Mục lục
Chàng Rể Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Chương 570: Cuối cùng cũng có cách “Thật không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy người Ngô Xuyên mừng rỡ.

Lâm Hàn gật đầu: “Chúng ta đã đủ thực lực đối phó, chỉ là thiếu thời gian, nhưng bây giờ chúng ta đã có thêm mối quan hệ mới, chắc chắn có thể kéo dài thời gian của đoàn thanh tra Thiên Kinh!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tốt quá rồi”, mấy người Ngô Xuyên rất phấn khích, cuối cùng cũng có cách đối phó với nhóm người nhà họ Khương.

Lần này đi, dù Lâm Hàn không thể hiện sự lo lắng ra, nhưng nhóm Ngô Xuyên đi theo anh đã lâu, cũng hiểu anh nên có thể cảm nhận được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Họ vẫn luôn muốn giúp Lâm Hàn, nhưng không có cách nào, chuyện này không thể cứ xông lên là có thể giải quyết, họ có thể lực nhưng lại không làm gì được.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có cách!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này Lâm Hàn cũng có chút kích động, trong lòng đã có kế hoạch nhưng trước mắt vẫn cần liên lạc với đội thanh tra của Hoa Hạ trước, để đảm bảo có thể đối phó với đoàn thanh tra Thiên Kinh rồi tính tiếp.

“Mọi người yên lặng, để tôi gọi điện đã”, Lâm Hàn nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe Lâm Hàn nói thế, nhóm người Ngô Xuyên lập tức im lặng, không làm phiền Lâm Hàn.

Lâm Hàn gọi vào số điện thoại mà Lý Minh đưa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Xin chào”, đầu bên kia truyền tới một giọng nam trung niên.

Lâm Hàn vội nói: “Chào ông, xin hỏi ông là ông Cát của đội thanh tra Hoa Hạ phải không ạ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đúng thế, cậu là…”

Sau đó Lâm Hàn bắt đầu trò chuyện với ông Cát của đội thanh tra Hoa Hạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi biết Lâm Hàn là người do Lý Minh giới thiệu, thái độ của ông Cát không tốt lắm, ông ta tưởng Lâm Hàn muốn tìm mình để dựa vào quan hệ, ông ta nhận được nhiều cuộc điện thoại thế này rồi.

Mà Lâm Hàn cũng không phải định tìm ông ta giúp đỡ, chỉ muốn báo cáo chút chuyện thôi, vì thế anh nói thẳng sự việc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Cậu chắc chắn chỉ là báo cáo, lầ đội thanh tra Thiên Kinh thật sự có vấn đề chứ không phải cậu muốn lôi kéo quan hệ?”, ông Cát hỏi.

“Đúng thế”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngay sau đó Lâm Hàn nói những tin mình có được cho ông Cát.

Sau khi biết Lâm Hàn thực sự chỉ gọi để báo cáo, thái độ của ông Cát với anh tốt hơn nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lại nói chuyện đoàn thanh tra Thiên Kinh lạm dụng chức quyền cho ông ta.

“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ đình chỉ việc điều tra của họ với nhà họ Tiêu, cũng sẽ tiến hành điều tra toàn diện về đội thanh tra Thiên Kinh. Còn chuyện của nhà họ Tiêu, tổ thanh tra Hoa Hạ chúng tôi sẽ phái người đến kiểm tra vào chiều ngày kia, chuyện công giải quyết công bằng, chính trực”, cuối cùng ông Cát nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nghe vậy thì cảm ơn ông Cát, sau đó kết thúc cuộc gọi.

Cuối cùng lòng Lâm Hàn cũng thấy nhẹ nhõm, như vậy anh sẽ có thêm một ngày nữa để thực hiện kế hoạch của mình, có thể giúp mình đồng thời cũng giúp được nhà họ Tiêu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hơn nữa lần này đoàn thanh tra quốc gia sẽ xuống điều tra kỹ càng, đến lúc đó nhà họ Tiêu sẽ không bị vu oan, đương nhiên nhà họ Chu và nhà họ Lâm cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Đến lúc đó, đương nhiên Lâm Hàn cũng sẽ có cơ hội đòi lại 100 tỷ tệ và đối phó với nhà họ Khương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được rồi, đừng kích động, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai các anh sẽ mệt đấy. Sáng mai theo tôi đến nhà họ Tiêu nói chuyện, sau đó kế hoạch chính thức bắt đầu”, Lâm Hàn nói với Ngô Xuyên và những người còn lại.

“Vâng!”, tâm trạng mấy người Ngô Xuyên đều rất tốt, vội vàng đi nghỉ ngơi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Còn Vương Tam, vì Lâm Hàn không có ý tránh mặt bọn họ nên họ cũng đã nghe thấy hết nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.

“Anh Tam, có thật không vậy? Họ thật sự có cách đối phó với hai quý tộc lớn là nhà họ Chu và nhà họ Khương sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đúng thế, họ là quý tộc đó, là gia tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước, lại còn liên minh giữa hai quý tộc và thế gia lớn nữa”.

“Mà chúng ta mưu đồ bí mật lâu như vậy cũng không nghe thấy tin tức gì, hiển nhiên kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vương Tam cáu kỉnh trừng mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Không nhìn thấy Lâm Hàn có thể liên lạc được với người của đội thanh tra Hoa Hạ sao? Tao thấy lần này Lâm Hàn có cách thật đấy, chúng ta kiếm được món tiền lớn rồi, nếu đứa nào còn dám nói lung tung, đắc tội Lâm Hàn thì đừng trách tao xử lý bằng gia pháp!”

Đột nhiên các cao thủ nhà họ Vương có chút nghi ngờ, vẫn không tin Lâm Hàn thật sự có thể dẫn dắt mình đối phó với nhà họ Khương và nhà họ Chu khi hai quý tộc lớn đã bắt tay, nhưng tất cả đều ngậm miệng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà lúc này trong lòng Vương Tam đang nghĩ đến trước đây nhóm mình còn định ám sát Lâm Hàn, đúng là nực cười.

Chưa kể họ không phải là đối thủ của Lâm Hàn, mà thật sự may mắn ám sát thành công, e rằng đối với họ mà nói cũng là đại nạn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Như tình huống này, dù họ là cao thủ của nhà họ Vương thì thế nào? Chẳng phải nhà họ Vương vẫn không tránh được sự thật trở thành thế gia phụ thuộc nhà họ Khương, bị nhà họ Khương hút máu đó sao?

Nhưng bây giờ vì có Lâm Hàn nên mọi thứ đã khác, mặc dù đối đầu với hai quý tộc vô cùng nguy hiểm, nhưng Vương Tam cực kỳ tin nhóm Lâm Hàn, cảm thấy đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mãi đến tận khuya, các cao thủ Trương Thiên Sơn phái tới mới đến khách sạn.

Tổng cộng có hơn bốn mươi người, mặc dù Lâm Hàn không biết rõ thân thủ của họ nhưng Trương Thiên Sơn dám cử đến thì chắc chắn sẽ không kém.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mặc dù có thể không bằng người của Tôn Hàn Các, nhưng so với đám cao thủ của nhà họ Vương chắc chắn lợi hại hơn nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lại thêm rất nhiều người, sức chiến đấu càng lớn, điều này khiến Lâm Hàn càng thêm chắc chắn.

“Cậu Lâm, đại bàng núi của chúng tôi nói chúng tôi đến đây sẽ nghe theo lời cậu. Dù cậu bảo chúng tôi chết thì chúng tôi cũng không chút do dự xông lên phía trước, vậy nên cậu cứ yên tâm ra lệnh cho chúng tôi đi!”, người dẫn đầu nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nghe vậy thì vội bảo: “Anh nói gì vậy? Anh Trương phái nhiều cao thủ đến giúp tôi thế này, tôi biết ơn còn không kịp nữa là, sao tôi lại bảo các anh đi chết được? Các anh yên tâm, cứ làm theo kế hoạch của tôi, chúng ta sẽ không xảy ra thương vong, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ thôi”.

Sau đó Lâm Hàn sắp xếp cho những người này ở lại khách sạn, đồng thời thông báo cho họ sáng mai đến nhà họ Tiêu cùng mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chẳng bao lâu nhóm cao thủ Trương Thiên Sơn phái tới đều đã có chỗ ở.

Mà trong lòng Lâm Hàn cũng cực kỳ biết ơn Trương Thiên Sơn, ông ta không hề lừa anh, thật sự cử rất nhiều cao thủ tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng bây giờ dưới tình huống này, Lâm Hàn cũng không thể đến cảm ơn Trương Thiên Sơn, đợi khi nào xong việc anh sẽ tới tận nơi bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó Lâm Hàn cũng đi nghỉ ngơi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà khi mọi người bên phía Lâm Hàn đã đi nghỉ thì nhà tổ bên nhà họ Tiêu lại đèn đuốc sáng trưng, ai nấy đều bận rộn.

“Ông hai, tôi vừa nhận được tin chiều mai người của đội thanh tra Thiên Kinh sẽ tới kiểm tra!”, cao thủ của nhà họ Tiêu đến báo cáo với Tiêu Hoa Bân, giọng nói nghiêm túc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiêu Hoa Bân nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, còn chưa tới một ngày, sao có thể kịp được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK