương nặng, kết quả lại thành giúp tôi, nếu không những cao thủ nhà họ Khổng đó thật sự có khả năng nắm được cơ hội gây ra mối đe doạ nhất định cho tôi”, Lâm Hàn kể.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, đương nhiên cô nhớ chuyện này và cũng thấy nghi ngờ, chỉ là nghĩ mãi vẫn không ra. Mà sát thủ này đến giờ cũng không rõ rốt cuộc là ai bỏ số tiền lớn ra thuê, kết quả không ám sát Khổng Tử Diệp thành công còn giúp được Lâm Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK