Mục lục
Chàng Rể Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 197: Đại học Kinh tế -Tài chính “Nếu như không phải Lâm Hàn, làm sao có thể giải quyết vấn đề đến trường của mấy trăm em nhỏ ở khu Bành Hộ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Người đàn ông thở dài.

Ông ấy chính là người đứng đầu hệ thống giáo dục thành phố Đông Hải, giám đốc Ngô Hùng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Có điều cậu Lâm đó tính cách thật sự rất kì lạ, mình muốn hẹn cậu ấy gặp mặt, trực tiếp cảm ơn việc tốt cậu ấy làm, vậy mà lại bảo không có thời gian”.

Ngô Hùng thở dài: “Nhưng mà cậu Lâm đúng là không có thời gian thật. Một nhân vật danh tiếng đứng ở trên cao như cậu ấy, mỗi ngày nhất định đều có trăm công nghìn việc cần xử lí, muốn thấy được gương mặt cao quý của cậu ấy, đúng là rất khó”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Reng, reng, reng...

Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Hùng reo lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ông ấy cầm lên xem, là số điện thoại lạ.

Mà số điện thoại này, Ngô Hùng lại rất quen thuộc, hơn nữa đã đọc thuộc lòng từ lâu, mỗi tối đi ngủ, số điện thoại đó đều xuất hiện trong đầu ông ấy.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Là số điện thoại của cậu Lâm!

Hai mắt Ngô Hùng sáng lên, dụi dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhìn chằm chằm 3 giây, ông ấy cuối cùng cũng chắc chắn đây là số điện thoại của cậu Lâm!

Ngô Hùng đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bắt máy:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Xin chào cậu Lâm, tôi là Ngô Hùng - Giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải! Có thể nhận điện thoại của cậu, tôi rất vinh hạnh!”

“Ơ? Ông nhận ra số điện thoại của tôi hả?”, đầu dây bên kia, một âm thanh trẻ trung truyền đến, còn mang theo chút ngạc nhiên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Đương nhiên nhận ra rồi! Số điện của cậu Lâm tôi đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, cùng cậu nói chuyện, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trường tiểu học ở khu Bành Hộ”, Ngô Hùng chân thành nói:

“Nhưng mà tôi sợ làm phiền công việc của cậu Lâm, cho nên vẫn luôn không dám gọi đến, thật không ngờ cậu Lâm lại đích thân gọi qua đây!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Khuôn mặt Ngô Hùng tràn đầy vui vẻ.

“Ừm, ông giúp tôi một việc, đến đại học Kinh tế -Tài chính thành phố Đông Hải một chuyến”, đầu dây bên kia lại nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Được! Cậu Lâm, bây giờ tôi đến đó ngay!”

Ngô Hùng không hỏi lý do, lập tức đồng ý.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau khi cúp điện thoại, Ngô Hùng thay một bộ vest phẳng phiu, vuốt đầu bóng loáng, khuôn mặt nghiêm nghị, bộ dạng như sắp đi gặp một người rất quan trọng.

“Giám đốc Ngô, chú đi gặp lãnh đạo hả?”, thứ kí nhìn thấy Ngô Hùng làm một loạt động tác, hơi ngẩn người, tò mò hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Không phải, gặp một nhân vật lớn”.

Ngô Hùng lắc đầu, nói: “Cô xuống chuẩn bị xe đi, nhanh lên, tránh để nhân vật lớn phải chờ đợi lâu!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Vâng!”

Sắc mặt thư kí cũng rất nghiêm túc, lập tức xuống lầu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


...

Lâm Hàn bỏ điện thoại vào túi áo, tiếp tục lái xe.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Việc đại học Kinh tế -Tài chính bảo học sinh tốt nghiệp tham gia app livestream, Lâm Hàn cảm thấy việc này giải quyết cũng khá đơn giản, chỉ cần mời lãnh đạo của sở giáo dục đến giúp đỡ là được.

“Dung Dung, bây giờ tiền cô nợ bên app đã trả lại rồi, đồng nghĩa với việc không còn nợ tiền học phí nữa, có thể nhận bằng tốt nghiệp rồi chứ?”, Lâm Hàn nhìn Từ Dung.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Việc này còn phụ thuộc vào chủ nhiệm khoa của chúng tôi”, Từ Dung lắc đầu nói: “Vả lại vẫn còn mười mấy sinh viên bị giữ bằng tốt nghiệp ở chỗ chủ nhiệm giống như tôi nữa”.

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nửa tiếng sau, Lâm Hàn vào đại học Kinh tế -Tài chính, dừng xe ở bãi đỗ xe của trường.

Trong sân trường sinh viên đi lại tấp nập, có rất nhiều trai xinh gái đẹp ăn mặc mát mẻ, trang điểm thời thượng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Từ Dung xuống xe, trở nên đối lập hoàn toàn với đám sinh viên đó, trên người cô ta đều là đồ rẻ tiền, cộng với thân hình gầy guộc, chẳng khác nào những đưa trẻ nghèo khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm ở miền núi.

Từ Dung cúi đầu, vẻ mặt có chút tự ti.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Không sao cả, đi đi”.

Lâm Hàn đương nhiên nhìn ra, anh vỗ nhẹ vai Từ Dung:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Bây giờ cô là người có 5 triệu tệ trong thẻ, chưa nói đến cái khác, chỉ nhiêu đó cũng đủ nhiều tiền hơn hầu hết các sinh viên trong trường, vì vậy cứ ngẩng cao đầu mà đi!”

Ánh mắt Từ Dung khẽ dao động, gật đầu:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ừm!”

Hai người đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trên đường đi, Lâm Hàn chốc lát lại nhìn thấy mấy du học sinh da đen, hơn nữa bên cạnh mỗi du học sinh da đen còn có 4,5 sinh viên nữ đi cùng.

Mấy sinh viên nữ đó trang điểm nhẹ nhàng xinh xắn, vây quanh bên cạnh du học sinh da đen, biến hắn trở thành trung tâm.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Một du học sinh da đen cười vui vẻ, để lộ hàm răng trắng bóc, không chút kiêng kị ôm vai hai sinh viên nữ trước mặt mọi người.

“Trường các cô du học sinh da đen nhiều thật đấy”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chân mày Lâm Hàn hơi nhíu lại: “Còn nữa, hình như bọn họ rất được sinh viên nữ yêu thích. Cả đoạn đường đi, bên cạnh một người da đen đều có 3,4 cô gái vây quanh”.

“Thực ra mấy bạn da đen này cũng không được yêu thích lắm đâu”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Từ Dung lắc đầu nói: “Chỉ là năm ngoái trường của chúng tôi vừa triển khai chính sách trao đổi sinh viên với một số nước nghèo ở Châu Phi, vì vậy thu hút không ít du học sinh da đen”.

“Để giúp đỡ những du học sinh đó thích ứng nhanh với cuộc sống ở trường học nên đã đặc biệt đề ra chính sách bạn đồng hành”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Chính sách bạn đồng hành?”, Lâm Hàn hơi ngơ ngác: “Đây là chính sách gì vậy?”

“Nói đơn giản, nhà trường sẽ sắp xếp cho mỗi du học sinh da đen một vài sinh viên nữ, cùng sinh sống, cùng học tập”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Sinh viên nữ?”

Lâm Hàn nhướn mày, lúc nãy anh thấy ánh mắt mấy tên du học sinh da đen kia nhìn các bạn nữ bên cạnh, loé lên sự tham lam chứ không đơn giản chỉ là cùng học tập, cùng sinh sống!

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Đúng vậy, bạn đồng hành của mỗi bạn da đen đều bắt buộc phải là người khác giới. Trên giấy giới thiệu bạn đồng hành do nhà trường kí cũng chỉ có một lựa chọn, làm quen với bạn nước ngoài khác giới”, Từ Dung gật đầu, có chút bất mãn.

“Ngoài ra mấy bạn da đen này còn nhận được đãi ngộ rất tốt ở trường chúng tôi, sống trong kí túc xá cũng là ở phòng đơn, có đầy đủ điều hoà, máy nước nóng. Không giống sinh viên bình thường như chúng tôi, 4 người ở một phòng, có phòng còn không có điều hoà”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn nhíu mày, trường đại học này đưa ra chính sách bạn đồng hành, hình như có gì đó mờ ám.

Anh không tin 3,4 cô gái vây quanh một tên da đen, lại không hề phát sinh chuyện gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ở chính quốc, bọn họ nghèo đến đáng thương, đến đây làm du học sinh, trong nháy mắt lại đứng trên người khác một bậc, trở thành người nước ngoài.

Có chính sách đãi ngộ tốt nhất, còn có mấy sinh viên nữ xinh tươi cùng học tập, cùng vui chơi, cùng... Trong lòng Lâm Hàn ớn lạnh, không dám nghĩ tới những chuyện tiếp theo.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Haiz, việc như thế này, hình như trong trường đại học của chúng tôi cũng có”.

Từ Dung cảm thán: “Có điều nói thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng chỉ là sinh viên bình thường, có ý kiến cũng không dám nói ra. Cho dù có nói ra thì nhà trường cũng sẽ không chấp nhận! Nói không chừng làm đến cùng thì ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cho nên đối với việc này, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi”.

Nói xong, Từ Dung bất lực lắc đầu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Đi đến chỗ của chủ nhiệm khoa trước đã”, Lâm Hàn nói, không bao lâu đã đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.

Cốc, cốc, cốc!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Từ Dung gõ cửa

“Mời vào!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong phòng có tiếng vọng ra.

“Cậu Lâm, tôi vào trước, cậu ở ngoài đợi một lát. Nếu như thuận lợi thì chủ nhiệm Trần sẽ trả lại bằng tốt nghiệp cho tôi”, Từ Dung nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Có vấn đề thì gọi tôi”.

Lâm Hàn gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tường.

Anh nợ em một câu yêu thương!


 


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK