Edit + Beta: Basic Needs
………..
Giang Tinh Chước ngồi trước Con Mắt Biết Tuốt, vừa gặm chân vịt vừa quan sát sự phát triển của thế giới này. Mọi thứ đều đi từng bước, tiến về phía phát triển như dự kiến của cô, rất tốt.
Chân vịt kho rất ngon, kho thật vừa miệng vừa mềm vừa sực sực, là sự lựa chọn thượng thừa cho trò tiêu khiển.
Thần Của Cái Chết đội mũ bảo vệ đầu trâu trông mong nhìn bên cạnh, Giang Tinh Chước chậm nửa nhịp mới phản ứng được anh đang làm gì.
“Ngon quá! Đây là chân vịt kho ngon nhất em từng ăn đấy! Yêu anh ~”
Thần Của Cái Chết được khen ngợi như mong muốn thì vui vẻ, Giang Tinh Chước dường như nhìn thấy mấy bông hoa nhỏ màu hồng xuất hiện bên cạnh anh.
“Sao anh lại có tài năng ở mặt này thế?”
Vị Thần Của Cái Chết ngượng ngùng cho hay: “Chắc chắn vì tình yêu.”
Giang Tinh Chước nghiêm túc gật gật đầu, nụ cười thần bí khó lường biến thành nụ cười ngọt ngào: “Đúng vậy, chắc chắn bởi vì yêu.”
Thần Của Cái Chết nhìn đôi mắt đen lấp lánh và nụ cười ngọt ngào của cô là như lún ngay vào đó. Anh ngơ ngác ngồi bên cạnh cô, Giang Tinh Chước nhìn Con Mắt Biết Tuốt, anh nhìn Giang Tinh Chước gặm chân vịt.
... Rất muốn cọ cọ Tinh Tinh… Rất muốn cọ cọ Tinh Tinh… Rất muốn cọ cọ Tinh Tinh…
Lại biến thành cái tên trong đầu chỉ biết yêu rồi cọ cọ.
Xa trong một không gian khác, Cha Xứ lại một lần nữa chảy máu thất khiếu và ngã xuống đất. Ông ta được đám người Codd đỡ dậy. Cụ già trừng hai mắt, trên miệng khi vui khi buồn thất thường: “Cọ. Cọ cọ… Cọ…”
“Cái gì? Cọ cái gì?”
“Cọ nồi cơm cháy á?”
“...”
Giang Tinh Chước nhìn tình huống ở thế giới khác, bọn người Hướng Cầm tiến hành rất thuận lợi, hết thế giới này tới thế giới khác đã trở thành nhà máy điện của cô, liên tục cung cấp cho cô sức mạnh tín ngưỡng. Thế giới Liễu Mẫn Nghĩa cơ bản đã trở thành vật trong túi.
Giang Doanh bên kia tiến hành cũng rất thuận lợi, thế giới Tần Lãm Nguyệt sẽ là vật trong tay cô thôi. Cuối cùng bên phía Giang Miên, để đồng bộ tiến hành cũng được, nếu hai thế giới cùng nhau vận hành, có lẽ Chúa Tể này sẽ sớm nhận ra có vấn đề và cô sẽ sẽ nhìn thấy con người gian trá xảo quyệt này sớm thôi.
...
Lương Thủ Sinh đã trốn thoát thành công, ngay cả mẹ cậu ta mà cũng chẳng thấy, Chính phủ Đế Quốc lại kinh qua một thất bại khác mà lại là ngay trước mặt công chúng. Điều này chắc chắn đã gây ra một cú vả mặt khác trong xã hội.
Dịch Trạch Khải ngồi trên ghế dựa, xuất thần.
Tổng thư ký nghĩ rằng chuyện này đã khiến tâm trạng cho Dịch Trạch Khải xấu đi, ông ta an ủi: “Ít nhất chúng ta lại lấy được không ít thẻ bài trong thời gian này và nó đã chứng minh tính khả thi của kế hoạch của chúng ta.”
Dịch Trạch Khải im một hồi lâu mới nói từ tốn: “Vốn Tằng Kiến có thể không chết.”
Tổng thư ký sửng sốt, không rõ lý do: “Vâng.” Không phải chuyện này đã được biết từ lâu rồi à? Khi chỉ có một người đối diện, quy tắc phải chết có thể thay đổi được.
“Nhưng Tằng Kiến chết rồi, chết rất buồn cười. Gia đình Tằng Kiến bỏ tiền vào đám người giáo sư, muốn họ giết Lương Thủ Sinh. Kết quả người bị giết là Tằng Kiến. Từ lời khai của những người khác biết được Lương Thủ Sinh chưa một lần ra tay, Tằng Kiến bị người của mình gi3t ch3t.”
“Thưa ngài, bản chất con người là như vậy.” Tổng thư ký bảo. Ông chẳng rõ vì sao ngài Tổng thống sát phạt quyết đoán, am hiểu điều khiển lòng người là thế lại đột nhiên rối rắm vấn đề này. Bản chất con người như thế nào, ngài ấy phải rõ rành về nó mới đúng.
“Tôi không nói cái này... Quên đi.” Dịch Trạch Khải giật mình, nhận ra mình có ý nghĩ như vậy ngay lúc này đúng là sai với lập trường của hắn, không nên làm, một khi biết được cũng chả có ích lợi gì cho hắn.
Tổng thư ký đi ra ngoài trong nỗi bối rối.
Dịch Trạch Khải vẫn còn một số suy nghĩ chưa thể dẹp đi. Bọn hắn một mực khẳng định Giang Tinh Chước là ma quỷ, nhưng trên thực tế cô ta là gì thì nào có ai hay biết. Bọn Lưu Nghĩa họ tuyên bố Giang Tinh Chước là Thần rũ mắt nhìn thoáng qua thế gian này, cho nên cô ta mới ra tay cho nhân loại đang đau đớn cơ hội để lựa chọn.
Vợ chồng Trần Lương đã chọn sai cho nên bọn họ đã chết; đám Lưu Nghĩa chọn đối nghịch với bọn hắn, chuyện này có gieo neo đấy nhưng cuối cùng lại sống, thậm chí còn cho kẻ thù của họ ăn quả đau thật lớn, hoàn thành lột xác từ trái tim đến cơ thể.
Khi kẻ thù chỉ có một người, quy tắc phải chết sẽ được thay đổi. Sau khi quy tắc này được phát hiện, bọn hắn nào suy nghĩ thêm tại sao có một quy tắc như vậy? Nghe có vẻ chẳng có nghĩa lắm. Bây giờ sau chuyện của Tằng Kiến, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Vì Thần đã để lại một chút uy vọng sống cho mỗi con người?? Ngay cả khi đó là kẻ ác.
... Không. Dịch Trạch Khải lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ trong đầu. Nhất định bị đám người Lưu Nghĩa ảnh hưởng nên hắn mới sinh ra loại ý nghĩ vớ va vớ vẩn này, thực sự đưa cô ta đi theo hướng của “Thần” để đoán hành vi của cô ta có mục đích gì. Và đó chính xác là những gì bọn Lưu Nghĩa muốn.
Nhưng trên thực tế, dù cho Giang Tinh Chước có là gì, bọn họ sẽ không bó tay chịu trói, buông tha lợi ích của mình. Muốn hỏi tại sao, vì nhân tính là như thế đó.
Bọn hắn đã có kinh nghiệm một lần, biết con người quá tin vào sự tồn tại và uy nhiêm của Thần sẽ rơi vào kết thúc như thế nào. Bây giờ Mugan là vết xe đổ của bọn hắn.
Nghĩ như vậy, Dịch Trạch Khải đè nén cảm xúc khó hiểu hiện lên trong lòng mình, thay vào đó mà lao đầu vào công việc.
...
Ngay từ đầu mọi người chẳng tin Lưu Nghĩa nói, chẳng tin bọn anh đã phá hủy hệ thống Thiên Tử. Song, theo thời gian, họ phải tin.
Ai nấy nhận ra rõ ràng rằng cường độ giám sát của Chính phủ Đế Quốc đã giảm. Lúc xưa có người nói một câu chống lại chính quyền là sẽ có cảnh sát tìm đến cửa rất nhanh. Nhưng bây giờ thì khác, chẳng có loại chuyện như thế diễn ra, hệt như Chính phủ Đế Quốc không biết.
Mọi người không thể không tin hệ thống Thiên Tử đã bị hủy diệt thật. Từ đây họ có thể tự do bàn bất cứ chuyện gì trong nhà.
Từ sự phát sóng trực tiếp trước khi chết của vợ chồng Trần Lương đến cuộc trốn thoát thành công của Lưu Nghĩa, sự phá hủy của hệ thống Thiên Tử, cuộc trốn thoát thành công của Lương Thủ Sinh, Chính phủ Đế Quốc đã thất bại nhiều lần. Cả thảy dường như trở thành bằng chứng cho thấy liệu cái người từng được gọi là Thần đó có thực sự tồn tại, hay chỉ là những câu dối lừa được Chính phủ Đế Quốc thông đồng với ma quỷ để ném ra.
Rất nhiều người lung lay.
Chính phủ Đế Quốc cũng rõ hiển nhiên bọn họ lép vế hơn trong cuộc chiến tâm lý. Sự hiện diện của Giang Tinh Chước làm cho bọn họ vĩnh viễn chẳng còn thắng nổi bọn người Codd trong trận chiến này. Cho nên kế hoạch của họ được khởi động rất nhanh.
“Mày vừa có hành động gì đấy, muốn quyến rũ bạn trai tao à?”
“Tôi không có, tôi thật sự không có hu hu hu…”
“Mày cho là chúng tao bị mù à?”
Một nhóm nữ sinh trong nhà vệ sinh nữ đánh đập một cô gái, cô gái đã quen với bạo lực học đường này, tuyệt vọng và chết lặng ôm lấy mình.
Nhưng lần này thì khác, một cô gái xông vào và giúp cô đuổi những cô gái xấu xa đó.
“Cậu ngu à? Giờ này rồi còn bị bắt nạt? Đứng dậy đi, bẩn chết rồi.” Cô gái đẹp trai cởi áo khoác ra và ném nó vào cô. Chiếc áo khoắt mang theo nhiệt độ cơ thể của cô gái, thậm chí còn có hương thơm nữa, đã làm cho cô thấy khó mà tin được.
Đây là một Apetto, còn cô chỉ là Gaye tầng dưới cùng mà thôi, tại sao cô ấy lại giúp cô?
...
Bởi vì rò rỉ đường ống nước, hàng xóm tầng trên và tầng dưới đã cãi nhau trong một thời gian rất dài, thậm chí chửi tới mức gây rắc rối cho nhau, mày phá vỡ khóa cửa nhà bà, bà ném rác vào cửa nhà mày. Cả hai đều cho rằng người kia sai, bên đó xứng đáng bị trừng phạt.
Những người hàng xóm khác thì nhìn như xem hài, chẳng ai đứng ra hòa giải.
Cho đến một ngày, một người hàng xóm đột nhiên xuất hiện, và lựa chọn đứng về một bên.
“Là lỗi của bọn họ, đường ống nước bị rò rỉ có phải do bạn nghĩ đâu, sao không thể thông cảm cho bạn hơn chứ?”
“Còn không phải à?! Tầm nhìn nhỏ thế coi chừng sinh con không có lỗ đít!”
“Còn nhớ rõ chuyện lúc trước thiếu chút nữa bốc cháy không? Thật ra tôi nghi ngờ đó là lỗi của gia đình họ, 2701 bị oan.”
“Cái gì?! Thằng nhóc nhà tôi suýt bị hun chết!”
...
“Nếu là tôi, cậu không nên tha thứ hắn như thế, ngoại tình là thứ đáng chết!”
“Nhưng mà…” Người phụ nữ không nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy bởi vì cô chỉ là một Korah mà thôi. Chồng Apetto ngoại tình, làm sao có thể đáng chết đây?
“Nhưng người phụ nữ ngoại tình với hắn đã hại cậu mất con, còn công khai sống trong nhà cậu và sai cậu như con ở đúng không? Chẳng lẽ trong lòng cậu không có chút căm hận nào à?”
“...”
...
Đột nhiên, những người có được thiện chí đã nhiều hơn, người thích xen vào công việc của người khác cũng nhiều. Vô số trái tim bị ngôn ngữ k1ch thích, cứ nhảy vọt và tăng tốc.
Cuối cùng cô gái Gaye, người bị bạo lực học đường, được cô gái Apetto cổ vũ và giật dây, quyết định cho đứa ức hiếp cô đẹp mắt ngay tại một bữa tiệc khiêu vũ trong khuôn viên trường.
Ngày vũ hội này có rất nhiều người tới, ngoài các học sinh bên ngoài còn có nhiều người có chức vị trong xã hội. Cô gái bối rối, ấy mà lại chẳng có tâm trí để suy nghĩ về điều này.
Cô nhìn vào người bạn mà mình ỷ lại, người bạn kéo cô tới trước mặt mấy cô gái kia, nhìn cô với sự khuyến khích: “Nói ra đi, tớ sẽ ở lại với cậu.”
“Được.” Cô nhận được sự cổ vũ, nỗi can đảm hội tụ trong l0ng nguc. Cô nào chú ý tới tất cả mọi người trong bữa tiệc đang theo dõi bên này với đôi mắt mang theo nỗi cuồng nhiệt quái đản. Cô lấy hết dũng khí nhìn bọn họ, trong lòng cô có sự ghê tởm và tức giận vô hạn dâng lên: “Kể từ ngày tôi nhập học, cô bắt nạt tôi mà không có lý do. Xúc phạm tôi sao, mấy người đã đi quá xa.”
“Ha ha ha ha ha thì sao? Mày nghĩ có Apetto là bạn thì tụi tao sẽ sợ mày chắc? Có ai không phải là Apetto đâu?”
“Các người quá đáng! Các người có tội!” Cô hét lên giận dữ.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ trong vũ hội đã đông lại, ánh sáng xuất hiện từ mặt đất và sau đó nhấn chìm tất cả mọi người.
“Chào mừng đến với phòng xử án, hãy chơi một trò chơi.” Giọng nói bí ẩn và nguy hiểm vang lên.
Cô gái sợ hãi mà lại phấn khích, gấp gáp nhìn về phía người bạn thân bên người. Ấy vậy mà cô thấy bạn thân buông tay cô ra ngay, hưng phấn chạy về chỗ những người khác: “Quá tuyệt vời! Bố mẹ, con đã thành công rồi!”
“Cục cưng là nhất!”
“Con là niềm tự hào của ba!”
Cô gái nhìn mà đầy bối rối, lúng ta lúng túng gọi tên người kia nhưng lại chẳng nhận được bất kỳ lời phản ứng gì.
Ngoại trừ mấy cô gái có hành vi bạo lực với cô, ai nấy đứng hết về bên cô trong quá trình rút thẻ, song, cô chẳng thấy được chút ấm áp. Ai nấy đang điên cuồng rút thẻ, không ai có cô trong mắt.
...
Chỉ là những xích mích nhỏ trong cuộc sống nhưng người có tâm địa lại đổ thêm dầu vào lửa cũng đủ tạo ra cảm xúc oán hận.
“Mấy người có tội, có biết không? Các người có tội, các người đáng chết!”
Với ánh sáng rực rỡ, tất cả mọi người trong tòa nhà biến mất tại chỗ.
“Chào mừng đến với phòng xử án, hãy chơi một trò chơi nào.”
...
“Anh có tội!”
“Chào mừng đến với phòng xử án, hãy chơi một trò chơi nào.”
...
Bọn họ rất nhanh đã nhận thấy thì ra đó mới chính là mục đích thực sự của đám người kia. Chẳng có bất kỳ thật lòng gì, chúng chỉ muốn mụoe tay bọn họ để vào phòng xử án. Chuyện này đã được lên kế hoạch từ lâu và có rất nhiều người biết kế hoạch đó, bọn họ chỉ là một công cụ.
Lúc trước Chính phủ gửi thư tới hỏi họ có muốn tham gia hay không. Từ đầu bọn họ có thể tránh bị loại cảm xúc này lừa dối và trêu chọc nếu họ nộp đơn thay vì sợ hãi dời ánh mắt, muốn duy trì hiện trạng làm một người bình thường.
Đã mất đi hệ thống Thiên Tử mà muốn có được thẻ thì chỉ có thể tự mình tạo ra cơ hội. Thông qua những chuyện xảy ra bên người, những người cấp cao tham gia này sẽ thiết kế và hướng dẫn câu chuyện, ngay lúc thời cơ chín muồi thì thông báo cho các chủng tộc cao cấp khác tụ tập lại đây, chờ phòng xét xử mở ra là sẽ đi vào chung.
Kế đó bọn họ đứng chung với bên cho là có tội. Nếu bên kẻ thù đối diện có nhiều hơn một người, họ phải tuân theo quy tắc phải chết 2/3; nếu chỉ có một người và người đó là một chủng tộc chủng cao hơn, như vậy người này sẽ không mất mạng.”
Bị vướng phải sức răn đe của Giang Tinh Chước, Chính phủ Đế Quốc thu liễm hành vi của mình đến tột cùng, cho nên chỉ có ít người nhận lấy lừa gạt tình cảm mà thôi.
Ở những nơi mà Dịch Trạch Khải và những người khác không biết, cũng có những người làm bậy làm bạ để được vào phòng xử án. Chẳng hạn như bắt một Mugan vô tội, tra tấn bừa bãi, thậm chí bắt cả nhà người ta rồi tra tấn gia đình trước mặt họ, làm cho người kia tức giận hét lên “mày có tội”.
Đương nhiên những người dám làm điều này cho đến ngày nay về cơ bản cũng tương đối ngu ngốc, cuối cùng cũng chết ở trong phòng xử án, kéo chân của Chính phủ Đế Quốc. Bởi vì những Mugan tức giận này đi ra là đã quay đầu và gia nhập vào nhóm Lưu Nghĩa Codd.
Phía Codd cũng đang tiến hành một phương pháp tương tự để thu thập thẻ bài, chỉ có điều họ làm đơn giản hơn nhiều. Có rất nhiều Mugan bị tổn thương với nội tâm chất chứa quá nhiều oán hận, người bên phía Cha Xứ đi ra tẩy não, cổ vũ một chút, là rất dễ làm bọn họ đi tìm kẻ thù tính sổ, mở ra phòng xét xử.
Bên Codd Lưu Nghĩa dễ dàng là thế nhưng nhân số lại ít, tiền tài chẳng nhiều là bao, cần phải kiếm tiền. Chính phủ Đế Quốc hơi khó khăn nhưng thắng bọn họ ở nhân số đông đảo và có máy in tiền. Vì vậy cũng coi như thế lực ngang nhau.
Cả hai bên đang điên cuồng gom thẻ, thế giới dần phân chia với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không khí dần đầy mùi khói thuốc súng trong lặng thinh; nơi phố lớn ngõ nhỏ, đôi mắt của mỗi người cũng có đổi thay khi nhìn thấy nhau, chúng đầy cảnh giác và dò xét.
Đó là đồng bọn của chính mình hay là kẻ thù?
Vào tháng 11, thế giới bước vào mùa đông khắc nghiệt.
Bởi vì không đủ tiền rút thẻ, Codd đã đưa ra một quyết định: thành lập Chính phủ riêng của họ, in tiền cho riêng mình.
- -----oOo------